Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 12: Rạp hát con rối 10




Tiếng kim loại va chạm truyền vào trong tai, lại hấp dẫn ánh mắt của mấy người lần nữa, hai thi thể trần truồng máu be bét thịt đập vào mắt, bốn người tận mắt nhìn thấy quá trình "chế tạo" món đồ chơi của bà ta, bạo lực đẫm máu, ghê tởm khiến người muốn ói, làm mấy người ở phía sau buồn nôn vô cùng.

Sau khi làm xong, Chu Minh Lan liền dẫn theo con rối nam kia rời khỏi.

Thanh âm càng lúc càng xa, biến mất trong căn phòng, sau khi xác nhận hai người thật sự rời khỏi, Thịnh Mộc Vũ lập tức vịn vào giá sách đi ra, ngực có cảm giác đau đớn, mùi máu tươi ập đến, cậu không chịu đựng được, phun ra một ngụm máu, mất hết sức lực ngã xuống đất.

Hà Vân ở ngay phía sau cậu, nhanh tay lẹ mắt che chở đầu của cậu rồi ôm vào trong lòng mình, vội vàng hô: "Anh Vũ!"

Triệu Lực Nghiêm và Tiêu Xảo Xảo chạy tới.

Triệu Lực Nghiêm: "Hai người đỡ cậu ấy lên trên lưng giúp anh, anh cõng cậu ấy đi ra ngoài, tình huống của cậu ấy không thích hợp, nếu kéo dài nữa anh sợ sẽ xảy ra chuyện." Triệu Lực Nghiêm nhìn thấy hoa văn máu xuất hiện trên làn da của cậu, đôi mắt lo lắng.

Hai người nhìn theo, màu sắc của hoa văn hình như càng đậm hơn, tựa như sợi tơ màu đỏ sắp dài ra cuốn lấy cậu, lập tức đỡ cậu lên trên lưng Triệu Lực Nghiêm.

Triệu Lực Nghiêm sức lớn, có thể nhìn ra được qua cơ ngực to và cơ bắp hai tay của hắn, giống như xách con gà con, cõng cậu vô cùng dễ dàng.

Đi qua một căn phòng lộn xộn, ba người nghỉ chân ở ngoài cửa.

Người gánh vác chỉ số thông minh trong đội đã log out, trong lúc nhất thời, ba người như nhị trượng hòa thượng không hiểu gì hết*, không biết đi con đường nào.

(*) 弄不明情况,搞不清底细: không hiểu rõ tình huống, không biết rõ nội tình

"Làm sao bây giờ đây, bây giờ nên đi đâu? Chúng ta cũng không biết lối ra ở đâu..." Hà Vân uể oải nói: "Nếu như anh Vũ tỉnh lại thì tốt rồi. "

"Tớ biết, đi qua đây với tớ. " Tiêu Xảo Xảo sờ đầu của cô nàng: "Khi nãy nhìn xuyên qua khe hở của giá sách, có lẽ ở trong bàn gỗ... chắc chắn có cơ quan nào đó."

Đi đến trước bàn gỗ, trên bàn đặt một cái bình hoa, Tiêu Xảo Xảo học theo tình tiết trong phim ảnh, hai tay ôm thân bình hoa, nhẹ nhàng xoay chuyển, vách tường xám trắng chậm rãi lộ ra một lối đi.

Đi theo lối đi, đến trước thang dài, Triệu Lực Nghiêm cõng Thịnh Mộc Vũ ở phía trước, Tiêu Xảo Xảo chặn hậu, Hà Vân ở trung tâm an toàn.

Đi hết bậc thang và đẩy ra một cánh cửa gỗ, bốn người đã ra khỏi, ở một nơi hoang vắng gần tòa cao ốc.

Mới thả lỏng chưa được bao lâu, thì nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Gương mặt khôi ngô, âu phục trắng, ba người không hẹn mà cùng nhớ đến NPC cực kỳ chán ghét của Thịnh Mộc Vũ.

Đối phương mỉm cười, giẫm lên cỏ dại khô cạn, từng bước ép sát Triệu Lực Nghiêm, nhìn thẳng: "Đưa cậu ấy cho tôi. "

"Không. " Triệu Lực Nghiêm từ chối không do dự chút nào, hắn tuyệt đối không làm được loại chuyện bán đồng đội như này, xem dáng vẻ của đối phương cũng không phải là loại lương thiện gì, kiểu người "tiểu bạch hoa" yểu điệu như Thịnh Mộc Vũ không biết sẽ bị hắn hành hạ thành cái dạng gì,: "Đừng mơ mộng nữa, cho dù ngày hôm nay tôi chết ở chỗ này, anh cũng đừng có mà mơ động đến một sợi tóc của cậu ấy. "

(*): Ám chỉ một người có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp như hoa.

"Oh? Vậy sao, tôi cũng rất muốn xem thử một chút. " Phó Thành Chu cười lạnh một tiếng,: "Nhưng loại người như cậu vẫn không xứng lãng phí thời gian của tôi. "

Lời nói này cực kỳ đả kích người, nhưng sự thật chứng minh, ở trước mặt tên này, sức mạnh rất quan trọng, Phó Thành Chu cũng đã cướp người đi trong lúc mọi người đang chớp mắt, ôm người vào trong lòng của mình, biến mất trong tòa cao ốc...

Trong tòa cao ốc----

Thịnh Mộc Vũ bị Phó Thành Chu đặt trên một chiếc giường lớn màu trắng tuyền, dùng sợi dây màu đen trói buộc tứ chi lại.

Mái tóc rắc rối của cậu bị Phó Thành Chu làm cho tán loạn, tóc hơi xoắn xõa tung ở trên gối, da trắng như tuyết, đẹp như tranh vẽ, khi nhắm mắt lại, yên tĩnh như một con rối búp bê.

