Tôi kinh ngạc đến ngây người.
Sau khi Lưu Gia Dịch đưa chìa khóa xe cho tôi, ngay hôm sau mẹ anh đã dẫn bà mối tới cửa.
Trong ký ức của tôi đã không còn chút ấn tượng nào với dì Triệu nữa. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu kia thì đột nhiên tôi lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Dì ấy hân hoan phấn khởi nắm lấy tay tôi, cứ hết gọi "Khả Khả" rồi lại gọi "gái cưng" trông thân mật cực kỳ.
Tôi có một loại cảm giác, rằng tôi đã bị ba tôi lừa.
Dì Triệu nói tiệm ăn của Lưu Gia Dịch đang rất bận rộn nên dì dẫn bà mối đến trước, trực tiếp đưa sính lễ sang nhà tôi rồi chọn ngày đính hôn luôn.
Ba tôi cười hớn hở nói: "Đính hôn cái gì, bên này bọn anh làm gì có nhiều quy củ thế, cứ chọn ngày kết hôn luôn là được!"
"Vậy thì không được rồi, đính hôn sẽ có nghi thức đính hôn riêng, cái gì cần mua cho Khả Khả thì đều phải mua đủ hết."
"Ôi chao, vốn dĩ anh muốn cho con bé của hồi môn là một chiếc xe nhưng Gia Dịch nói trong tiệm của nó ngoài một cái xe vận chuyển hàng ra thì còn một chiếc SUV cô pe* gì đó, chiếc kia của nó để Khả Khả đi là được rồi, không cần thiết lại mua thêm làm gì."
[*SUV Coupe: Một dòng xe của SUV]
"Lão Đồ, vậy thì anh cũng không thể tiết kiệm đâu đấy, lấy tiền mua xe đổi thành đồ cưới trả lại cho Khả Khả của chúng ta đi."
"Tất nhiên rồi, anh định cho con bé tám mươi nghìn tệ hồi môn."
"Ha ha ha thế thì Khả Khả kiếm lời rồi con ơi, Lưu Gia Dịch nói ba con cho đồ cưới bao nhiêu thì sính lễ nó cho gấp đôi cơ đấy!"
"Hả, Gia Dịch nói vậy à? Thế để anh đi xem lại sổ tiết kiệm cái đã, cho bé nhà anh thêm ít nữa mới được...."
Ba ngày sau tôi cứ mơ màng như vậy mà đính hôn với Lưu Gia Dịch.
Ngày đính hôn đó là lần thứ ba chúng tôi gặp nhau. Hai nhà chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm với nhau thôi.
Ba kế của anh cũng tới, ông ấy tặng cho tôi quà gặp mặt rất hậu hĩnh.
Ba tôi và chú hai vui vẻ không ngậm miệng được, trông ai nấy đều mặt mày hồng hào vô cùng. Đương nhiên không loại trừ khả năng là do Lưu Gia Dịch và bạn bè anh dùng thân phận con cháu cứ liên tục mời rượu mãi.
Ở đây còn có Xa Thần đang ngồi cùng hai cậu thanh niên và một ông anh trông hơi lớn tuổi chút. Chắc là bọn họ đều là người trong tiệm của Lưu Gia Dịch, ai cũng cực kỳ nhiệt tình, bắt lấy tay của ba tôi và chú hai không chịu buông, cứ một câu cháu mời hai câu mời chú rồi tha hồ rót rượu.
Tôi hơi nôn nóng, đứng một bên khuyên nhủ: "Ba, ba không thể uống nhiều vậy được, uống ít một chút đi ba, sức khỏe ba không tốt mà."
"Nói bậy, ba khỏe lắm! Hôm nay là ngày vui cơ mà, bao nhiêu ba cũng uống được hết!"
Lưu Gia Dịch ăn mặc trông rất chỉnh tề, áo sơ mi và quần tây gọn gàng, mới tinh thẳng thớm. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mày sắc bén nay lại nhuộm đầy vẻ tươi cười, nhìn không còn vẻ nghiêm túc như trước kia.
