Sáng thứ bảy, không có lịch quay, Bảo Anh làm một chuyến đến căn hộ của Thiên Mai.
Đó là một căn hộ sang trọng, trong một khu cao cấp. Không nói thì cũng biết đây chính là nơi Đức Thuận mua để Thiên Mai ở, để tiện bề gặp nhau, sinh hoạt cùng nhau. Từ ngôi nhà thuê chật hẹp của mình bước vô căn hộ sang trọng của cô bạn, Bảo Anh như bước từ một khu bầy bầy đói rách đến một nơi lắm tiền nhiều của, cái gì cũng sáng bóng, cái gì cũng lấp lánh phản chiếu.
Hôm nay Thiên Mai có vẻ có tâm trạng. Bước vào nhà Bảo Anh thấy cô đang ngồi ở sofa mặt hướng ra ngoài, không nói không rằng. Cô bạn này không bao giờ có cái kiểu trầm tư ngắm cảnh bao giờ. Chắc là có chuyện gì không vui.
"Mày sao vậy? Tao đến làm mày phiền à?
"Mày nói xem, nhìn tao bây giờ có kém hấp dẫn tí nào so với trước không?"
"Càng ngày càng sắc sảo hơn."
"Chậc chậc, chắc là vậy rồi"
"Chuyện gì vậy?"
"Lão Thuận đang cặp kè với một con bé 18 tuổi, đang chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 3."
"Mày lo à?"
"Nói lo thì cũng không đúng, mà nói không lo cũng không phải. Tao không tin là tao không có bản lĩnh để thắng con bé đó."
"Tao cũng nghĩ vậy. Mấy chiêu thức lấy lòng đàn ông mày là cụ, ai qua mặt được mày."
"Nhưng cũng không thể chủ quan được. Bọn nhỏ nó có lợi thế là sự si mê điên cuồng bất chấp và sự ngây thơ của chúng nó. Mấy lão đại gia thì xem việc được mấy con đó tôn xưng như là thành quả. Mình già rồi không bộc lộ sự ngây thơ bằng mấy đứa đó"
"Vậy muốn cua mấy ổng là phải có sự ngây thơ hả?"
"Không hẳn. Nhưng nếu mày dùng sự ngây thơ như một vũ khí thì có thể nha. Trước đây tao dùng chiêu đó, riết rồi lõi đời quá lại bị mất sự ngây thơ đi. Bọn đàn ông đã quá lọc lõi khi đối diện với sự ngây thơ trong trắng thì đều cảm thấy rất thành tựu. Nhưng nếu mày ngây thơ thật thì chết nha"
Bảo Anh ngây ra không hiểu gì. Ngay đúng lúc cô đang cần học hỏi cách để tiếp khách cho tốt thì vô tình nghe những lời này của Thiên Mai. Nghe mà vẫn lùng bùng không hiểu gì.
Thiên Mai nhìn cô, vỗ đùi cái bốp:
"Đấy, biểu cảm như mày bây giờ này. Đó là sự ngây thơ đó". Nói xong Mai chộp lấy điện thoại bấm "tách". Một bức hình, trong đó cô gái đưa ánh mắt vô tội, vô tư, không nhuốm sự đời, lại đang nhìn xa xa, nhưng nhìn sâu vào thì không khó để nhận ra sự ẩn nhẫn, sự mạnh mẽ trong đó. Cô gái trong hình mang đến cho người đối diện cảm giác được che chở, được nâng đỡ vì cô mang biểu tình vô hại, lại đáng yêu. Và trên hết là muốn khám phá sự ẩn nhẫn trong ánh mắt đó thực ra là gì? Cô đang che dấu điều gì?
Theo Mai, đây chính là điểm hấp dẫn đàn ông, cụ thể là đàn ông đã có tiếng là thành đạt.
"Sao khó vậy?" Bảo Anh càng nghe giải thích càng mờ mịt.
"Thôi mày đừng để ý. Đàng nào mày cũng đâu có cần mấy cái trò này"
Bảo Anh ngập ngừng: "thực ra thì...hôm nay đến mày cũng có việc liên quan đến mấy trò này."
Thiên Mai mắt sáng rỡ: "đồng ý rồi hả? Là ông nào?"
"Mày có thể không hấp tấp khi nghe đến đàn ông được không? Không phải là đồng ý hay không đồng ý như mày đang nghĩ."
"Chứ là chuyện gì? Sao mày cứ vòng vo nghệ thuật hoài vậy?"
"Chị Ngọc ra chỉ thị tối mai đi tiếp khách với bả."
"Biết ai không?"
"Nghe ông Chương nói là giám đốc của PD và ông bạn của bả."
"Kì này phim mới cũng giao vai chính cho Ái Vy rồi mà ta. Sao lại kêu mày đi? Mà kỳ nữa nha, ông giám đốc PD tao có nghe nói, ổng có vợ rồi. Kêu mày đi chi vậy?"
