Hãy Làm Người Hầu Của Cô Ấy

Chương 7




31

Các bạn học khác lần lượt vào lớp sau khi sự kiện kết thúc, khi tôi nhìn lên, tôi tình cờ nhìn thấy Hứa Nguyên.

Cô ta nhếch khóe miệng với tôi, nở một nụ cười chế giễu.

Vì hôm nay là ngày tổ chức sự kiện, lại là thứ sáu nên nhà trường không giảng dạy, hoạt động kết thúc chúng tôi có thể ra về.

Trước khi đi, Hứa Nguyên gửi cho tôi một tin nhắn: [Lần này mày gặp may, lần sau không có nữa đâu.]

Tôi lờ nó đi.

Không phải điều tồi tệ nhất cô ta có thể làm là công khai bức ảnh đó sao?

Trước đây tôi vốn dĩ không sợ, và bây giờ tôi còn ít sợ hơn.

- -------

32

Sau khi lên xe với Đỗ Tĩnh Mạch, tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.

Đỗ Tĩnh Mạch đột nhiên nắm lấy tay tôi, có chút kích động nói: "Hình như tôi thích Tống Lâm!"

Tôi:!!!

“Chuyện gì vậy, nói rõ chút đi?” Tôi cũng trở nên kích động.

Đỗ Tĩnh Mạch dừng lại, và đột nhiên xấu hổ ôm mặt: "Mới hôm nay, khi đổi đồng phục, cậu ấy vào nhà vệ sinh cởi quần, sau đó Triệu Tinh Hà mang ra cho tôi. Sau khi tôi thay xong, tôi đưa váy cho Triệu Tinh Hà, và Triệu Tinh Hà đưa sang cho Tống Lâm."

Tôi: "Hmm, sau đó thì sao?"

"Sau đó, vì quần của cậu ấy quá rộng nên tôi không thể mặc, tôi phải dùng tay xách ra ngoài.

Nhưng khi cậu ấy đi ra ngoài và nhìn thấy, không nói một lời, cậu ấy đã kéo ống tay áo của Triệu Tinh Hà, xé ra rồi đưa tôi.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tôi: "Hửm, vậy sao?"

Đỗ Tĩnh Mạch cúi người, trừng to mắt: "Cậu không cảm thấy hành động kia siêu cấp sao! Siêu phong độ, đẹp trai như vậy!"

Tôi:"……"

Tôi chỉ muốn hỏi, liệu cô ấy đã xem xét cảm xúc của Triệu Tinh Hà chưa?

Đỗ Tĩnh Mạch vẫn nói: "Tống Lâm nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của tôi vào thời điểm đó, điều đó cho thấy cậu ấy là người siêu cẩn thận, siêu chu đáo... một chàng trai mạnh mẽ, đầy nam tính. Lúc đó tim tôi rụng cái "bụp". Đó là cảm giác rung động! Cô hiểu không! Ahhhh!!!!!!!Ah, trái tim tôi rung động rồi! "

Đỗ Tĩnh Mạch kích động đến mức có chút phát điên, tôi nhanh chóng đỡ lấy cô ấy.

“Bình tĩnh nào.” - Tôi nói.

“Ừ.” Cô ấy hít sâu hai lần, lại cúi người xuống, “Hôm nay tôi tìm cô là vì nghĩ ra hai người là người quen, lại ở cùng xóm, cậu ấy thích cái gì? Liệu cô có thể giúp tôi không? Bà chị ơi, hạnh phúc của em phụ thuộc vào chị, làm ơn cho em biết mọi thứ về Tống Lâm!"

Tôi:"……"

“Ý cô là, cô muốn đuổi theo cậu ta?” Tôi hỏi một cách không chắc chắn.

Cô ấy vỗ đùi: "Cái này không có gì là nhảm nhí! Người đàn ông tốt như vậy, nếu tôi không ra tay ngay lập tức, người khác sẽ cướp cậu ấy đi!"

Tôi:"……"

Tôi nhớ rõ ba ngày trước, cũng tại đây, vào giờ này, cô ấy nói "Chị đây ta sẽ không chủ động đuổi theo người khác." Cuối cùng, tôi vẫn là nhịn lại không nói ra.

Cô ấy thờ ơ xua tay: “Này, tình yêu đến như cơ lốc xoáy, cô có biết rằng khi lốc xoáy ập đến là không thể xoay xở được không”.

