Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 17: Tự nhiên cậu hỏi về hắn làm chi vậy?




Sau khi ra khỏi cánh cửa thì trở lại đại sảnh trong trò chơi, chỉ là hoàn cảnh không quá giống với trước khi bọn họ đi vào, thị lực của Thịnh Mộc Vũ vô cùng tốt nên đã nhìn thấy một con số bên cạnh đèn thủy tinh, là một ký hiệu có hình thù kỳ lạ nhưng vẫn rất dễ dàng nhìn ra được là "2".

Thịnh Mộc Vũ ý thức được vấn đề này, chính là cánh cửa vượt ải của trò chơi khủng bố này cũng không phải không hạn chế, rất có thể tồn tại một cánh cửa cuối cùng, một cánh cửa có thể đi thông thực tế.

Triệu Lực Nghiêm nhìn theo tầm mắt của cậu, nặng nề nói: "Tổng cộng có bảy tầng, độ khó không phải tăng lên theo tầng, mà là quy định ngẫu nhiên, hoàn toàn dựa vào vận may của bản thân mình, nhưng có rất ít người có thể lên đến tầng thứ bảy, ngay cả người đến tầng thứ sáu ít càng thêm ít, còn người quay trở lại thế giới hiện thực, chưa bao giờ có..."

"Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?" Thịnh Mộc Vũ hỏi: "Cậu không phải người mới?"

"Tôi là người chơi lâu năm rồi..." Triệu Lực Nghiêm cười khổ,: "Tôi đã vượt qua năm phó bản, nhưng vận may của tôi hiển nhiên không được tốt, ở tầng thứ sáu mở ra cấp địa ngục, tổng cộng 12 người chơi cấp cao, sau đó chết hết trong phó bản đó, bởi vì tôi bỏ tích phân mua bùa hộ mệnh mới có thể sống sót, trong phó bản chỉ còn một người chơi thì cũng sẽ bị phán định là phó bản thất bại, bị vứt ra phó bản, ném ra tầng lầu, rồi lại trở lại đại sảnh trong trò chơi, lại phải bắt đầu từ tầng thứ nhất của phó bản, đồng thời tích phân của cậu cũng sẽ bị trừ một nửa. "

Tiêu Xảo Xảo hỏi: "Ý của anh là, nếu như muốn trở về, nhất định phải xông từ tầng thứ nhất đến tầng cao nhất, cũng không thể thua một cái phó bản nào hết?!"

"Ừm, rất khó làm được. " Triệu Lực Nghiêm nói: "Đây gần như là chuyện không thể nào. "

Thịnh Mộc Vũ: "Có khi nào xuất hiện cùng một phó bản hay không?"

"Tuyệt đối sẽ không, cánh cửa mà mỗi lần cậu mở ra sẽ không giống nhau, phó bản của cậu cũng không giống nhau, nhưng có lẽ phó bản mà người chơi khác đã vượt qua sẽ trở thành phó bản kế tiếp của chúng ta. "

"Các người không trao đổi tin tức sao? Như kỹ xảo thông quan của phó bản này kia, vượt ải không phải dễ dàng hơn sao?"

"Cậu cũng đã nghĩ đến thì sao chúng tôi không thể nghĩ đến chứ, nhưng một khi cậu nói ra bất kỳ thông tin gì liên quan đến phó bản mà cậu đã vượt qua, cậu sẽ nhận được trừng phạt từ cô gái trước sân khấu... rất bạo lực, cho nên không dám tiến hành biện pháp này nữa, với lại tầng thứ một có 18 cánh cửa, tầng thứ bảy thì có 126 cánh cửa, hệ thống còn thường xuyên đổi mới phó bản, nếu coi như bọn họ không tiến hành can thiệp vào biện pháp này, cũng không thể được, quá nhiều nhân tố không xác định. "

Giải đáp nghi vấn xong, Thịnh Mộc Vũ lại hỏi Triệu Lực Nghiêm: "Vậy cậu có biết chuyện về NPC Phó Thành Chu ở phó bản trước không?"

Triệu Lực Nghiêm chần chờ một hồi, trả lời: "Tôi cũng không rõ cho lắm, tôi chỉ nghe nói, trước kia chưa từng thấy hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật..."

"Hắn như thế nào?"



"Nhân vật rất nguy hiểm, số hiệu của hắn trong hệ thống là 001, cấp càng cao, số hiệu sẽ càng gần phía trước, có thể nói là, hắn là NPC có cấp bậc cao nhất trong toàn trò chơi, rất nhiều người chơi đều e sợ tránh không kịp, nếu như cậu muốn biết càng nhiều thông tin hơn thì có thể tìm kiếm ở chỗ tư vấn của hệ thống trong phòng của mình, bất kỳ thông tin và quy tắc không biết nào cũng có thể hỏi, nhưng một lần trả lời sẽ tốn 100 tích phân... Có rất ít kẻ ngu dốt làm loại chuyện này, dù sao tích phân rất quý giá ở đây..."

Kẻ ngu dốt·Thịnh Mộc Vũ định làm chuyện loại này: "..." Hãy nghe tôi nói cảm ơn cậu.

"Tự nhiên cậu hỏi về hắn làm chi vậy?"

"Không có gì. " Thịnh Mộc Vũ lắc đầu: "Có cơ hội thì gặp lại, tôi về phòng trước đây."

Mỗi người đều nói lời từ biệt rồi quay về phòng, Thịnh Mộc Vũ ngồi ở trên ghế sô pha, mở ra hệ thống thông tin đã đổi mới, chậm rãi đánh ba từ "Phó Thành Chu" ở trên thanh tìm kiếm.