Bảo Anh nghe thấy thông tin thì có chút sững sờ. Cô không bao giờ dám đụng vào người đã có vợ. Có mối quan hệ còn chưa dám chứ đừng nói gì đến chuyện ngồi tiếp rượu người ta.
Mặt cô đã nhăn nhúm đến khó coi. Càng nghĩ càng không thể thông nổi.
Thiên Mai nhìn vẻ mặt khổ sở của Bảo Anh thì chợt nảy ra một ý:
"Hay là chủ ý cho mày tiếp ông bạn bả. Ông đó tên gì mày biết không?"
"Tên gì Phong ấy."
"Hả? Càng không đúng, ông này có mối quan hệ mờ ám với bà Ngọc đó. Làm gì có chuyện bả dắt mày đi tiếp ổng"
"Vậy giờ sao mày? Tao không động chạm đến người có vợ đâu. Tao không thể bán mình như vậy".
Nói xong thì biết mình đã vội phản ứng theo cảm xúc mà đã lỡ lời với Thiên Mai. Chẳng phải cô ấy cũng đang đeo bám người đàn ông đã có vợ đấy sao. Cô len lén nhìn Mai, mấp máy:
"Tao xin lỗi. Không có ý xấu với mày đâu."
Thiên Mai nhìn sòng sọc vào cô:
"Tao nói thật, nếu tao là lão Minh, tao cũng bỏ mày từ lâu rồi. À mà bởi lão ấy chắc cũng lưỡng tính như mày nên hai đứa mày mới dây dưa tới giờ. Quá chán."
"Không phải tao chỉ vô ý đụng đến mà mày lại xỉa xói tao một tràng vậy chứ."
"Tao nói thật chứ không xỉa xói gì mày. Làm diễn viên mà nhàn nhạt như mày, lý tưởng như mày, quá nhiều nguyên tắc như mày thì đến một đứa con nít nó còn chán chứ nói gì mấy ông đại gia đầu lắc không kêu."
Bảo Anh tiu nghỉu. Định bụng đến đây để học hỏi được chút nào không, thì cuối cùng lại nhận sự đả kích thế này.
Thiên Mai vẫn chưa chịu buông tha cô:
"Mày nên đi làm hội trưởng hội phụ nữ hay đoàn thanh niên gì đó sẽ hợp hơn. Nghiêm túc và lý tưởng."
"Được rồi, tao tôn trọng lối sống của mày thì mày cũng để tao sống theo cách tao muốn chứ."
"Mày nhìn mày đi, xinh đẹp, dáng vóc ngon cơm, diễn tốt mà cứ cam chịu cái kiếp lót đường cho người ta. Mày không sốt ruột nhưng tao thì ngứa mắt lắm."
"Thôi tao về đây. Khi nào rảnh đi ăn lẩu với tao. Tao biết có chỗ này đảm bảo đi ăn không bị fan phát hiện."
Bảo Anh muốn kết thúc cuộc tranh luận không dẫn đến một kết cuộc gì với Thiên Mai. Vì nếu làm được thì cô đã làm. Mỗi người mỗi hoàn cảnh. Mỗi người mỗi số phận.
Thiên Mai thôi không phát hoả nữa. Cô dịu giọng lại: "đừng để ý. Cũng chỉ vì lo cho mày. Nếu không phiền thì bỏ qua, đừng bận tâm."
"Ừm, nghỉ ngơi đi, tao về đây."
Một mình lê bước ra khỏi nhà Thiên Mai, cô một mực rối rắm với biết bao nhiêu vấn đề trong đầu. Cần tiền để lo cho em học hành đồng nghĩa với việc cần phải giữ được công việc này, cần phải bảo vệ tình yêu với Minh, cần phải đi tiếp khách, cần phải bảo vệ danh dự nhân phẩm, nhưng lại cần thăng tiến. Lại còn ước mơ xa vời sẽ phục hồi lại doanh nghiệp của ba mẹ cô.
Một mớ bùi nhùi đan xen lẫn nhau, quấn lấy nhau, không biết đâu là điểm gút để mở ra.
Lại không thể tâm sự hay giãi bày cùng ai. Uất ức đến cùng cực, cô nhất thời không kìm nén nổi mà oà lên khóc như một người thần kinh giữa đường phố đông người đông xe qua lại vùn vụt. Cứ vừa đi vừa khóc nấc lên như vậy, cũng chẳng thiết rằng có ai nhìn ngó chỉ trỏ gì không.
Cho đến khi nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn, không nhìn rõ tín hiệu qua đường mà cứ lầm lũi bước qua đường. Đây vẫn là nội khu của khu chung cư này nên xe cộ không nhiều, đường không rộng, nhưng tất nhiên xe cộ vẫn di chuyển không ít. Đằng sau cô có một chiếc xe đạp đang trên đà tiến lên vì vội tránh cô mà bẻ ngoặt sang trái. Cú bẻ ngoặt của cậu thanh niên chạy xe đạp khiến cho chiếc ô tô đang chạy đúng làn từ đằng sau vội vã thắng két lại. Cậu thanh niên cùng chiếc xe đạp ngã xuống đường, chiếc ô tô dừng lại.
