Hãy Nghe Lời Ba

Chương 1




Tôi bị Sở Ngang đánh.

Dù sao cũng là đầu xuân năm mới, tôi không những đạp cửa nhà anh ta mà còn mắng cả nhà anh ta nữa.

Ba mẹ anh ta đứng một bên nhìn, mãi cũng chưa phản ứng lại.

Đợi đến khi đã phản ứng kịp thì Sở Ngang không thể nhịn được mà cho tôi một bạt tai:

"Đồ Khả, em quậy cái gì ở đây! Năm mới năm me phát điên cái gì!"

Đúng vậy, tôi đang nổi điên.

Năm ngoái đã thống nhất xong, mùng hai tết ba mẹ anh ta và anh ta sẽ cùng đến nhà tôi bàn bạc ngày cưới.

Thế mà bây giờ một câu "Xin lỗi Khả Khả, anh quên mất, hôm khác đi" là muốn cho qua hết mọi chuyện.

Sở Ngang còn sờ lên đầu tôi tỏ vẻ mình rất áy náy.

Tôi nhìn về phía ba mẹ anh ta, ba anh ta dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn tôi.

Mẹ anh ta cười ôm hết lỗi về mình: "Khả Khả ơi, là do bác không tốt, bác nhớ nhầm ngày. Bác còn tưởng là mùng hai tháng sau cơ."

Ý trong lời của bà ấy dường như muốn nói rằng đây là việc mà tất cả mọi người đều coi là chuyện không quá quan trọng.

Tivi trong phòng khách nhà bọn họ vẫn đang bật rất náo nhiệt, Phương Cẩn ngồi trên sô pha, mặc chiếc áo lông màu đỏ đẹp đẽ, khuôn mặt trắng nõn ấy quay ra cười với tôi.

Tôi hỏi Sở Ngang: "Sao cô ta lại ở đây?"

"Ba mẹ của Phương Cẩn đang ở nước ngoài, năm mới không có chỗ nào ăn tết nên mới tới nhà anh."

Anh ta nói một cách thản nhiên, nói một câu nhẹ tựa lông hồng.

Nhưng tôi biết không phải như vậy.

Tôi và anh ta đã ở bên nhau từ hồi cấp ba, đi qua những năm tháng xanh miết ở sân trường, cũng đi qua quãng thời gian yêu xa dài dằng dặc.

Anh ta quen biết Phương Cẩn trong lúc đi du học ở nước ngoài.

Chẳng biết đã bắt đầu từ khi nào, trong những cuộc điện thoại nói chuyện trên trời dưới đất cách cả một bán cầu của chúng tôi sẽ thường có sự xuất hiện của cái tên này.

Ba mẹ Phương Cẩn là doanh nhân, nhà làm bên ngành tài chính, trong nước cũng có chút tài sản.

Cô ta chính là một tiểu thư nhà giàu điển hình, tính cách cởi mở, đối xử với bạn bè rất chân thành, cũng vô cùng có nghĩa khí.

Lúc Sở Ngang nhắc đến cô ta thì giọng điệu tràn đầy tán thưởng.

Anh ta nói nhiều đến nỗi khiến tôi cảm thấy không vui, tôi hỏi anh ta: "Có phải anh thích cô ấy rồi không?"

Sở Ngang sửng sốt, trong điện thoại truyền ra tiếng cười vang kèm theo chút chế nhạo của anh ta: "Cục cưng, nhìn xa một chút, chồng em không phải là loại người như vậy."

Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, vừa du dương vừa ấm áp, cách một chiếc điện thoại cũng có thể khiến mặt tôi đỏ bừng lên.

Sở Ngang vẫn luôn rất ưu tú.

Hồi còn đi học thành tích của anh ta rất tốt, ngoại hình xuất chúng, cả người đều rực rỡ sáng chói.

Sau này ra nước ngoài du học về lại càng tỏa sáng hơn.

Anh ta đeo một cặp mắt kính gọng vàng, đôi mắt đen sâu thẳm hơi rũ xuống, nhìn trông rất lịch sự bình tĩnh, giống như vĩnh viễn đều sẽ ung dung điềm đạm, làm gì cũng mây trôi nước chảy như thế.

Người như anh ta thì bên cạnh không bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.

Nhưng tôi vẫn rất tin tưởng anh ta, bởi vì anh ta vô cùng thẳng thắn, luôn nghiêm túc nói với tôi:

"Khả Khả, đợi anh về thì mình kết hôn nhé. Em yên tâm, trong lòng anh chỉ còn một mình em thôi."

"Em đã là con dâu nhà anh rồi, ba mẹ anh nói trừ em ra thì không nhận cô nào là con dâu nữa đâu."

