Thịnh Mộc Vũ lên tiếng, đặt tay trên chốt cửa, nhẹ nhàng kéo sang phải, bụi bậm không biết đã tích lũy được bao lâu đều rơi xuống trên mu bàn tay mịn mà nhẵn bóng của cậu, Thịnh Mộc Vũ nhíu mày, Tiêu Xảo Xảo cẩn thận khéo léo, lấy ra một bao khăn giấy từ trong túi quần đưa cho cậu, trên khăn giấy có in đóa hoa sen màu hồng nhạt, còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, Thịnh Mộc Vũ nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, lau không nhanh không chậm.
Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng sạch sẽ hơn tưởng tượng của bọn họ một chút, cũng không có mùi lạ khó ngửi gì hết.
Ở trong đó có rất nhiều búp bê con rối, hình dạng khác nhau, có dáng vẻ thơ ngây chân thành, có vẻ mặt dữ tợn, có hoàn hảo không chút tổn hại, có chân cụt tay đứt, mấy người đi dạo quanh phòng nhưng cũng không có thu hoạch, trong lúc nhất thời hơi thất vọng.
"Phiền quá đi, sao không có chút manh mối nào hết vậy. " Hà Vân thở dài, mặt trái xoan xinh đẹp nhíu thành hình tròn, nhìn hơi đáng yêu: "Ông trời ơi! Xin hãy chỉ cho chúng con con đường sáng đi... con bằng lòng độc thân mười năm..."
"A ----!"
Một tiếng hét thẻm phá vỡ bầu không khí vô cùng lo lắng, không biết Hà Vân đụng phải cơ quan nào, nói cô nàng đứng xuất hiện một cái cửa động đen thui, nhìn không thấy đáy, cô nàng cứ thế mà tiến vào vực sâu không biết.
Biến hóa xảy ra trong nháy mắt, khi mọi người chạy tới thì thanh âm đã dần biến mất không thấy.
Triệu Lực Nghiêm cùng Tiêu Xảo Xảo vội vã hốt hoảng chạy đến cửa động kêu.
"Hà Vân! -- Hà Vân! -- Hà Vân!"
"Em gái Hà!..."
Khi nãy bọn họ cách Hà Vân không xa, chỉ cách có mấy bước, nhưng vẫn không kịp nắm lấy tay của đối phương, trong lúc nhất thời trong lòng tràn đầy tự trách và áy náy, Tiêu Xảo Xảo đỏ cả vành mắt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Đều do em không tốt, do em không nắm lấy cậu ấy... Lỡ như cậu ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Em..."
Tiêu Xảo Xảo gần như tuyệt vọng nhìn cửa động, nước mắt rơi như mưa.
Cô và Hà Vân thân nhau từ năm cấp 3, năm lớp 10 chia lớp, hai người gặp nhau lở ban xã hội, từ xưa đến nay, nữ sinh ở ban xã hội rất nhiều, gần như là sân nhà của đấu đá chốn hậu cung, một cái phòng ngủ cũng có thể có hơn mười mấy cái group trò chuyện khác nhau.
Tiêu Xảo Xảo không thích nói chuyện, có thể nói là đóa hoa lạnh lùng, thành tích tốt, vẻ ngoài cũng vô cùng xinh đẹp, lập tức trở thành mục tiêu công kích vô cùng đương nhiên, chỉ cần có chút không vừa ý thì lập tức bị chĩa mũi nhọn vào.
Hà Vân là người bạn trong số lượng bạn không nhiều của cô, bọn cô quen nhau do có lần có cô ả "chuyên bạo lực học đường" nhốt Tiêu Xảo Xảo ở trong nhà vệ sinh, còn bị giội nước lạnh.
Mùa đông lạnh thấu xương làm cho cô vô cùng chật vật, Hà Vân tình cờ đi WC, nên khó khăn lắm mới nhặt về một cái mạng, bởi vì khi đó cô đã phát sốt gần bốn mươi độ, nếu không đưa đi bệnh viện kịp thì có thể sẽ sốt thành kẻ ngu xinh đẹp.