Bảo Anh vừa đi qua tới lề đường bên kia, nghe tiếng phanh gấp của chiếc ô tô thì quay lại, mặt mũi vẫn còn tèm lem nước mắt nhưng lúc này thì hoảng hồn khiếp vía. Vì sự vô ý của cô mà làm cho cậu thanh niên kia bị chiếc ô tô quẹt phải, dù chiếc ô tô đang đi đúng làn đường. Thậm chí tài xế đã thắng kịp chứ không là một tai nạn thương tâm đã xảy ra.
Từ ghế lái, cô thấy một người đàn ông dáng dong dỏng cao, mặc một bộ tây trang nghiêm túc, đeo kính bước xuống, lại đỡ cậu thanh niên kia lên. Cô vội vàng quay lại chỗ lộn xộn ấy. Khi thấy cậu thanh niên không sao, cô chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy không tồn tại được bao lâu khi cô nhìn qua chỗ va chạm giữa chiếc ô tô và xe đạp, ngay thân xe có một vết xước dài do cái bàn đạp của xe đạp quẹt vào. Ngó lên thì thấy logo Mecerdes. Trời ạ, là Mẹc đấy. Kỳ này thì cô sạt nghiệp chắc rồi.
Cậu thanh niên vừa nhổm dậy thấy cô thì la toáng lên:
"Đúng rồi, chính là cô này, vì cô ấy qua đường ẩu nên tôi mới phải tránh sang trái, tôi...tôi không có lỗi."
Người đàn ông mang đầy vẻ trang nhã lịch sự kia nhẹ nhàng hỏi lại:
"Rốt cuộc là do anh chạy ẩu hay do cô này qua đường ẩu?"
"Là do tôi...do tôi không nhìn thấy tín hiệu qua đường..." – Bảo Anh lí nhí lên tiếng.
Người đàn ông lại nhìn cô nhẹ nhàng hỏi lại:
"Là do cô qua đường ẩu hay do tín hiệu giao thông không hoạt động?"
Cô còn chưa kịp trả lời đối phó với những câu hỏi tới tận cùng của người đàn ông này, trong bụng thực sự vẫn sợ hãi cho việc sẽ phải đền bù cho chiếc xe bóng lộn trước mặt, thì cửa kính sau của xe từ từ hạ xuống một nửa. Sau đó là một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực từ trong xe:
"Lê Phan, bỏ đi. Trễ rồi."
"Vâng em biết rồi".
Nói rồi người đàn ông mặc tây trang lịch sự quay người bước vòng về ghế lái. Cửa kính phía sau lại từ từ được nâng lên. Qua khoảng trống của xe khi tấm kính chưa che kín, Bảo Anh còn kịp nhìn thấy sườn mặt góc cạnh với đôi môi mỏng của người đàn ông ngồi trong xe.
Nhất thời như từ địa ngục trở về vì được tha bổng, không bị bắt đền, Bảo Anh lấy tay gõ vội lên cửa kính phía sau, nơi có người đàn ông bên trong.
Ngồi trong xe, Chấn Phong nhìn người con gái bên ngoài, trên khóe mắt vẫn còn đọng đầy nước mắt, ánh mắt của cô hốt hoảng, lo lắng nhưng lại vô cùng trong sạch. Sau vài giây, cửa kính lại từ từ hạ xuống, một nửa.
Lần này thì Bảo Anh nhìn rõ người ngồi trong xe, nhưng tiếc là anh ta lại đeo kính đen nên cô chỉ có thể thấy được đôi môi mỏng, sống mũi cao, xương hàm góc cạnh mạnh mẽ.
"Cảm ơn anh. Ông Trời sẽ phù hộ người tốt như anh."
Chấn Phong nghe xong, nhìn cô trong tích tắc, khóe miệng có hơi cong lên, rồi anh quay mặt về phía tài xế. Cửa xe được kéo lên rất nhanh.
Anh như không chút hứng thú gì với lời cảm ơn của cô.
Nụ cười cảm ơn của cô in trên cửa kính, chỉ một giây sau đã lướt đi như một dòng chảy. Trôi đi rất nhanh.
Không sao. Không tốn thêm khoản tiền nào là may rồi.
Cô chào tạm biệt cậu thanh niên. Rồi đường ai nấy đi.
Nhưng những tâm sự nặng nề trong lòng, không thể nhẹ nhàng trôi lướt đi như cuộc gặp gỡ vô tình kia được.
Mà thực ra cô nào biết rằng, cuộc gặp gỡ tích tắc vài giây kia, cũng không dễ gì lướt qua đời cô nhẹ nhàng như gió thoảng.