Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 166




Tuấn Kiệt chăm chú nhìn cô, cười khẽ: “Sao nào, em cảm thấy gì?”

Nhật Ly ngước mắt, gương mặt anh đang kề sát. Đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ như ngọc ruby từ lúc nào, ẩn chứa trong đó là sự lo lắng bất an. Cô mím môi: “Em rất thắc mắc, thực sự mà nói, cơ thể em đã không còn như trước, em cảm giác giờ mình giống như siêu nhân vậy. Chỉ là tại sao em lại không có biểu hiện đói khát máu thịt như mọi người, hay là chưa đến lúc.”

Tuấn Kiệt vòng tay ôm cô chặt thêm: “Để anh và mọi người nghiên cứu một chút, sau đó sẽ cho em câu trả lời chính xác nhất.”

Nhật Ly liếc mắt trừng anh một cái. “Em sẽ không tự biến mình thành vật thí nghiệm.”

“Em nghĩ gì vậy, anh đời nào để em phải chịu những đau khổ đó.”

Nhật Ly đỏ mặt lúng túng, hơi gật đầu: “Vâng, em biết rồi, là tại trong lòng có chút ám ảnh thôi ạ.”

Tuấn Kiệt hài lòng, khóe miệng nhếch lên thể hiện một nụ cười khó đoán.

Được sự đồng ý của Nhật Ly, các thành viên trong phòng thí nghiệm của Biệt thự liền bắt tay vào ngày đêm nghiên cứu. Không bao lâu sau kết quả đã được đưa tới.

Chính là mã gen của Nhật Ly đã xảy ra biến hóa. Bằng một cách nào đó cơ thể của cô lại tổ hợp được được chuỗi gen lặn mang yếu tố đột phá, nó giúp loại bỏ hoàn toàn những biến đổi mang tính tiêu cực của quá trình biến đổi, giúp Nhật Ly trở thành một biến chủng mới, còn ưu việt hơn cả Tuấn Kiệt.

Những thông tin này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ. vui mừng nhất phải kể đến những người trong phòng nghiên cứu. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bọn họ đã có một hướng đi đúng đắn để giúp cho tất cả mọi người biến đổi một cách thuận lợi nhất, đưa con người thực sự bước tới đỉnh cao của sự tiến hóa.

Đáng tiếc là thông tin này không hiểu sao lại lọt ra ngoài truyền đến tai của Khánh. Anh ta lập tức đưa Nhật Ly vào danh sách săn lùng.

“Quả nhiên là trời sinh một cặp.” Khánh lắc cốc máu tươi trong tay, khà khà cười. Toàn bộ Vũ Ninh đã bị anh ta khống chế, lực lượng vũ trang trong tay anh ta cùng hỏa lực có thể dễ dàng bao vây khu rừng của Tuấn Kiệt, chỉ cần một chút thủ thuật, anh ta không tin mình không câu được con mồ này.

Mà lúc này tại biệt thự trong rừng, Nhật Ly vẫn đang đốc thúc đội ngũ nhà khoa học mau chóng dùng máu của mình để nghiên cứu chế tạo ra được loại huyết thanh mới, có thể sớm giúp ích được nhiều người.

Bị lấy nhiều máu, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng sức khỏe của Nhật Ly ít nhiều đã bị ảnh hưởng. Mỗi lần như vậy cô sẽ đi ngủ, khi tỉnh dậy mọi chuyện đều ổn. Tuấn Kiệt đau lòng nhưng vì ý cô đã quyết anh cũng chẳng thể cản nổi.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong rời đi, anh đến mép giường, nhìn người phụ nữ của mình yên ổn nằm trên giường ngoan ngoãn như một con cún con, nỗi giận hờn vì chuyện cô cố tình liều mạng cũng tan biến, chẳng thể trách móc nổi. Hôm nay là lần cuối cùng, bọn họ đã thành công chế tạo ra huyết thanh mới.

Nhật Ly nhắm mắt như ngủ, thỉnh thoảng sẽ cau chặt mặt như là đang gặp ác mộng, Tuấn Kiệt giơ tay chạm vào trán cô, một luồng nhiệt vọt vào, hai đầu lông mày lập tức giãn ra. Cô lại yên tĩnh ngủ.

Tuấn Kiệt đứng ngắm một lúc, sau đó im lặng, xoay người rời đi.

Mấy giây sau, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách lọt vào đôi tai thính làm Nhật Ly mơ màng mở mắt ra. Qua tấm kính mờ, thân thể cao lớn hấp dẫn của người đàn ông bên trong hiện lên không sót một chi tiết nào. Cô nhìn đến mê mẩn, đầu óc mơ màng.

Không biết Nhật Ly đã chìm đắm vào trong loại hồi ức nào đó trong bao lâu, chỉ biết khi Tuấn Kiệt bước ra đi tới bên mép giường thì gương mặt cô vẫn cứ vô hồn nhìn trừng trừng không chớp mắt.

“Anh cá là em đang nghĩ ra đủ loại tư thế ABC.” Tuấn Kiệt cúi người ghé sát vào bên tai cô hỏi, giọt nước từ trên mái tóc ướt của anh liên tiếp nhỏ xuống cổ của Nhật Ly.

Giọt nước mát lập tức có tác dụng gọi tỉnh Nhật Ly, cô ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.

Người đàn ông vừa tắm xong đi ra, cả người mang theo hơi nước mát lạnh, nửa thân trên để trần, ngang hông quấn duy nhất một chiếc khăn lông.

Ánh mắt Nhật Ly vô thức dán lên khuôn ngực anh với những khối cơ vạm vỡ. Nó vừa đẹp vừa hấp dẫn, nhưng lại không hề khoa trương, đường cong quá mức hoàn hảo.

Đột nhiên sắc mặt Nhật Ly đỏ bừng lên, gần như cả người cũng đều đỏ. Cho dù hai người đã thân mật vô số lần, nhưng cảm giác e thẹn lại như một loại bản năng làm Nhật Ly ấp úng xua tay: “Không có, em không nghĩ tới tư thế nào.”

Nói xong mặt cô lại càng đỏ, cứ như có tật giật mình chân tay luống cuống muốn ngồi dậy nhưng lại bị một chân anh quỳ vắt ngang qua eo giữ lại.

Rõ ràng lúc bình thường miệng lưỡi cô vốn khá lanh lợi, vậy mà lúc này chẳng hiểu sao lại không nói được một câu phản bác cho tử tế. Cứ thế bị anh châm chọc cười: “Được, anh nhận thua. Lát nữa em chỉ dạy anh là được, không cần phải nói ra nữa.”

Tuấn Kiệt hạ tay áp người sát xuống, miệng hôn lên má cô thì thầm: “Được hả?”

Nhật Ly mím môi lắc đầu. Gương mặt anh tuấn hoàn hảo của người đàn ông đang phóng đại ngay trước mắt cô, khóe miệng anh rõ ràng là cười gian tà, không có chút đứng đắn nào.

“Ngày mai chúng ta ra ngoài một chuyến đi. Em muốn biết hiện tại mọi người như thế nào.” Nhật Ly đề nghị, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Tuấn Kiệt bĩu môi: “Cũng không khác trước là mấy, Chỉ là hiện giờ Vũ Ninh y như một hòn đảo tách biệt, cư dân nơi đây hầu như đều không còn là người thường. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu thành thức ăn trong miệng kẻ mạnh.”

Anh nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt che giấu đi sự ghê tởm, khẽ nói: “Ngày mai sẽ cho em đi xem.”