Phòng riêng bật điều hoà, không khí náo nhiệt tưng bừng, tay áo sơ mi của anh được sắn đến khuỷu tay, đường nét uyển chuyển, lộ ra hình xăm kéo dài từ cánh tay đến mu bàn tay khiến anh nhìn qua trông vô cùng quyến rũ.
Anh cũng uống rượu, vừa cơm nước xong xuôi anh đã lôi tôi tới trung tâm thương mại ngay.
Anh hỏi tôi: "Mua nhẫn kim cương được không em?"
Tôi ấp úng nói: "Dễ mất giá lắm, em thích vàng."
Thế là anh cười xong dắt tôi tới tiệm vàng, chọn nhẫn vàng, kiềng vàng, mặt dây chuyền, lắc tay vòng cổ.
Cứ như là đang được thể nghiệm cảm giác nhà giàu mới nổi đi mua đồ vậy, mọi thứ đều phải chọn cái có gram lớn nhất. Khi tôi còn đang phân vân giữa vòng tay cổ điển và vòng tay truyền thống thì anh đã nói thẳng, đều mua hết, đổi ngày đeo.
Cuối cùng chọn cả một đống, mua đống đồ trang sức bằng vàng đấy hết gần hai trăm nghìn tệ.
Mấy cô gái bán hàng ở tiệm đang đứng xung quanh chọn kiểu dáng giúp tôi, ai nấy đều tràn đầy hâm mộ: "Chồng chị đỉnh quá đi, anh ấy thương chị thật đấy! Chị tìm ở đâu ra vậy, dáng dấp đã đẹp trai thế rồi con hào phóng không tiếc tiền với vợ..."
Thực ra hôm mà anh đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đã mất ngủ cả đêm.
Tôi đi hỏi ba là rốt cuộc anh có ý gì, lúc đó ba tôi vẫn còn giả bộ: "Chuyện của mấy đứa nhóc các con ông già như ba sao biết được?"
Ngày hôm sau mẹ anh dẫn bà mối tới cửa, tôi trầm mặc rất lâu, cuối cùng lấy số di động của anh từ danh bạ trong điện thoại của ba rồi gọi đi.
Điện thoại vừa kết nối được đã nghe thấy âm thanh bên chỗ anh rất ồn ào, hình như anh đang bận.
Anh nói: "Đồ Khả, em chờ anh chút."
Cách vài phút sau bên chỗ anh cuối cùng mới yên tĩnh lại, tôi nghe được tiếng bật lửa kêu, hình như anh vừa châm một điếu thuốc.
Sau đó anh cười hỏi tôi: "Làm em sợ hả?"
Tôi hồi hộp cực, lắp bắp hồi lâu cũng không biết nói cái gì.
Anh lại nói: "Dù sao em cũng phải kết hôn mà đúng không?"
"Đúng, nhưng mà..."
"Anh có chỗ nào không tốt à?"
"Không! Lưu Gia Dịch, anh rất tốt...Chỉ là em thấy quá đột ngột, hay là anh suy xét thêm một chút...."
"Anh lớn hơn em hai tuổi, vội vã kết hôn đây. Không suy xét."
Anh cười một tiếng, cách một chiếc điện thoại, anh lại hỏi lần nữa: "Em không hài lòng về anh à?"
"Em không có không hài lòng, chỉ là ấy, chỉ là..."
Đầu dây bên kia vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.
Đầu dây bên này tôi ấp úng một lúc vẫn không biết nên nói như thế nào.
Lúc sau tôi nghiến răng chịu thua: "Anh đừng có mà hối hận!"
"Ừ, anh không hối hận đâu." Anh cười ra tiếng, tâm trạng dường như rất sung sướng.
Mãi đến khi đính hôn xong, tôi vẫn cảm giác giống như mình đang nằm mơ chưa tỉnh. Nhưng khi anh mua đống đồ trang sức gần hai trăm nghìn tệ kia cho tôi, vừa bước ra khỏi tiệm vàng tôi đã òa khóc.
Đứng giữa biển người chen chúc trên phố, anh nhìn tôi mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh hỏi tôi sao lại khóc.
Tôi chỉ chợt cảm thấy tủi thân mà thôi.
Vô cùng tủi thân.
