Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 43: Âm mưu của Bích Liên




Đúng giờ, tiếng chuông báo thức lại vang lên.

Nhật Ly uể oải vươn tay ta tìm điện thoại tắt chuông ngủ tiếp. Chưa đầy năm phút sau cô đã lóp ngóp ngồi dậy.

Cơn ác mộng đêm qua giống như một cuốn phim đang tua nhanh trong đầu Nhật Ly. Cô gái nhỏ ngồi thu lu trên giường, hai tay ôm gối chôn đầu vào trong đó.

Im lặng như một bức tượng.

Tưởng như Nhật Ly sẽ cứ ngồi như thế mãi, thì cô lại có cử động tiếp theo. Gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn về phía khung cửa sổ vẫn đóng chặt, trong ánh mắt chỉ có sự đau khổ.

Không biết cô nghĩ gì, miệng nhỏ lại khẽ cười. Một nụ cười chứa chan sự xót xa, lạnh lẽo.

Nhật Ly đứng dậy đi tới tủ lấy quần áo vào nhà tắm, tiếng nước chảy vang lên hòa cùng tiếng khóc. Cô gái nhỏ cứ thế tự tìm cách giải tỏa sự khó chịu của chính mình cho tới khi cô trở về bộ dáng bình thản như thường ngày cũng đã là bảy giờ ba mươi sáng.

Nhật Ly vừa gặm cái bánh mì chấm sữa, vừa cầm điện thoại lên mạng tìm hiểu thông tin về chứng bệnh trầm cảm sinh ra bệnh lý hoang tưởng, sau đó lại tìm hiểu tin tức về chuyện linh dị gọi là duyên âm.

Vô số thông tin tràn lan, càng đọc Nhật Ly lại càng khó hiểu. Áp dụng chúng vào với tình huống mà cô đang gặp phải lại có nhiều chỗ khác biệt. Không tìm được cách giải quyết, cuối cùng cô dứt khoát tắt máy đứng lên đi làm.

Cùng lúc này, ở biệt thự nhà họ Võ đang xảy ra một trận ầm ĩ, sức tàn phá ngang ngửa với sóng thần.

Sau một ngày ngủ li bì, ngay khi tỉnh dậy Bích Liên đã vồ lấy điện thoại mở xem tin tức.

Mặc dù đêm hôm trước cô ta bị trúng thuốc nhưng đầu óc vẫn có chút tỉnh táo, mọi việc diễn ra đều có thể mơ hồ nhớ lại được.

Thế nên cô ta càng thấy sợ hãi.

Nhưng gác lại những chuyện đó, thứ cô ta quan tâm bây giờ chính là dư luận.

Vô số các bài viết, hình ảnh, đoạn phim con heo cắt ra từ buổi phát sóng trực tiếp kia, ảnh chế nữa, rồi vô số những phát ngôn tiêu cực, nhạo báng, mắng chửi hiện lên đập vào mắt cô ta.

Nỗi hoảng sợ cùng sự tức giận xông lên khiến nhịp thở của cô ả trở nên dồn dập, hai tròng mắt long sòng sọc, tiếp sau đó là tiếng hét như điên như dại vang vọng khắp ngôi biệt thự.

“Á!”

Chết tiệt!

Con chó nào đã hãm hại cô ta!

Đến cùng là kẻ nào đang khống chế dư luận!

Bích Liên vừa lảm nhảm chửi bới vừa quăng ném bất cứ thứ gì trong tầm tay.

Bằng sức mạnh kỳ diệu của sự tức giận, chẳng mấy chốc cô ta đã đập phá gần hết tất cả đồ trong phòng. Lúc này cô ả mới cảm thấy phát tiết được một chút sự khó chịu trong lòng.

Càng nghĩ tới những gì đã và đang diễn ra, cô ta càng cảm thấy cực kì khiếp sợ, không dám tin. Cơ thể lại bắt đầu run rẩy.

