Hãy Ở Bên Anh

Chương 10




Sáng hôm sau,anh đã rất ngạc nhiên,nó dậy sớm hơn anh nghĩ chuẩn bị bữa sáng,dọn dẹp mọi thứ trong nhà,nó thật xinh đẹp trong chiếc tạp dề,tự nhiên anh muốn ôm nó thế là anh lặng lẽ bước lại đằng sau

- Âu Phong! -Thiên Hy quay lại giật mình mở to đôi mắt nhìn anh khiến Âu Phong bối dối đưa tay ra sau gãi đầu,mặt anh bắt đầu đỏ bừng anh lảng sang chuyện khác

- Em chuẩn bị mọi thứ sao! Nhìn ngon quá!

- À...ukm,anh ăn sáng đi!! Em lên thay đồ rồi xuống ngay! -Nó vừa tháo chiếc tạp dề xuống quay đi thì Âu Phong bất giác cầm tay nó kéo lại,tim nó nhưu muốn nhảy ra ngoài

- Mặt có cái gì này!

Mặt nó cũng không dấu nổi sự ngượng ngùng,còn anh thì cứ tỉnh bơ đi ngồi xuống bàn ăn,nó đứng người một lúc rồi cũng đi nhanh lên phòng,nó không biết nãy giờ có người còn muốn đau tim hơn nó,anh thở một hơi dài rồi khóe miệng cười một nụ cười thiên thần...

[*Tại một nơi khác:

- Các người  nói cái gì? Không phải đã hết nợ rồi sao? -Ông Đường vẻ mặt hoảng hốt

Đầu dây điện thoại bên kia: -Tôi chỉ nói là hết khoản nợ ông vay tôi thôi,còn khoản lãi vẫn chưa trả xong! -Giờ bọn tôi đang cần tiền

Sắc mặt ông tái mét lại giận giữ:

- Bọn khốn! Bọn lừa đảo!

- Không nhầm thì ông còn một đứa con gái nữa thì phải! Vậy nhé! -Đầu dây bên kia cúp máy



- Bọn khốn khiếp @#$$%!

Thay vì về nhà,ông vào quán rượu bên đường uống đến gần nửa đêm

- Thiên Hy ơi,bố xin lỗi,bố có lỗi với mẹ con! -Cơn say làm ông mất bình tĩnh,bước loạng choạng về phía xe mình.Lên xe ông phóng nhanh về phía trước,con đường sau cơn mưa khá trơn trượt lại ngay khúc quẹo sang đường thì một chiếc oto đen chạy ngay áp sát xe ông,ánh sáng từ chiếc xe tải vừa qua làm ông không kịp phanh lại,mất lái chiếc xe lao thẳng về phía trước...

"Nhanh lên,gọi cấp cứu mau,có người bị thương"

- -----------

Trong khi đó tại biệt thự họ Đường,reng reng...tiếng người phụ nữ nghe máy,gương mặt bà ta nở nụ cười nham hiểm,tỏ vẻ hài lòng...

Tại bệnh viện. Píp..pip.pi...p...cạch.

"Bác sĩ chồng tôi sao rồi? Chồng tôi không sao đúng không?.. bác sĩ" - người đàn bà với đứa con gái lo lắng  đứng ngồi không yên đi lại trên dãy hành lang,ông Đường vừa được đưa vào bệnh viện gần nhất,vết thương trên đầu khiến ông bất tỉnh hoàn toàn

- -----------

- Em sao thế?

- Không sao! Em hơi đau đầu chút thôi,chắc vẫn còn hơi sợ mùi rượu hôm qua! -Âu Phong lo lắng nhìn sang Thiên Hy,tự nhiên nó có cảm giác bất an lạ thường



Đến trường,vừa xuống xe nó bắt gặp ngay Nhược Y đang đứng ngoài cổng trường Đông Thành,nó có vẻ lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh,thấy Thiên Hy nó hớt hải chạy lại

- Chị,chị Thiên Hy,bố bị tai nạn đang trên viện! -Nó kéo tay tôi lại,vừa dứt lời tôi như chết lặng vì câu nói đó

- Em nói sao!? Bố? Bố làm sao?

- Vừa đi em vừa giải thích cho chị

Nhược Y kéo tay nó đi

- Lên xe đi,anh đưa em đi!  -Nó như đứa mất hồn không nói được câu gì,chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh để gặp bố, gương mặt xanh xao, đôi tay run rảy chạy đến trước cửa phòng cấp cứu.Bà Đường ngồi ngoài chờ,đứng vội dậy khi ông bác sĩ vừa ra ngoài

- Bác sĩ chồng tôi sao rồi!......Bác sĩ bố tôi sao rồi?!

- "Thật xin lỗi,chúng  tôi đã cố hết sức,bệnh nhân chấn thương phần đầu nên mất quá nhiều máu,không thể cứu kịp,chúng tôi đã cố hết sức, xin lỗi gia đình" ông bước sĩ lắc đầu,cúi mặt xuống rồi bỏ đi.Bà Đường ngồi sụp xuống hoàn toàn cùng đứa con gái khóc lóc thảm thiết ngoài cửa phòng,còn nó vừa nghe xong chạy vội vào trong phòng ôm chầm lấy người bố đang nằm

- Ko được,ba không được đi...không tin.n...n.n,con không tin,ba không sao cả,ba dậy nói chuyện với con đi,ba mở mắt ra đi... ba ổn mà phải không,...huhu...ba đừng bỏ con!! -Âu Phong nãy giờ đã thấy tất cả,anh không kìm được lòng,không chịu được anh kéo người nó ra rồi vòng tay ôm nó thật chặt vào lòng,anh thực sự không muốn chứng kiến nó đau khổ như thế

- Đừng khóc nữa,sẽ không sao cả,có anh ở đây rồi...không sao hết-...Thiên Hy vẫn không tin vào mắt mình,người thân duy nhất của nó đã không còn trên thế gian này,giờ nó sẽ phải sống như thế nào đây,nó phải làm sao đây,mẹ rồi đến bố...nó như chết lặng hoàn toàn trên nền nhà,nó gào khóc trong đau đớn.Đám người trải khăn trắng lên người vừa đưa bố nó đi,nó lao ra rồi ngất lịm trên hành lang,từ nay nó sẽ đơn độc một mình,không người thân,không chốn lương tựa,mọi thứ dường như đã quá sức chịu đựng với nó rồi.Mọi chuyện ở đấy anh để bà Đường cùng đứa con gái thu xếp,anh vừa chi trả tiền phí bệnh viện rồi đưa nó ra ngoài xe đưa về nhà.

- Tiểu Minh,tôi có việc giao cho cậu đây,điều tra cho tôi về vụ tại nạn của ông Đường và thân thế bà Lưu kia!

[*Lưu Dung:mẹ của Đường Nhược Y]