Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 36: Quy tắc của công ty




Nhật Ly đột nhiên rùng mình miếng cơm trong miệng cũng nghẹn lại.

“Khụ khụ...” Cô uống vội ngụm canh, ánh mắt vô thức liếc về hướng lối đi trước mặt.

Tuấn Kiệt?

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Cả người Nhật Ly không hiểu sao đột nhiên căng thẳng, cô nhìn thoáng qua sau lưng anh đang có vài người đi theo, rồi tự nhủ chắc là sếp đi thị sát công ty nên cố tình giả vờ như không thấy cúi đầu cố gắng nuốt miếng cơm mắc kẹt ở cổ xuống.

“Em sao vậy?” Vinh thấy sắc mặt Nhật Ly biến hóa liền hỏi.

Mặc dù Nhật Ly chẳng làm gì sai, nhưng khi thấy ánh mắt kia của Tuấn Kiệt lại cảm thấy có chút bất an. Cô gượng cười đáp lại: “À, tôi không. Tôi ăn xong rồi về trước đây.”

Cô vừa định đứng lên thì giọng nói có chút mỉa mai của ai đó ở phía đối diện vang lên: “Thư ký Ly ở đây ăn uống vui vẻ nhỉ. Hình như cô ăn xong rồi phải không?”

Vinh nghe thấy giọng nói lập tức ngẩng đầu lên, anh ta phấn khởi đứng dậy chào: “Tổng giám đốc, anh và mọi người cũng đi ăn trưa ạ?”

Tùng ở phía sau lưng Tuấn Kiệt hiểu ý bước lên nói: “Chào tân trưởng phòng kinh doanh, cậu quen với cô Ly à?”

“Anh Tùng, em và Ly quen nhau từ hồi học đại học, em ấy học khóa dưới ạ.” Vinh cười cười nói. “Người đẹp của trường, em tán mấy năm không đổ, hôm nay tới đây lại đúng lúc gặp lại ạ.”

Tán mấy năm không đổ?

Là cái quái gì hả?

Nhật Ly và Tuấn Kiệt đều trợn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt bất ngờ của Nhật Ly trong mắt Tuấn Kiệt đương nhiên hóa thành đang xấu hổ.

“Thì ra đây là đối tượng của thư ký Ly.” Anh cười khẩy, nói với ngữ điệu không vui.

Nghe vậy Vinh cũng thấy chột dạ. Đáy lòng anh ta lộp bộp kêu, tình địch của mình là tổng giám đốc, là tổng giám đốc của công ty mình mới xin vào làm chưa được bốn tiếng đồng hồ.

Không phải chứ?

Người ta là sao trên trời cao, Nhật Ly là đóa hoa bên vệ đường, hoa dại chỉ nên thuộc về riêng anh ta thôi.

Dù biết là chẳng cần phải giải thích nhưng Nhật Ly vẫn buột miệng nói ra: “Không phải.”

“Ồ.” Tuấn Kiệt nhướng mày: “Vậy thì tốt, ở công ty có quy tắc nhân viên mới vào làm không được phát sinh tình yêu công sở.”

“Vậy phải bao lâu mới được phép ạ?” Vinh lập tức hỏi.

Tuấn Kiệt liếc mắt qua thờ ơ đáp: “Năm năm.”

Tùng và mấy trưởng phòng phía sau: Hùng Thiên có quy định như thế từ bao giờ vậy?

Đương nhiên là một giây trước.

Từ vụ thuyên chuyển công tác lần trước ai mà chẳng biết thư ký Ly đã được dán tem đỏ, thật tiếc cho anh chàng này, mới vào nên còn bỡ ngỡ, ngu ngơ thế nào lại đâm đầu vào đá.

Đúng là đáng thương.

Một trưởng phòng phát triển kinh doanh nho nhỏ làm sao có thể đấu lại được với tổng giám đốc!

“Cậu nhớ rõ quy tắc của công ty để không bị phạt vì vi phạm nhé!” Tùng tủm tỉm cười nói. Trong lòng thì đang thắp nhang khấn vái cầu trời phù hộ độ trì cho anh ta mau qua kiếp nạn. Sếp mà đòi luân chuyển nữa là anh ta mệt mỏi lắm, sắp xếp vị trí phù hợp với từng người đâu phải chuyện đơn giản.

Vinh cười gật đầu, thoáng qua một dự cảm chẳng lành, vội vàng đáp lại: “Em nhớ rồi.”

“Xin phép mọi người, tôi đi trước.” Nhật Ly cảm thấy bầu không khí có phần quỷ dị lập tức đánh bài chuồn. Bước chân của cô gấp gáp như có ma đuổi.

Vinh cũng ngây ra, anh ta còn chưa kịp xin số điện thoại nữa kìa. Nhưng thôi, làm cùng công ty, cơ hội còn dài.

Tuấn Kiệt thấy biểu cảm của Vinh sắc mặt hơi thay đổi. “Cậu thấy môi trường làm việc ở Hùng Thiên thế nào?”

“Rất thân thiện ạ.” Vinh thành thật trả lời.

“Cố gắng làm việc chăm chỉ, phát huy hết khả năng của mình nhé! Tôi rất coi trọng nhân tài.” Tuấn Kiệt nói rồi cũng xoay người rời đi.

Tùng: Hôm nay tổng giám đốc khen người khác, đúng là bất bình thường.

Anh ta ái ngại nhìn Vinh rồi cúi đầu đi theo Tuấn Kiệt. Những người khác cũng cùng chung biểu cảm.

Vinh chẳng hiểu ra làm sao, đành bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xuống bàn, nhìn khay cơm, sau đó chậm rãi ăn. “... Cho dù anh là tổng giám đốc của Hùng Thiên, cũng không thể tùy ý ngăn cản tình yêu của tôi được! Quy tắc cái con khỉ.”

Nhật Ly một mạch về tới văn phòng ngồi vào ghế bồn chồn lo nghĩ. Cái tên Vinh ngáo ngơ kia bỗng nhiên lại nói ra câu nói kia, kéo cô vào cái trò yêu đương công sở cấm đoán. Mà cái quy tắc đấy mọc ở đâu ra thế không biết?

Bây giờ mà ông sếp khùng điên này hủy hợp đồng bắt cô đền bù theo quy định, cô sẽ chết chắc luôn.

Chung quy lại tất cả đều tại cô đã tới đây làm. Ký vào hợp đồng ràng buộc năm năm kia.

“Cạch... rầm!” Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại kéo Nhật Ly về với thực tại. Cô hơi đổi sắc mặt, khẽ cắn môi nhỏ giọng nói. “Tôi không có ý định yêu đương.”

“Ư!” Tuấn Kiệt lạnh nhạt đáp lời. “Biết thế là tốt!”

Nhật Ly khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn gật đầu không nói gì thêm.

Giờ làm buổi chiều mãi mới hết, Nhật Ly thu dọn đồ đạc đứng lên vội vàng đi về, cô thật muốn thoát khỏi cái phạm vi áp lực bốc lên từ trên người đàn ông kia.

Ra khỏi cửa công ty, Nhật Ly lững thững đi về phía trạm bắt xe buýt, bỗng nhiên lại thấy Tuấn Kiệt đang đứng ở đó.

Cô khựng lại tính toán đi tới trạm khác, nhưng khi thấy anh nhìn vào mình đành tỏ ra thản nhiên đi tới.