"Anh với Phương Cẩn chỉ là bạn bè thôi, sau này em nhìn thấy cô ấy là biết. Quan hệ của bọn anh rất tốt, nhất định em cũng sẽ thích cô ấy."

Lúc học xong, hai người bọn họ cùng về nước với nhau.

Tôi và cô chú ta đi ra sân bay đón anh ta, sau đó tôi nhìn thấy hai người họ đang đẩy hành lý đi ra. Anh ta và Phương Cẩn cười nói vui vẻ, cả hai đều có dáng người cao gầy nên trông vô cùng xứng đôi.

Sở Ngang vừa nhìn thấy tôi đã cười rộ lên, anh ta bước tới rất nhanh rồi ôm lấy tôi.

"Khả Khả, đã lâu không gặp, có nhớ anh không?"

Đứng trước mặt ba mẹ mình và Phương Cẩn, anh ta hôn lên trán tôi và xoa tóc tôi một cách cưng chiều: "Em gầy rồi, nhưng không sao, sau này anh sẽ chăm sóc cho em."

Cô chú đứng một bên mỉm cười, Phương Cẩn thân thiện vươn tay ra với tôi: "Chào Đồ Khả, tôi là Phương Cẩn, ngưỡng mộ đã lâu mà nay mới được gặp."

Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn vươn tay ra đáp lại: "Chào cô, tôi cũng thường nghe Sở Ngang nhắc đến cô."

Lúc Sở Ngang đi du học ba anh ta bị xét nghiệm ra suy thận, là bệnh nhiễm trùng đường tiểu.

Khoảng thời gian nằm viện chữa trị, bác sĩ kiến nghị tiếp theo nên chọn dùng thuốc và thẩm tách máu.

Cuộc sống của chú Sở cũng xem như khá có quy luật, bác sĩ nói rằng nếu phối hợp tốt thì sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không là vấn đề.

Cũng bởi vậy nên mỗi tuần chú ấy cần đi tới đi lui vào bệnh viện ba chuyến để thẩm tách máu và kiếm tra định kỳ.

Để tiện cho việc chăm sóc chú ấy nên sau đó tôi dọn vào nhà anh ta ở luôn.

Cô Tiền là kiểu người nếu gặp chuyện thì không thể dựa vào được, bà ấy thường xuyên khóc nấc lên rồi nói với tôi, bây giờ Sở Ngang không ở nhà, nếu không có tôi thì bà ấy cũng không biết phải làm thế nào.

Sau này tôi còn bỏ công việc cũ có mức lương ổn định rồi tìm một công việc văn phòng có thời gian thoải mái để làm.

Khi Sở Ngang về nước thì tình trạng sức khỏe của ba anh ta đã ổn định, mọi thứ đều đã ổn thỏa.

Anh ta vô cùng biết ơn tôi, sau khi về rồi vẫn muốn tôi ở lại nhà anh ta, còn trêu ghẹo tôi ngay trước mặt ba mẹ anh ta rằng: "Ba mẹ phải tranh thủ thời gian đến tìm chú Đồ thương lượng chuyện kết hôn của con với Khả Khả sớm đấy, nếu không con sợ vợ con chạy mất thì ch.ết. Mấy hôm nay cô ấy còn cứ trốn con đây này, không hiểu sao cứ thẹn thùng mãi."

Đúng là tôi có hơi thẹn thùng.

Trước đây lúc hai chúng tôi yêu đương, tính cách của Sở Ngang rất rụt rè. Tôi đứng trên sân thể dục của trường hỏi anh ta vô số lần thì anh ta mới ho nhẹ rồi trả lời với hai vành tai đỏ bừng: "Đồ Khả, chuyện mình thích cậu thì cậu không cần phải xác nhận mãi thế đâu, mình hiểu rõ lòng mình mà."

Chắc là do lúc cả hai mới quen nhau tôi luôn cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi nên cứ lo được lo mất.

Ngoại hình của tôi khá bình thường, thành tích cũng bình thường, tôi chỉ là một cô gái tốt bụng và thích cười mà thôi.

Lúc còn đi học các mối quan hệ của tôi rất tốt, bạn nam và bạn nữ trong lớp đều thích chơi với tôi.

Tôi cũng nhận được hai bức thư tình, cũng từng được bạn học nam tỏ tình.

Nhưng lúc được lớp trưởng tỏ tình tôi vẫn rất khiếp sợ.

So với những bạn nam khác thì không thể phủ nhận là anh ta xuất chúng hơn rất nhiều.

Lúc ấy anh ta còn thẹn thùng hơn tôi nhiều, bàn tay nắm lấy tay tôi còn hồi hộp tới nỗi đổ đầy mồ hôi.

Vào năm nhất đại học khi anh ta chuẩn bị đi du học ở nước ngoài, trước khi đi anh ta hôn tôi một cái, hốc mắt đỏ ửng.