Tôi từng ở bên một thiếu niên suốt thời cả kỳ thanh xuân, hao phí tám năm thời gian trả giá biết bao tâm huyết và thật lòng, để đến cuối cùng anh ta tặng cho người khác sợi dây chuyền năm mươi nghìn tệ, lại tặng tôi thỏi son một nghìn.
Phương Cẩn nói trong lòng anh ta, tôi không xứng với sợ dây chuyền hơn năm mươi nghìn tệ đấy.
Tôi cùng từng nghĩ rằng quả thật mình không xứng với nó.
Phương Cẩn người ta là tiểu thư nhà giàu, đừng nói là sợi dây chuyền hơn năm mười nghìn tệ, ngay cả khi nó trị giá năm trăm nghìn tệ thì ở trong lòng Sở Ngang cô ta cũng xứng đáng.
Điều kiện gia đình của tôi như thế, ba tôi trồng rau trong nhà kính, mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ dàng gì, tặng thỏi son một nghìn tệ tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.
Nhu cầu của mỗi người không giống nhau, nên tất nhiên sẽ có một khoảng cách không thể vượt qua được.
Mặc dù Sở Ngang có tiền thì anh ta cũng sẽ chỉ mua cho tôi những thứ mà anh ta cảm thấy phù hợp với thân phận của tôi thôi.
Nhân tính chính là như vậy, anh ta không sai.
Tuy tôi đã nghĩ thông rồi nhưng vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn.
Nhất là lúc Lưu Gia Dịch trả tiền một cách không hề do dự, rằng anh ấy muốn đưa cho tôi những thứ tốt nhất, đắt nhất.
Tám năm của tôi, thua bởi ba lần gặp mặt này.
Tôi đứng giữa đường, nước mắt rơi không thể kiểm soát.
Lưu Gia Dịch nhíu mày, anh vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi đi, sau đó mím môi hỏi tôi: "Đồ Khả, có phải em hối hận không?"
"Bây giờ mới hối hận thì hơi trễ nhỉ?"
Tôi lắc đầu, nước mắt lưng tròng. Cố gắng hít sâu một hơi rồi mới nhìn anh và nói: "Em không hối hận, chỉ cần anh đừng hối hận là được."
Rất nhiều năm sau tôi dùng giọng điệu vui đùa kể cho ba nghe về chuyện sợi dây chuyền hơn năm mươi nghìn tệ này, lúc đó ba tức giận cực kỳ, ông ấy nói: "Sao lúc đó bé không nói với ba, ba có tiền mà, nếu bé nói thì ba trực tiếp dẫn bé đi mua ngay!"
Ba nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Cho dù không có tiền thì phải đi vay ba cũng mua cho bé."
Có thể ba không có bản lĩnh lớn lao gì, nhưng ba sẽ vĩnh viễn yêu bạn, sẽ mãi là tự tin của bạn.
Ngày kết hôn của tôi và Lưu gia Dịch quyết định cực kỳ vội vàng. Vội vàng giống hệt ngày đính hôn.
Đối với chuyện này Hoan Hoan nói: "Mấy chuyện này ở nông thôn mình cứ vậy đó, xem mắt, đính hôn, kết hôn. Nhìn vừa mắt cái là nhanh lắm, mà muốn không nhanh cũng khó, bà mối nhiệt tình thật sự luôn, bả sợ con cá chép to của bả chạy mất thì xong."
"Ha ha ha, ha ha ha..."
Tôi bị cô ấy chọc tới nỗi cười ngửa tới ngửa lui, cô ấy ôm hai bé con trong lòng, nhìn thấy tôi như vậy cũng toét miệng cười: "Bởi vậy nên tỷ lệ ly hôn cũng cao lắm. Thực ra kết hôn không thể quá qua loa, nhất định phải hiểu rõ lẫn nhau, tính cách hòa hợp mới được. Không thể giản lược quá trình này, bớt quá trình này có khi sau này lại lãng phí nhiều thời gian hơn."
"...Có đạo lý, mình nghĩ mình có hơi qua loa..."