Thịnh Mộc Vũ đọc nhanh như gió nên đã xem xong rất nhanh, xác nhận qua mắt nhìn, là người đàn ông cậu không thể trêu vào, nhưng rất nhanh cậu lại chú ý đến dòng chữ nhỏ màu đỏ "NPC cấp cao, có thể đi khắp các phó bản..."

"!!!" Là cái ý mà cậu hiểu phải không?! Không phải chứ, sau này vẫn sẽ gặp lại?

Thịnh Mộc Vũ nhức đầu đỡ trán, ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, thở dài, cảm giác bên eo bị hắn thọc đang đau âm ỉ.

Ấn vào tài sản cá nhân, Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy "400" tích phân không nhiều của mình, lại đi dạo cửa hàng một thoáng, chỉ cảm thấy mấy thứ kia đắt kinh khủng, món có giá thấp nhất cũng là ba trăm trở lên, lần đầu tiên Thịnh Mộc Vũ cảm thấy bản thân nghèo túng, haizzz.

Mua không nổi mua không nổi.

Thời gian đã muộn, Thịnh Mộc Vũ cầm đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, mùi thơm bốn phía, Thịnh Mộc Vũ quấn một búi tóc cao rồi nhắm mắt nằm trong bồn tắm, lộ ra làn ra trắng sứ không tỳ vết, giống như một khối ngọc tốt thượng đẳng.

Sau khi hưởng thụ xong, trong lúc tắm, Thịnh Mộc Vũ kinh ngạc vì dấu ấn hình hoa vẫn còn ở trên eo, sau khi chạm vào nước thì màu sắc càng trở nên tươi đẹp loá mắt hơn, xinh đẹp giống như sắp rỉ máu, còn kèm theo cảm giác tê tê dại dại khác thường, tựa như có người đang hôn eo của cậu.



Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến Thịnh Mộc Vũ giật nảy mình, lau khô thân thể vô cùng qua loa, mặc vào áo tắm rồi chạy ra phòng khách với chân trần, lật tìm trong bản ghi chép, mặt đã thành trái khổ qua.

Trên tư liệu cho biết, đặc quyền của NPC cấp cao không chỉ có có thể đi qua các phó bản, còn có thể đến trong trò chơi theo người chơi mà hắn yêu thích, nhưng cũng có quy định, không thể đe dọa người chơi, cho nên cho dù là NPC cấp cao, cũng chỉ có thể tồn tại dưới dạng ý thức tinh thần hoặc giống với người trong suốt, không thể xuất hiện thân thể thật, bởi vì ở tình huống bình thường, NPC đều ở trong sào huyệt, hoặc là trong trạng thái nghỉ ngơi.

Phó Thành Chu thuộc trường hợp ở trong trạng thái nghỉ ngơi, lần tỉnh dậy lần trước do hắn bị một người chơi chọc giận, giết chóc khắp nơi, lần này đang ngủ ngon giấc thì bị Thịnh Mộc Vũ tự nhiên đánh thức...

Khi gặp mặt, Phó Thành Chu đã không dời mắt được.

Thịnh Mộc Vũ thở dài một hơi, nằm nghiêng ngả ở trên ghế sô pha với vẻ mặt "sống không còn gì luyến tiếc".

Niềm yêu thích này không cần cũng được, cậu không xứng, ai thích thì đến đi!

Tối hôm đó ngủ không ngon lắm, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh thì cậu cứ luôn cảm thấy có một đôi tay vô hình lượn quanh trên người cậu, Thịnh Mộc Vũ lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, uổng công trước kia cậu còn thương cảm vì hắn, kết quả người ta chỉ thèm thân thể của mình.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cúc áo ngủ của Thịnh Mộc Vũ đều bung ra hết, phong cảnh trước ngực đẹp vô cùng.

Khi rửa mặt, nhìn ở trong gương, trên cổ và xương quai xanh đều là "vết chấm đỏ", Thịnh Mộc Vũ vô cùng cạn lời, xả cơn tức vào khăn lau mặt, nhào thành một cục, ném vào trong thùng rác, đen mặt đi lên phòng khách tìm băng keo cá nhân, da mặt cậu mỏng, làm không lại người này.

Sau khi kết thúc một cái phó bản thì có hai ba ngày nghỉ ngơi, Thịnh Mộc Vũ đã trải qua ba ngày này trong "đau khổ" và "giày vò", sau mỗi lần dán xong băng keo cá nhân, thì đến tối đều sẽ không cánh mà bay, sau đó trên người của cậu lại sẽ có thêm màu sắc, sau khi đấu tranh không có hiệu quả, Thịnh Mộc Vũ trực tiếp "mặc kệ đời", không sao cả, Phó Thành Chu sẽ ra tay.

Tích phân có thể mua đạo cụ ở cửa hàng, nhưng mấy thứ này quá yếu, Thịnh Mộc Vũ chướng mắt, đương nhiên ngoại trừ bùa hộ mệnh, nhưng thật sự đắt quá, cần 1500 tích phân, cho dù cậu đập nồi bán sắt cũng mua không nổi.

Thịnh Mộc Vũ "hai tay trống không" đi đến trước đài chọn cửa.

Lần này cậu chọn cửa số "8", một phó bản khủng bố cấp A, Thịnh Mộc Vũ mở chai nước suối, uống cho thanh giọng, sải bước đi tới trước cánh cửa số 8 và bước vào cửa.

Đừng để cậu bắt được tên họ Phó biến thái, cậu sẽ không đội trời chung với hắn.