Tôi:"……"

“Cho nên!” Cô ấy dùng sức nắm lấy hai tay tôi, nước mắt lưng tròng nói: “Cô nhất định phải giúp tôi.”

Tôi gật đầu và nói với cô ấy: "Ngày mai mới là thứ bảy, chúng ta đi mua sắm nhé."

"Đi mua sắm? Cô đi mua sắm gì vậy? " - Cô ấy hỏi.

Tôi cười bí hiểm: "Tới lúc đó sẽ biết."

- -------

33

Sau khi xuống xe, trước tiên tôi gửi cho Tống Lâm một tin nhắn WeChat: [10 giờ sáng ngày mai, cổng A của trung tâm mua sắm XX.]

Cậu ta trả lời trong vài giây: [Cô đang làm gì vậy?]

[Tới rồi sẽ biết.] - Tôi nhắn

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm, tôi lại cho cậu ta một câu trả lời: [Đừng đến muộn, ăn mặc bảnh bao, mặc quần áo màu lam nhạt, trà sữa chỉ cần ngọt 3 phần là được.]

Tống Lâm trả lời: [Cái quái gì vậy?]

Tôi không quan tâm đến cậu ta nữa, Vừa định tắt điện thoại, tin nhắn của Triệu Tinh Hà hiện lên

[Cuối tuần anh rảnh không?]

Tôi:"……"

- -------

34

Tôi lo lắng.

Tin nhắn của Triệu Tinh Hà khiến tôi lo lắng.

Có vẻ như lời thú nhận của cậu ấy với tôi thực sự không chỉ là lời nói.

Nhưng tôi nên làm gì đây? Tôi nên trả lời cậu ấy như thế nào?

Với câu hỏi này trong đầu, tôi đã lên Zhihu và tìm kiếm "Tôi nên làm gì nếu được một nam thần tỏ tình".

Tôi đã tìm kiếm những câu trả lời được đánh giá cao, dự định học hỏi từ họ.

Một trong số đó đã thu hút sự chú ý của tôi: [Đồng ý hay không, mấu chốt là cô có thích hay không.]

Tôi không thể không suy nghĩ: Triệu Tinh Hà... Tôi có thích cậu ấy không?

Khi nhắc đến cậu ấy, trái tim tôi đập nhanh hơn, và khi tôi nhìn thấy cậu ấy, mặt tôi đỏ bừng... Tôi nghĩ, tôi thích cậu ấy,

Đặc biệt sau vụ việc này, tôi thích cậu ấy nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, tôi cũng biết những băn khoăn của mình.

Đầu tiên, mới là ngày thứ tư đi học, làm sao cậu ấy có thể thích tôi được?

Cậu ấy vẫn chưa biết bí mật của tôi, nếu cậu ấy biết, liệu cậu ấy có còn thích tôi không?

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng tôi trả lời cậu ấy: [Cuối tuần tôi sẽ đến nhà họ hàng ở hai ngày, tôi xin lỗi...]

- ------

35

Sau khi hoàn thành bài tập về nhà vào ngày hôm sau, tôi ở nhà và chơi game.

Buổi trưa, mẹ nói buổi tối ăn gì tốt để bồi bổ, thế là tôi phụ mẹ.

Đang bóc tỏi, điện thoại đột nhiên vang lên một loạt âm thanh thông báo.

Tôi lau tay bằng một tờ giấy và mở nó ra để xem.

Đỗ Tĩnh Mạch:

[Chị em tốt, tôi đã thành công!]

[Tôi có bạn trai rồi, hahahaha!]

[Cảm ơn nhé!]

...

Tôi thoát và nhấp để mở một hộp thoại khác.

Là Tống Lâm:

[Chúng tôi đã ở bên nhau!]

[Đúng như mong đợi!]

[Chắc chắn rồi, những người bạn cùng xóm rất tương thân tương ái!]

...

Tin nhắn vẫn đang được gửi đến cho tôi, từ việc hai người họ gặp nhau như thế nào, đi ăn ở đâu cho đến tỏ tình như thế nào, từng chi tiết một.

Thành thật mà nói, nhìn thấy những điểm tương đồng và khác biệt nhỏ của cả hai bọn họ, tôi cảm thấy như bị ép ăn cẩu lương.

Hơi khó chịu.

Mẹ tôi hét lên trong bếp: "Niên Niên, nhanh lên! Đừng nghịch điện thoại khi đang làm việc!"

Âm thông báo vẫn đang đổ chuông.

Thật phiền phức, tôi chặn cả hai.