Nhất định là do con chó kia làm. Chỉ có nó mới có thể đưa ra được những bằng chứng kia. Chỉ có nó mới có mối thù hận với nhà họ Võ sâu sắc đến mức này.

Nhưng ai đã giúp nó?

Một mình nó không thể làm ra được sự việc to lớn như thế?

Nhất là buổi tối hôm đó, cô ta nhớ rõ ràng là mình tiễn đạo diễn Hà ra cổng. Sau đó thấy gã ta có biểu hiện không đứng đắn liền bỏ vào nhà. Rồi… không nhớ nữa, chính là thẳng đến căn phòng truy lạc kia, cô ta lại cùng lão già ghê tởm đó.

Là bị hạ thuốc.

Cô ta đã điên cuồng hùa theo.

Sau đó Võ Khánh tới mang cô ta về nhà, và… hai cha con lại tiếp tục.1

Cơ thể Bích Liên ngã sụp xuống nền nhà, sắc mặt cô ta tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Sao lại có thể như thế được?

Hôn sự của cô ta với Hoàng Vũ sẽ thế nào?

Còn sự nghiệp?

Cảm giác tức giận xen lẫn thất bại cứ lớn dần lên khiến Bích Liên như muốn phát điên.

Cô ta lại đứng dậy đập phá tiếp những gì còn sót lại cho đến khi kiệt sức bị ngã ngồi xuống thêm lần nữa, thì người bên ngoài cửa mới dám tiến vào.

Ái Lan cầm theo cốc nước ấm đi tới, đỡ cô ta ngồi dậy ra vẻ nghẹn ngào nói: “Bích Liên, con gái của mẹ thật là khổ. Kẻ nào lại ác độc với con như thế chứ?”

Bích Liên tức giận đáp: “Chính là con chó Nhật Ly kia! Chỉ có nó mới có thể đưa ra được những bằng chứng như thế. Mẹ nghĩ mà xem, những người kia ăn tiền của chúng ta như vậy đời nào dám khai ra, phải không?”

Cô ta cố lờ đi chuyện trúng thuốc, chuyện của cô ta và cha nhất định phải giấu đến cùng.

“Ừ.” Ái Lan gật đầu rồi tiếp tục dẫn dắt.

“Còn chuyện của con với đạo diễn Hà thì sao?”

“Nhà họ Lê nói như thế nào hả mẹ.” Bích Liên cầm lấy tay Ái Lan run giọng hỏi. Bàn tay cô ta lạnh buốt y như tảng băng khiến bà ta cũng chột dạ giật mình.

“Chưa nói gì cả. Có khi còn nể mặt của cha con. Nhưng tình hình trước mắt mẹ thấy, chi bằng… con và đạo diễn Hà…”

“Không được, chẳng phải mẹ cũng biết sở thích bệnh hoạn của ông ta rồi còn gì. Mẹ là muốn ép con đi vào đường chết hay sao?” Bích Liên hoảng sợ đẩy Ái Lan ra rồi nhích mông lùi lại.

Ái Lan cau chặt lông mày: “Tại sao mẹ có thể hại con được? Nhưng con nhìn xem, dù ông ta có vài vết nhơ nhưng cũng là đạo diễn có tiếng. Sự nghiệp của con đang bên vực thẳm như kia, không có ông ta chống đỡ chắc chắn con sẽ mất tất cả.”

“Chắc cái con khỉ! Hiện tại con cũng đang bị tất cả mọi người trong giới quay lưng lại rồi, còn ai dám mời con diễn nữa chứ? Hết rồi, hết thật rồi!” Cô ta oà khóc.

“Bích Liên, con đừng như vậy!” Ái Lan khẽ thở dài, tận tình khuyên nhủ. “Nếu như bây giờ con và đạo diễn Hà đến với nhau, chuyện đoạn phim kia cũng sẽ coi như là một sự cố nông nổi giữa hai vợ chồng sắp cưới. Sau đó sẽ tương kế tựu kế lật lại chuyện về hồ sơ giả mạo kia. Đến lúc đó, tự nhiên con ranh đó sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người, chính thức trở thành một kẻ ghen ăn tức ở ra tay hãm hại em gái!”