Anh ta nói: "Khả Khả, em nhất định phải chờ anh quay về, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

Anh ta còn dặn dò ba mẹ mình: "Ba mẹ chăm sóc bạn gái của con tốt vào nhé."

Ba mẹ anh ta đối xử với tôi rất tốt, sau này thường xuyên đến trường thăm tôi, mua rất nhiều đồ ăn để tôi chia cho bạn cùng phòng.

Ở sâu trong nội tâm của tôi đã sớm đã nhận định rằng tương lai mình và Sở Ngang nhất định sẽ ở bên nhau.

Nhưng khi anh ta đi du học về, bỗng nhiên đã trở nên khác hắn.

Có thể vì không khí phương tây khá phóng khoáng nên lúc anh ta hôn tôi sẽ không còn đỏ mặt nữa, càng sẽ không hồi hộp đến nỗi hít thở khó khăn.

Sự nhiệt tình của anh ta khiến tôi không đỡ được.

Kể cả lúc ở trước mặt ba mẹ mình anh ta cũng vẫn ôm tôi một cách thoải mái, anh ta hôn tôi và nói những câu khiến người ta đỏ mặt và tim đập thình thịch

Tôi không quen với điều này.

Bởi vậy nên tôi đã kiếm cớ để chuyển về kí túc xá của công ty.

Sở Ngang có hơi bất mãn, sau đó anh ta ôm eo của tôi và nói với giọng điệu u oán: "Khả Khả, em bảo thủ quá, sớm muộn gì em cũng gả cho anh mà, sao còn không chịu tới ở chung với anh?"

"Không cần gấp gáp, đợi kết hôn đã."

Trước đây đã nói, chờ anh ta về nước thì sẽ kết hôn, nhưng sau này anh ta lại hỏi rằng tôi có thể chờ sự nghiệp của anh ta ổn định trước không.

Anh ta muốn xây dựng sự nghiệp cùng với Phương Cẩn và đám bạn của mình.

Đây là kế hoạch tương lai mà bọn họ đã lập ra từ lúc còn ở nước ngoài.

Tôi đồng ý.

Nói thật thì tôi không nên nghi ngờ bọn họ.

Anh ta và Phương Cẩn trông rất tự nhiên thoải mái, cũng không có gì bất ổn.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng nhạy bén.

Có một lần tôi đi cùng anh ta tới buổi gặp mặt bạn bè của bọn họ, lúc cả đám đang uống rượu thì Phương Cẩn có uống hơi quá chén, cô ta nói đầu mình hơi choáng, rất khó chịu.

Một cậu trai từng đi du học cùng nơi với bọn họ nghe vậy thì lập tức dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Sở Ngang rồi nói đùa: "Còn không mau mang bả vai qua cho người ta dựa chút?"

Sở Ngang nắm tay tôi, dựa lưng vào ghế số pha với dáng vẻ lơ đãng: "Bạn gái mình ở đây đó, cậu đừng có nói nhảm."

Người kia lấy lại tinh thần xong liên tục nói: "Ôi chao Đồ Khả đừng để ý nha, xưa giờ tôi cứ như vậy ấy mà. Mồm miệng bậy bạ thích nói đùa, hai người bọn họ không có gì với nhau đâu, cô đừng hiểu lầm."

Thấy cậu ta thề thốt liên tục, cộng thêm thái độ trấn định không hề chột dạ của Sở Ngang, tôi tin.

Sở Ngang nói lúc mới tới nước ngoài, anh ta và Phương Cẩn một người có bạn gái ở xa, một người vẫn độc thân nên thường bị bọn họ trêu ghẹo.

Nhưng anh ta và Phương Cẩn chỉ là bạn bè và tán thưởng lẫn nhau, chỉ thế mà thôi.

Hôm đó anh ta và Phương Cẩn đều uống rượu nên tôi là người lái xe, chúng tôi đưa Phương Cẩn về nhà trước.

Đi được nửa đường Sở Ngang kêu tôi dừng xe lại, anh ta xuống xe đi tới tiệm thuốc mua một hộp thuốc cho cô ta.

"Về nhà nếu vẫn khó chịu thì uống thuốc vào, lần sau đừng uống nhiều vậy nữa."

"Ha ha cậu còn nhớ mình bị loét dạ dày cơ đấy, coi như còn có lương tâm."

"Tất nhiên, chỉ tính tình bạn của chúng ta thôi thì mình cũng phải mua một hộp thuốc dự phòng cho cậu rồi."

Bọn họ trêu đùa với nhau, sau đó Sở Ngang còn nói với tôi: "Khả Khả, em không biết chứ hồi ở nước ngoài có lần mọi người ăn uống với nhau, cô ấy uống nhiều mấy ly thôi mà đã bị loét dạ dày phải vào bệnh viện rồi, đúng là biết gây chuyện."

