Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 15: Rạp hát con rối 13




"Kỳ lạ ghê, mình nhớ là ở chỗ này mà... sao lại không có?"

Ngay lập tức, một giọng nam dễ nghe vang lên sau lưng: "Em đang tìm cái này sao?"

Tính tình cổ quái, cố làm ra vẻ quen thuộc này, Thịnh Mộc Vũ thầm nghĩ không may, chân bỗng nhiên đứng không vững, ngã xuống đất, trong lúc sắp đụng vào chân bàn, một cánh tay không có độ ấm che lại trán của cậu, thành công tránh khỏi tai nạn đổ máu.

Cảm xúc lạnh như băng khiến Thịnh Mộc Vũ rùng mình một cái.

Một cánh tay chạm vào tay của cậu, kéo cậu lên.

Thịnh Mộc Vũ chậm rãi xoay người, khi thấy Phó Thành Chu thì không ngạc nhiên chút nào, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây vàng chói mắt trong tay hắn.

Phó Thành Chu đế ý đến ánh mắt nóng rực của cậu, thấp giọng cười hỏi: "Muốn?"

"Không muốn. " Thịnh Mộc Vũ kiên cường quay đầu sang chỗ khác.

"Em nóng nảy gì chứ?" Phó Thành Chu nhéo cằm của cậu, chất giọng gợi cảm mang theo chút ý mê hoặc: "Nếu em muốn thì nói, tôi cũng không phải không đưa cho em..."



Phó Thành Chu dịu dàng vuốt ve gương mặt của cậu một thoáng, âm cuối bay bổng: "Có muốn hay không, hửm?"

Thịnh Mộc Vũ rất giống cô vợ nhỏ khó tính, qua hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "... Muốn. "

Tiếng cười khẽ qua đi, một sợi dây vàng xuất hiện ở trong tay của hắn, đưa qua cho cậu.

Thịnh Mộc Vũ không tin hắn thật sự có lòng tốt như vậy, rất sợ có bẫy, do dự lưỡng lự, ngón tay đưa tới rồi lại rụt trở về như giật điện.

Nụ cười của Phó Thành Chu dần dần biến mất, ngón tay phát tiếng "khanh khách", giống như giây sau muốn đè Thịnh Mộc Vũ đánh một trận, Thịnh Mộc Vũ thấy hắn không thích hợp, khi đối phương chuẩn bị ném sợi dây vàng thì ngay lập tức mau tay nhanh mắt đoạt đồ vào trong tay, hơn nữa còn ma xui quỷ khiến mà nắm tay của tên NPC có vẻ mặt u ám nào đó.

Rất thần kỳ là, sự tức giận tích góp từng tí một của Phó Thành Chu đã biến mất, còn ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu.

Thịnh Mộc Vũ tỏ vẻ không hiểu: “Tự nhiên anh đi theo tôi làm cái gì?"

Bản thân Phó Thành Chu cũng không biết, nếu như nói chỉ rất lưu luyến mùi hương trên người cậu thì cũng không chính xác, ở cùng một chỗ với cậu, tâm trạng của hắn không hiểu sao sẽ tốt hơn nhiều.

Phó Thành Chu hỏi ngược lại: "Em muốn làm gì?"

"Tìm mẹ anh. " Thịnh Mộc Vũ mở miệng không chút nghĩ ngợi, qua vài giây mới kịp phản ứng lời này có chút không thích hợp, giống như lời chửi bóng chửi gió, khiến cậu xấu hổ một trận,: "... Ý trên mặt chữ, do có chút chuyện nho nhỏ nên muốn tìm mẹ của anh. "

"Ah. " Phó Thành Chu thản thiên lên tiếng, ra khỏi cửa.

Chưa được vài phút, ném Chu Minh Lan và con rối nam đã bị trói chéo tay vào, thao tác cợt nhả này làm mọi người nhìn mà trợn tròn mắt.

Ánh mắt của Hà Vân tỏ ý: "Còn có thể như vậy luôn?!!!"

Tiêu Xảo Xảo: "..." Hẳn là có thể ha?



Triệu Lực Nghiêm: "..." Cứng đờ, không dám nói lời nào.

Thịnh Mộc Vũ cầm sợi dây vàng đang ngổn ngang trong gió, không biết làm sao.

Chu Minh Lan vẫn là dáng vẻ kia, nhưng kiểu tóc búi tinh xảo trở nên xốc xếch, trên cổ thiên nga trắng nõn có thêm vết bóp nổi bật, nhìn thấy mà giật mình.

Đối phương hình như rất hận cậu, ánh mắt đầy ác độc khi nhìn cậu, oán khí rất sâu.

Phó Thành Chu bất mãn liếc nhìn bà ta, nói với Thịnh Mộc Vũ: "Đã mang người đến cho em, tùy em xử lý. "

Thịnh Mộc Vũ thấp thỏm hỏi: "Vậy tôi có thể... giết bà ta không?"

"Muốn tôi giúp em?" Phó Thành Chu nhướng mày,: "Cũng không phải không được.. "

Thịnh Mộc Vũ nhìn thái độ không thèm quen tâm của hắn, chậm rãi đi tới trước mặt Chu Minh Lan, ngồi xổm xuống, mở sợi dây vàng ra, quấn lên cổ của bà ta đầy dịu dàng và tận tình, quấn khoảng ba bốn vòng, sợi dây bỗng nhiên siết chặt, vết máu màu đỏ xuôi dòng chảy xuống, Chu Minh Lan giãy giũa trong chốc lát rồi cũng không còn động đậy, đầu nghiêng về một bên, dĩ nhiên đã không còn hơi thở.

Chu Minh Lan đã chết.

m thanh gợi ý của hệ thống cũng vang lên.

[ đã thành công giết chết lệ quỷ Chu Minh Lan, hoàn thành nguyện vọng của Tra tiểu thư]

[ thu được đạo cụ 'Giải quyết dứt khoát' cùng một manh mối ]

[ tiến độ cốt truyện:1/3]

[ hãy tiếp tục cố gắng ]



Thịnh Mộc Vũ bỏ những thứ thu được vào trong không gian, bảo tồn lại.

Hiện tại, con rối nam không còn nhiều tác dụng với bọn họ, nên để Phó Thành Chu thả người, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất sắp xếp manh mối cùng mấy người Hà Vân, Tiêu Xảo Xảo, Triệu Lực Nghiêm, còn Phó Thành Chu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nhìn Thịnh Mộc Vũ.

Lấy manh mối ra, không ngờ là một tờ báo.

Mấy hàng chữ to in đậm lộ ra trong không khí

[ rạp hát con rối cháy, rốt cuộc là thiên tai hay là do con người gây ra? ]

[ Phu nhân nhà họ Chu giết hại con trai ruột của mình, là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức ]

[ chuyện ma quái thật giả lẫn lộn của rạp hát bỏ hoang... ]