Phó Thành Chu nắm cái cằm của cậu, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại, cho đến khi nhiễm màu rực rỡ và màu máu thì mới tách ra, rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Ngoài cửa phòng, Phó Thành Chu đã không còn sự dịu dàng vừa nãy, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữa đang quỳ trên mặt đất, một tay bóp chặt cổ họng của đối phương, lạnh lùng nói: "Bà nên biết, tôi không thích người khác chạm vào đồ của tôi nhất, bà cũng không phải ngoại lệ đâu... mẹ. "

"Ta... chỉ... muốn... tặng... cậu ta cho con..." Chu Minh Lan vặn vẹo lông mày thanh tú, giãy giụa đầy đau khổ.

"Đây không phải là lý do bà làm bị thương cậu ấy. " Phó Thành Chu buông lỏng tay ra, cắt một đường trên tay đối phương: "Nếu lại có lần sau, tôi sẽ để cho bà xuống địa ngục, nếu như bà không muốn thể nghiệm lại quá trình kia lần nữa thì thành thật một chút, đừng tự cho là đúng, tôi biết rất rõ những chuyện dơ bẩn bà đã làm, nhưng chỉ cần đừng đụng vào điểm mấu chốt của tôi thì tôi sẽ không để ý đến bà... lần này là cảnh cáo. "

Thân thể của Chu Minh Lan run dữ dội hơn, vẫn luôn dập đầu nhận lỗi với hắn, máu me đầy mặt, chật vật rời khỏi nhờ sự nâng đỡ của con rối nam, mối quan hệ của hai người không giống như mẹ con, giống như quân địch và kẻ thù hơn.

Đến khi Phó Thành Chu vào nhà lần nữa, tơ máu trên người Thịnh Mộc Vũ đã biến mất không thấy, sắc mặt cũng khôi phục bình thường.

Thật ra, từ lúc đám người Thịnh Mộc Vũ trốn vào phía sau tủ sách thì Chu Minh Lan đã lập tức phát hiện sự tồn tại của bọn họ, cố ý biểu diễn bài học giải phẫu cơ thể người cho bọn họ xem, còn nhân tiện trồng sợi tơ, loại tơ này, người bình thường sẽ xảy ra biến dị sau hai ba ngày, nhưng không ngờ rằng thể chất của Thịnh Mộc Vũ yếu như thế, Chu Minh Lan mới trồng vào chưa được bao lâu thì đã có hiệu lực, hơn nữa nhìn hình dạng, hiệu quả này cũng không tệ lắm, trồng trên người bình thường đều là sợi màu xanh, cực phẩm mới có thể mọc ra đường màu đỏ.

Dù sao cũng ở chung được vài năm, Phó Thành Chu sao có thể không đoán được Chu Minh Lan có âm mưu gì, trước kia hắn còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng lần này không giống thế.

Thịnh Mộc Vũ tỉnh, đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ, khóe mắt dầm dề, như một tinh linh lỡ rơi xuống nhân gian, nhưng tinh linh này bị ác ma tham lam trói ở trên giường.

"Sao tôi lại ở đây... anh muốn làm gì?" Thịnh Mộc Vũ cau mày nhăn trán hỏi.

Thịnh Mộc Vũ không nghe thấy câu trả lời của hắn, vùng ra khỏi sợi dây đen, ngược lại càng ngày càng siết chặt, đều sắp xuyên vào trong da, rất đau,: "Biến thái chết tiệt!" Thịnh Mộc Vũ mắng một tiếng.

"Em rất ồn ào, để tôi khâu miệng lại giúp em, làm thành con rối, được không?" Phó Thành Chu cúi người nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười, hơi đáng sợ.

Thịnh Mộc Vũ nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng sợ hãi, vắt hết óc để cứu bản thân, CPU cũng sắp thiêu cháy, vẫn chưa nghĩ ra cái cớ hay lý do gì hết, liền ngậm miệng vô cùng thành thật, làm cô dâu câm.

Phó Thành Chu: "......"

Thịnh Mộc Vũ yếu ớt nói một câu: "Nếu như khâu lại, anh không thể hôn tôi nữa rồi..."

Đại mỹ nhân ngây thơ không biết lực sát thương trong lời này của mình có bao nhiêu lớn đối với tên NPC hám sắc lu mờ suy nghĩ nào đó, chỉ chớp đôi mắt xinh đẹp.

Ánh mắt của Phó Thành Chu từ từ thay đổi, nhìn cậu, ra lệnh: "Hôn tôi. "

"Anh đừng có nói trắng ra như vậy được không hả..." Thịnh Mộc Vũ hơi ngượng ngùng né tránh ánh mắt, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện đối phương muốn làm cậu thành con rối, vô cùng thấp thỏm.

"Hôn tôi. " Phó Thành Chu lặp lại một lần nữa, giữa chân mày có chút không kiên nhẫn.

Thịnh Mộc Vũ bị ép thỏa hiệp, trở thành công cụ hình người lấy lòng hắn.

"Anh cúi đầu xuống... đến gần chút nữa. "

Phó Thành Chu làm theo.

Thịnh Mộc Vũ nhắm hai mắt lại, hôn vào đôi môi lạnh mỏng của Phó Thành Chu, như chuồn chuồn lướt nước, hết sức căng thẳng.

Thịnh Mộc Vũ chưa bao giờ phun nước hoa, nhưng trên người của cậu rất thơm, trong khoảnh khắc hôn nhau, hương hoa hồng nhàn nhạt bay vào trong mũi của hắn.

Đây là mùi hương riêng biệt mà Phó Thành Chu tặng cho cậu.