Nghe Ái Lan nói vậy, Bích Liên thoáng sững sờ song cũng kịp phản ứng lại.

Hình như cũng có lý!

Nếu cô ta trở thành vợ của đạo diễn Hà, đương nhiên cô ta sẽ được nhận các vai diễn béo bở mà chồng mình đứng máy. Lúc đấy, sự nghiệp không chỉ dừng lại ở một diễn viên trẻ mới nổi, hot lên nhờ scandal mà chính là con đường thênh thang tiến tới danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kìa.1

Nghĩ đến đây, trong mắt Bích liên lóe lên một tia đắc ý.

Khi đó, chính tay cô ta sẽ dùng miệng lưỡi của dư luận dìm chết con ranh Nhật Ly.

“Con đã nghĩ thông rồi thì để mẹ đi bàn với cha con, mau chóng giải quyết chuyện kết hôn.” Ái Lan trộm thở phào nhẹ nhõm. Đáy lòng bà ta cũng ngập tràn sự ghen tị, chính từ cái đêm đó, trong lòng bà ta đã không còn tồn tại bất cứ người nào nữa, chỉ còn có tiền và lợi ích.1

Bích Liên khẽ gật đầu.

Ái Lan nói tiếp: “Con tranh thủ lúc nào đó, đi xin lỗi Nhật Ly đi.”

“Mẹ điên à? Tại sao con phải xin lỗi nó?” Bích Liên gầm lên.

“Con nghe mẹ nói, trong lúc dư luận đang chĩa mũi nhọn vào con như thế này. Việc con chủ động đi xin lỗi cô ta, dù đúng dù sai thì mọi người sẽ chỉ biết con đã nhận ra lỗi lầm và đang cố gắng để sửa chữa. Hơn nữa, sự xuất hiện của con chắc chắn sẽ làm con nhỏ đó khó chịu. Khi ấy con chỉ cần diễn một vai yếu đuối tội nghiệp bị hắt hủi. Con nghĩ xem, mọi người nhìn thấy sẽ nói như thế nào?”

Hai mắt của Bích Liên sáng lên: “Mọi người nhất định sẽ cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám!”

“Đúng, chính là như vậy, đến lúc đó, chúng ta ở phía sau giở thêm chút thủ đoạn. Chậc chậc! Đổi trắng thay đen chính là thế mạnh của nhà chúng ta, không phải sao!” Ái Lan gật gù.

Bích Liên nghe mẹ của cô ta phân tích xong, cả người bỗng nhiên trở lên kích động.

Dường như cô ta đã nhìn thấy được bộ dạng thất bại thảm hại của Nhật Ly, chẳng khác gì một con chuột cống hôi hám phải trốn chui trốn lủi nơi cống rãnh bẩn thỉu, bị mọi người ghét bỏ.

“Mẹ, mẹ thật tài giỏi, có thể nghĩ ra cách giúp con thoát được kiếp nạn lần này! Bây giờ, con sẽ đi xin lỗi cô ta ngay!”

“Ừ, gọi thêm vài người, làm càng ầm ĩ càng tốt.”

“Vâng, con hiểu rồi.”

Quyết định xong, Bích Liên liền tìm điện thoại gọi cho đội ngũ của mình.

Đám người kia đã hai ngày mất ăn mất ngủ, giờ nghe thấy ngôi sao chảnh chọe của mình muốn đi xin lỗi chị gái, người nào người nấy lập tức hăng hái. Quay đầu chính là bờ, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, ai ai cũng ráo riết gõ máy loan tin hết lòng giúp đỡ cô ta trên con đường lội ngược dòng tẩy trắng.