Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 19: Anh đúng là đủ thẳng thắn!




“Lịch trình ngày mai cô kiểm tra lại đi!”

Giọng nói từ phía trên đỉnh đầu bất ngờ vang lên làm Nhật Ly giật mình, cô theo phản xạ ngẩng phắt đầu lên.

“Hả… có vấn đề gì sao ạ?” Thấy ánh mắt có chút thiếu thân thiện từ người đàn ông cô lại vội cụp mắt cúi đầu xuống.

[Lại còn làm bộ bẽn lẽn!] Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn thẳng vào xoáy tóc của Nhật Ly.

Anh lạnh nhạt nói: “Từ thành phố Nhật Hạ sang đây là hai trăm cây số. Tám giờ là giờ làm của nhân viên, vậy mà cô để tám giờ ba mươi phút tôi đã có mặt ở đấy ký hợp đồng, tôi bay à?”

Áp lực từ người anh không ngừng tỏa ra đè lên Nhật Ly làm cô có chút không thoải mái.

“Vâng, để tôi đẩy lùi giờ lại.” Cô lí nhí đáp lại.

Anh cần phải tới công ty để điểm danh à? Bắt bẻ!

“Còn đây nữa!” Tuấn Kiệt đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Đây là hợp đồng ngày mai, cô giúp tôi xem lại.”

“Chẳng phải, việc này…” Là của trợ lý giám đốc sao?

“Cô học rồi phải không?”

“Vâng.”

Nhật Ly trợn mắt nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi trở lại bàn. Thế này là sao? Không phải cô chỉ làm mấy việc vặt, chính là ô sin trá hình cơ mà.

Rốt cuộc vẫn là anh có tiền, anh có quyền lật lọng.

Nhìn tập tài liệu trước mặt, Nhật Ly không dám chậm trễ, cô mở ra kiểm tra từng đề mục. Biết đâu đây chỉ là cái cớ để cho người ta bóc lột sức lao động, trừ hết tiền lương của cô thì sao, không thể để cho cái tên khó ưa kia đắc ý được.

Thật là sợ hãi!

Tuy đều là kiến thức Nhật Ly đã từng học, nhưng hai năm nay cô ít khi động tới nên có vài điều khoản liên quan tới luật thỏa thuận đã bị lãng quên. Nhật Ly lại phải tìm thêm tư liệu trên mạng, cô còn gọi điện hỏi nhờ mấy thằng bạn cùng lớp cũng đang làm việc cho công ty nước ngoài. Thế nên đã nhanh chóng được bổ sung một số quy định mới, và tìm được vài lỗ hổng trong hợp đồng thương mại để đánh dấu lại.

Vất vả từ sáng tới trưa, khi chiếc dạ dày lên tiếng kháng nghị đã là mười hai giờ. Nhìn khối lượng công việc, lại nhớ tới cảnh tượng của bữa trưa định mệnh hôm trước, Nhật Ly quyết định lấy nửa cái bánh mì còn lại trong túi xách ra, lén lút vừa ăn vừa làm nốt cho xong.

“Cô không đi ăn trưa à?” Giọng nói lạnh lùng lại bất ngờ vang lên lần nữa.

Nhật Ly nở nụ cười khách xáo đáp lại: “Tôi không thấy đói!”

Tối nay tôi còn đi làm thêm, không rảnh ở lại tăng ca miễn phí!

Tuấn Kiệt cau mày nhìn sang cái miệng nhỏ kia đang mấp máy ăn vụng.

Đáy lòng anh không hiểu sao chỉ toàn là sự bực bội.

Anh đẩy mạnh ghế ra sau, đứng dậy đi ra ngoài.

“Rầm!” Cánh cửa phòng tổng giám đốc bị một lực rất mạnh đóng lại làm Nhật Ly bị giật mình suýt thì nghẹn.

Uống vội ngụm nước, cô vừa đấm ngực vừa lầu bầu mắng chửi: “Đúng là cái đồ khó tính!”

“Nhìn là biết vừa bị người yêu đá…”

“Anh cũng có cái ngày này, đáng đời!”

“Cô bảo ai đáng đời?”

“Khụ khụ…” Ngụm nước trong miệng Nhật Ly còn chưa nuốt xuống lại bị giọng nói của ai đó dọa cho bị sặc. Cô ho tới mức muốn rớt cặp mắt ra ngoài, mặt mũi đỏ vừng lên nhìn rõ là tội nghiệp.

Tuấn Kiệt vẫn là không đành lòng, anh đặt khay cơm hộp xuống cái bàn tiếp khách rồi bước tới vỗ lưng cho Nhật Ly. Lực tay đều đều của anh giúp cô nhanh chóng lấy lại được nhịp thở.

[Mất mặt chết mất.]

“Cảm ơn anh. Tôi đỡ rồi.” Nhật Ly hơi né người để tránh đi bàn tay của anh. Hơi ấm từ nơi đó truyền qua lớp áo sơ mi làm gương mặt cô càng đỏ bừng lên.

Tuấn Kiệt thu lại bàn tay đang đưa ra giữa không trung rồi đút hai tay vào túi quần hất cằm về phía suất cơm trên bàn nước. “Cô ăn đi.”

“Tôi không đói.”

“Nếu tôi không vui cô có thể sẽ lại bị trừ tiền vô cớ đấy!”

[Con mẹ nó, anh đúng là đủ thẳng thắn!] Nhật Ly trợn mắt lên, rồi mỉm cười, gằn giọng đáp lại: “Được.”

Hộp cơm chắc là được lấy lên từ căng tin, vẫn còn nóng hổi. Có cơm, thịt kho tàu, súp lơ và trứng cầu vồng, canh khoai. Đúng là những món cô thích nhất. Mà thực ra món nào Nhật Ly cũng chẳng chê, có ăn là tốt lắm rồi.

Ban đầu cô định bụng sẽ coi món ăn thành cái người đàn ông cáu giận thất thường kia để mà xả giận, nhưng khi ăn được vài miếng cô lại từ bỏ ý định. Món ngon như thế này tốt nhất vẫn không nên ví với người ta thì hơn, sẽ hao phí tâm huyết của đầu bếp, lại oan uổng đồ ngon.

Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ăn, lúc này tâm trạng Tuấn Kiệt mới thấy đỡ hơn đôi chút. Chả biết anh tức giận với cô để làm gì, chỉ thấy bản thân mình bị hành hạ đến sắp điên lên thôi.

Vậy nên năng lượng tiêu cực cũng được thu liễm đi rất nhiều. Bầu không khí bớt nặng nề khiến Nhật Ly làm việc cũng năng suất hơn. Sau khi cô trình bày những điểm thiếu sót mình đã phát hiện ra, Tuấn Kiệt cũng nhanh chóng thông qua, vậy nên đến đúng giờ tan làm cô cũng xong việc.

Nhìn cô về tới nhà, Tuấn Kiệt mới yên tâm trở lại biệt thự của mình.

“Bố trí xong hết chưa?”

Lâm cúi người đáp lại: “Dạ rồi ạ. Chỉ cần bọn họ mở cửa, người của chúng ta sẽ xông vào.”

“Đi thôi.” Tuấn Kiệt đi trước, anh vừa nhún chân liền biến mất vào trong bóng đêm.

“Ơ, ngài cũng tới sao?”

Cái việc đi ăn cướp này vẫn nên để bọn tôi làm!

Ngài đi thì làm gì có ai dám tranh thủ ăn uống nữa?