"Cậu mới gây chuyện ấy, Đồ Khả, cô đừng nghe cậu ấy nói xấu tôi." Phương Cẩn cười nói.

Đêm đó Sở Ngang nói tôi vào nhà anh ta ngủ luôn đi, tôi không đồng ý.

Anh ta cũng không nói thêm gì nữa, cười một tiếng rồi dặn dò tôi về nhà nhớ chú ý an toàn.

Tôi lái xe của anh ta, nghĩ rằng có thể mai anh ta sẽ cần dùng đến cho nên sáng sớm đã dậy đi qua nhà anh ta trả xe.

Lúc Cô Tiền mở cửa thì mặt mũi vẫn còn nhập nhèm cơn ngái ngủ.

Tôi hỏi Sở Ngang đã dậy chưa.

Bà ấy nói: "Hả? Không phải tối hôm qua nó ở với con à? Nó không về nhà."

Sau đó tôi gọi điện thoại hỏi anh ta.

Anh ta lập tức sửng sốt, tiếp đó liền cười: "Hôm qua miệng anh đen quá, Phương Cẩn bị đau dạ dày chịu không nổi phải vào bệnh viện cấp cứu truyền dịch, anh đi thăm cô ấy."

"Vậy đi Khả Khả, để anh bảo Phương Cẩn tới nói chuyện với em."

Hình như bọn họ đang ở công ty, Sở Ngang gọi tên cô ta, cô ta nhanh chóng nhận điện thoại.

"Sao vậy Đồ Khả?"

"Hôm qua cô đi bệnh viện à?"

"Ừ đúng rồi, Sở Ngang nói với cô hả?"

"Ừ, cô có sao không?"

"Tôi không sao, giờ đã ổn rồi."

"Vậy thì tốt rồi, hai người làm việc đi."

Lòng nghi ngờ tựa như hạt giống vậy, một khi đã gieo xuống rồi thì chắc chắn sẽ mọc rễ nảy mầm.

Tôi bắt đầu để ý từng hành động cử chỉ khi bọn họ ở bên nhau, cũng chú ý vòng bạn bè của Phương Cẩn.

Hôm sinh nhật cô ta, cô ta nhận được một chiếc vòng cổ bằng vàng hình hoa hồng của hãng Bulgari.

Tôi nói với Sở Ngang, chiếc dây chuyền này nhất định là do người theo đuổi của cô ta tặng, bởi vì nó là hàng limited trong đêm thất tịch.

Sở Ngang hơi sửng sốt, anh ta nói một sợi dây chuyền thôi mà, nào có chú ý nhiều vậy.

Tôi cười nói: "Đương nhiên là khác biệt rồi, cô ấy đăng lên vòng bạn bè mà."

Không lâu sau cô ta xóa bức ảnh đó đi, mà tôi cũng vô tình nhìn thấy một tin nhắn chuyển khoản hơn 50.000 tệ trong điện thoại của anh ta.

Tôi không hỏi thêm gì, vì anh ta cũng thường hay ứng trước tiền giao dịch cho việc kinh doanh của công ty, số tiền nhiều hơn thế này cũng từng có rồi.

Bọn họ cùng nhau mở công ty, cả ngày đều ở bên nhau.

Tôi có đi qua đấy một lần, Sở Ngang vẫn như ngày xưa, bình tĩnh ung dung đưa tôi vào văn phòng, còn đùa rằng cuối cùng tôi cũng biết đi đột kích kiểm tra bạn trai.

Giây phút tôi xác định bọn họ có vấn đề là khi Phương Cẩn có bạn trai, cô ta thoải mái dẫn người kia tới ra mắt với mọi người.

Trông Sở Ngang vô cùng bình tĩnh nhưng rõ ràng tôi đã cảm giác được, khoảng thời gian đó tâm trạng của anh ta rất kỳ lạ.

Anh ta nói là do việc kinh doanh không ổn nên khá phiền lòng.

Mãi cho đến khi có lần anh ta và Phương Cẩn cãi nhau qua điện thoại, anh ta tức giận nói: "Nếu lực chú ý không đặt ở công ty được thì chúng ta cứ sớm giải tán đi, đừng có chỉ lo hẹn hò rồi làm trễ nải việc quan trọng!"

Hình như Phương Cẩn đã tức phát khóc, cô ta nói tại sao anh ta có thể còn mình lại không thể.

Sở Ngang khựng lại, sau đó nói với cô ta: "Tất cả thời gian và sức lực của mình đều đặt ở công ty, cậu cũng biết mà."

Anh ta nói đúng, sau này quả thực anh ta vô cùng bận rộn, một lòng muốn công ty trở nên lớn mạnh.