"Cậu thì qua loa cái gì, không phải cậu với Lưu Gia Dịch quen biết nhau từ nhỏ rồi sao? Cũng được gọi là thanh mai trúc mã chứ đùa gì, thế mà còn gọi là qua loa nữa à?"
"Mình gặp anh ấy hồi mẫu giáo lận, thật ra có quen biết gì đâu."
"Khả Khả, cậu biết loại phép thuật có thể đánh bại lời nguyền ly hôn là gì không?"
"...Gì?”
"Nghe lời ba nói."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, chồng mình cũng là do ba mình chọn đấy. Không có bản lĩnh lớn gì nhưng mà được cái thương vợ thương con, tiền lương vừa nhận là nộp hết cho vợ, còn biết lo lắng cho gia đình nữa."
Hoan Hoan lớn lên cùng tôi, nhưng cô ấy thực sự không phải là hạt giống tốt trong việc học hành, tốt nghiệp cấp ba xong liền thi vào một trường học nghề luôn.
Lúc đó cô ấy có quen một cậu bạn trai trong trường, nhà cậu ta ở tỉnh khác. Khi Hoan Hoan dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ thì kết quả là sau mấy ngày quan sát cẩn thận, ba cô ấy sống chết cũng không chịu đồng ý mối quan hệ này.
Khóc cũng khóc, quậy cũng quậy nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Rồi sau đó người nhà giới thiệu ông chồng hiện tại cho cô ấy.
Hoan Hoan cảm thán: "Nghe mấy bạn học của của mình nói, bạn trai cũ của mình cũng kết hôn rồi lại ly hôn, quả thật không phải người. Anh ta đánh bài thua xong về nhà đòi tiền vợ, vợ không cho liền giơ chân đạp thẳng một cái, chị vợ còn đang mang thai nữa chứ, tới nỗi xe cứu thương phải đến đưa đi cơ."
"Mình cứ nghĩ là lại thấy sợ, anh ta ở tỉnh khác mà, nếu lúc ấy mình lấy anh ta thật thì anh ta có đánh chết mình ba mẹ mình cũng không biết."
"Thời buổi bây giờ mọi người vẫn hay nói là nam nữ bình đẳng nhưng thực tế xã hội này đối với nữ giới vẫn rất không công bằng. Đơn giản nói từ sức lực đi, nếu thật sự động thủ thì có mấy cô gái có thể đánh thắng được đàn ông?"
"Đương nhiên bây giờ có rất ít đàn ông dám động thủ với vợ, nhưng ít không có nghĩa là không có. Những gã đàn ông xấu xa như thế thì mình cần phải đánh bóng đôi mắt lên mà phân cho rõ, nhất là khi kết hôn, con gái vẫn nên nghe thêm ý kiến của gia đình. Ba mẹ đều là người từng trải, bọn họ nhìn xa hơn mình nhiều, nếu để sau này mới khóc lóc nói biết vậy lúc trước nghe lời ba mẹ thì đã muộn quá rồi."
"Nghe người ta khuyên, ăn no mặc ấm. Những lời này rất thích hợp với con gái đấy."
Con trai khi còn nhỏ nên nghe lời mẹ, con gái trưởng thành rồi hãy nghe lời ba.
May mắn là tôi đã nghe lời ba nói, gả cho cậu con rể ba đã khảo sát hai năm.
Lúc cách hôn lễ còn nửa tháng, trời tối hôm ấy Sở Ngang đã đến nhà tôi.
Sau khi tôi xóa kết bạn và block tất cả các phương thức liên lạc của anh ta, anh ta đã từng dùng một số điện thoại khác để gọi cho tôi.
Chỉ gọi một lần, vừa nối máy xong tôi liền cúp máy ngay lập tức.
Tôi thật sự không muốn lại có bất cứ liên lụy và dính líu gì tới anh ta nữa.
Ba tôi nói đúng, anh ta không giết người phóng hỏa, cái mà anh ta phạm phải chỉ là sai lầm về mặt đạo đức.
Sai lầm về đạo đức, bạn có thể lên án, nhưng không thể trừng trị.
Thói đời này chính là như thế, anh ta thương tổn tôi trong tình cảm, nhưng chỉ cần anh ta không thèm để ý thì anh ta vẫn sẽ sống tốt như xưa.