Sau khi Hà Vân biết được chân tướng thì cực kỳ tức giận, giúp cô lấy lại công đạo, giúp cô trút giận, nhà cô nàng có quyền có thế, nên cô ả chuyên đi bạo lực học đường đó không dám chọc cô nàng, chỉ đành phải cụp đuôi làm người, xin lỗi bồi thường cho Tiêu Xảo Xảo.
Sau đó, Hà Vân trở thành người bảo kê cho Tiêu Xảo Xảo, rất ít người đến tìm cô gây rắc rối.
Tính cách của Hà Vân thoải mái hoạt bát, là người nói nhiều nhất, mỗi ngày đều vây quanh cô không ngừng thầm thì như chú chim sẻ, Tiêu Xảo Xảo là người lắng nghe tuyệt nhất của cô nàng, có đôi khi cũng sẽ trả lời lại một câu dài, nhưng phần lớn thời gian sẽ không nói quá nhiều.
Thời gian lâu, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, sau đó cũng cùng thi đậu đại học Tâm Nghi, ký ức hiện lên trong đầu của Tiêu Xảo Xảo từng li từng tí, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống không có Hà Vân sẽ như thế nào... Cô nàng là niềm tin duy nhất trong cuộc đời này của cô, nếu như không phải Hà Vân kéo cô ra khỏi, có lẽ cô đã trở thành vong hồn dưới đất.
Thịnh Mộc Vũ nhìn cửa động rồi lại nhìn Tiêu Xảo Xảo đã trở thành người đầy nước mắt, giọng nói nghe không ra cảm xúc: "Muốn nhảy thì nhảy đi xuống đi... có lẽ phía dưới không phải vực sâu..."
Thịnh Mộc Vũ lại dừng một chút, an ủi: "Hà Vân không có sao hết, tin tưởng tôi. "
Tiêu Xảo Xảo lau nước mắt, mới nhìn rõ dung mạo tuấn tú của Thịnh Mộc Vũ, đuôi mắt nhỏ hơi cong lên, môi rất mỏng, là màu hồng nhạt khỏe mạnh, tóc dài tới eo, tựa như thần linh trên thế gian, cô tin tưởng vị thần linh này vô điều kiện, không có chất vấn, yên lặng nhìn đôi mắt của cậu, nhìn thấy ý cười ấm áp ở bên trong đó.
Tiêu Xảo Xảo mím môi, cuối cùng nghe theo lời cậu nói, nhảy xuống không hề chùn bước trong ánh mắt vô cùng hốt hoảng của Triệu Lực Nghiêm.
Cô đã từng nói, cô sẽ dẫn Hà Vân về nhà.
" y ya! Sao cậu không khuyên nhủ cô ấy... vẫn chưa biết rõ ở phía dưới có nguy hiểm hay không mà... cậu còn xúi em gái Tiêu nhảy xuống, đến lúc đó chỉ còn lại 2 người chơi, chúng ta còn chơi thế nào nữa?..." Triệu Lực Nghiêm nói với cậu một đống lời, không ngừng nghỉ cũng không có thở hổn hển.
"Dừng dừng dừng, dừng lại dừng lại... vậy cậu có nhảy hay không?"
"Tôi đương nhiên... phải nhảy chứ. " Triệu Lực Nghiêm yếu ớt trả lời lại.
Thịnh Mộc Vũ ừ một tiếng, bàn tay đặt trên vai Triệu Lực Nghiêm, nhẹ nhàng đẩy một cái, đối phương thất thanh té xuống: "Để tôi giúp cậu."
"Mả mẹ nó......"
Thịnh Mộc Vũ cười với trò đùa dai của mình, tém lại tóc lộn xộn hai bên tai, cũng tiến vào trong vực sâu.
Tình huống cũng không chênh lệch với suy nghĩ của Thịnh Mộc Vũ cho lắm, ở đây đúng là một cái tầng hầm ngầm, hơn nữa còn có tầng, là địa phương bí ẩn.