Mỗi người đều là những kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ, thậm chí có khả năng anh ta vốn cũng chẳng cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.
Anh ta sẽ sống rất tốt, ngay cả áy náy cũng chẳng hề có.
Cho nên mong những cô gái đã từng bị tổn thương nhất định phải vượt qua nó.
Làm ơn nhất định phải vượt qua.
Bạn đang ngồi khóc, anh ta đang ở đây cười. Bạn không cam lòng, muốn trả thù, nhưng sự thật là chuyện tình cảm ấy, phụ bạc thì cũng đã phụ bạc rồi.
Xã hội pháp trị như bây giờ, nếu không phải suy nghĩ viển vông thì trả thù được ai cơ?
Cho nên đã khóc rồi, đã buồn rồi thì xin hãy nhớ kỹ, phải sống một cuộc đời tươi đẹp, hãy trang điểm xinh xắn rồi đối xử với bản thân mình thật tốt, tặng cho mình một bó hồng đẹp đẽ và đi ăn một bữa cơm thịnh soạn.
Bạn không thể trả thù người khác, thì chí ít cũng đừng trả thù chính bản thân mình.
Nhìn lại những phong cảnh ở bên cạnh mà mình đã bỏ lỡ, ở bên người nhà, đứng dậy đối mặt với cuộc sống, dũng cảm tiến về phía trước. Rồi cuối cùng sẽ có một ngày khi ngoảnh đầu nhìn lại, quá khứ cũng chẳng qua là một tiếng cười mà thôi.
Tiếp tục hướng về phía trước, sẽ còn có những phong cảnh đẹp hơn đang chờ bạn.
Rời xa người đã thương tổn bạn, hãy học cách yêu bản thân mình, yêu người đáng giá với tình yêu của bạn, đó mới là cách trả thù tốt nhất.
Giống như nửa tháng mà tôi ở nhà trong trạng thái đầu bù tóc rối, đau thấu tim gan kia, tay của tôi vẫn luôn run rẩy.
Lúc Sở Ngang gọi điện thoại tới, rõ ràng trong lòng tôi đang kêu gào, rằng kia chính là tám năm tình cảm đấy, nghe anh ta giải thích đi, để anh ta nói xin lỗi, cho anh ta một cơ hội....Nhưng tôi vẫn dùng chút tôn nghiêm còn sót lại, cắn răng nói với anh ta:
"Nếu anh còn mặt mũi thì cút xa ra một chút, đừng gọi cho tôi nữa!"
Từ lúc quen biết anh ta đến giờ tôi vẫn luôn là một cô gái có tính cách tốt bụng.
Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng cũng qua một tháng rồi, cơn giận của tôi chắc cũng đã bớt dần, nên buổi tối hôm đó anh ta lái xe đến gõ cửa nhà tôi.
Ngày trước chỉ cần là anh ta đến, ba tôi đều sẽ dùng vẻ mặt đầy ý cười nhiệt tình chiêu đãi.
Nhưng giờ phút này sắc mặt của ông ấy trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nổi giận đùng đùng đóng cửa lại.
"Đi đi! Cậu nhanh đi chỗ khác đi! Nhà chúng tôi không chào đón cậu, sau này đừng có đến nữa!"
Sở Ngang mang theo quà cáp tới đây, anh ta đứng ngoài cửa, dùng giọng nói lịch sự bình tĩnh như ngày xưa nói: "Chú, chú để cháu nói chuyện với Khả Khả một chút."
"Nói cái gì mà nói! Không cần thiết nói gì hết, cậu mau đi đi, nếu còn không đi là tôi cầm xẻng hốt phân ra giờ đấy!"
Tôi nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngay, vừa biết là anh ta đến thì sắc mặt lập tức khó coi cực kỳ.
Cách một cánh cổng, tôi lạnh lùng nói: "Chúng ta không có gì để nói, anh đi về đi."
"Khả Khả, anh chỉ nói mấy câu thôi rồi anh sẽ đi."
"....Anh đứng ngoài đó nói đi."
"Em hết giận chưa?"
"Cút!"