Hãy Đưa Tay Cho Anh

Chương 19: Tình Cảm Rạn Nứt




Bảo Anh chưa thoát ra khỏi cơn khó ở khi liên tục nhận được sự càm ràm yếm thế từ Minh, lại bất thình lình bị Phong săm soi, hỏi một câu đầy ẩn ý nhưng cũng rất rõ ràng ý tứ, bất giác cô cảm thấy áp lực vô cùng.

Nhưng không thể không trả lời nhà tài trợ nên cô đành phải khiêm tốn đáp lễ:

"Vâng tiến độ quay đang chạy khá tốt, đoàn phim ai cũng khẩn trương và nghiêm túc với công việc. Anh yên tâm ạ."

"Nếu ai ai cũng một lòng tập trung vào đấy thì tốt rồi. Chỉ lo có người không biết cân nhắc nặng nhẹ, đi phù suy chứ nhất định không phù thịnh lại ảnh hưởng đến tiến độ chung."

"Anh Phong yên tâm, kỳ này anh Lê Thành đạo diễn thì tiến độ cũng như đòi hỏi từng thước phim sẽ rất chỉn chu" – Thiên Mai cũng phải lên tiếng giải vây cho cô bạn thân.

"Được. Tôi phải đưa mấy đứa nhỏ đi ăn trưa, không tiếp chuyện hai người được nữa. Hẹn lúc khác."

"Dạ chào anh."

"Chào anh."

Khi Phong đã đi khuất hẳn, Thiên Mai mới đập bôm bốp vào vai Bảo Anh.

"Mày đúng là dở người hết chỗ nói. Nhà tài trợ nhìn ngon ăn như thế này, đã không cơm cháo được thì thôi, lại còn trêu ngươi ổng. Dẹp m.ẹ cái ông người yêu hãm tài của mày đi."

"Làm sao tao biết được anh ấy gọi đi gọi lại thế này?"

"Với mấy thằng tôn thờ người yêu như thánh sống như thằng đấy, mày phải thể hiện uy với nó. Cứ nhẹ nhàng tình cảm không ra cái ôn gì. Mà thôi, tốt nhất là dẹp đi. Tao đã cảnh báo mày rồi, coi chừng đền hợp đồng thì ăn cám nghe con. Lòng dạ mấy thằng thất bại cũng hãm không thua gì mấy con đàn bà điên tình đâu."

"Cái này thì mày nói hơi quá, tao hiểu anh ấy, không bao giờ anh ấy phá tao gì đâu. Cùng lắm chỉ giận dỗi thôi."

Thiên Mai bừa bụm miệng vừa cười thành tiếng nhìn rất mỉa mai:

"Tao cũng không dám nhận mình là "mồm quạ" khi toàn nói chuyện xui xẻo mà nó lại cứ diễn ra. Nhưng mày cứ xét lại đi, những gì tao nói với mày về chuyện cặp kè với đàn ông, nhất là trong cái giới này, đã sai bao giờ chưa?"

Bảo Anh mơ hồ nhớ lại thì đúng thật. Mai đã từng cảnh báo đàn ông ngoài nghề họ rất khó thông cảm cho bạn gái làm nghề này trừ khi họ đã thành đạt, họ đã vượt qua khỏi cái sân si tầm thường thì họ không quan tâm hay ghen tuông vớ vẩn. Bây giờ cô thấy có vẻ như Minh đã rơi vào cái hố ghen tuông này rồi.

Nhưng xét lại thì Minh là người hiền lành, chưa bao giờ làm điều gì thất thố với cô. Cơ bản với nhân cách như vậy thì chắc anh sẽ không quậy cô đâu.



"Ừ tao thấy mày đã từng nói rất nhiều điều không sai. Nhưng không có nghĩa là những gì mày nói mới nãy sẽ đúng. Tao vẫn nghĩ Minh là người hiền lành, biết đúng biết sai."

"Mày nên phân biệt người hiền với người thất bại. Hiền nhân người ta vẫn giỏi và vẫn có năng lực nhưng tâm tính của họ không sôi nổi. Còn kẻ thất bại nó cứ đù đù vì bởi nó không có năng lực gì để thể hiện, chứ không nhất thiết nó có phẩm chất của hiền nhân."

Bảo Anh ngơ ngác thực sự. Mai bằng tuổi cô, nhưng cô ta khôn ngoan và nhận thức rất sành sõi. Do đâu mà cô ta lại có những cách nhìn đời già dặn như vậy. Có lẽ là do vốn sống vì cô ta đã sớm phải đối phó và diễn như thật, thật như diễn trước mặt các người đàn ông lõi đời.

Còn cô, hết bị Phong dạy dỗ giờ lại tới cô bạn thân cũng phải dạy cô những bài học cuộc đời.

"Mày đã từng tiếp xúc riêng với ông Phong bao giờ chưa?"

"Chưa, chỉ có hôm sau họp báo tao có nói vài câu với ổng."

"Đây không phải là người dễ chơi đâu. Mày phải hết sức cẩn thận về biểu hiện, lời nói với ổng. Lúc nãy nghe điện thoại của người yêu vớ va vớ vẩn đã là thất thố rồi đó."

"Chẳng lẽ trước mặt ổng không được nhận điện thoại."

"Trước mặt ai cũng không nên nhận điện, đừng nói đây đang là quý nhân của mình. Người ta là gì, mày là gì mà để khơi khơi cái điện thoại trên tay reo inh ỏi lên, lại còn "anh" với chả "em". Nên ổng chỉnh mày đấy con ạ."

Xem ra cô lại hết lần này đến lần khác đắc tội với anh ta.

"Ừ tao sẽ chú ý, cảm ơn mày đã chỉ dẫn."

"Mày liên hệ với bà chị Châu đó chưa?"

Bảo Anh kể lại hết quá trình cô liên hệ với chị Châu và những gì chị ấy tư vấn. Mắt Mai sáng lên khi nghe những gì mà chị Châu tư vấn cho cô.

"Trời ơi, chỉ cần như vậy là rõ rồi. Không sai với những gì tao dạy mày bao nhiêu năm nay. Mở đầu óc ra đi, diễn thật tốt vai này đi, bằng mọi cách. Tao có cảm nhận có thể đây sẽ là bước ngoặt của mày đấy. Cố lên nha con bạn."

Bảo Anh cười "ừ" một tiếng.

Tối nay cô phải gặp Minh để thông suốt mọi chuyện cho anh. Với Mai, cô ấy xem mối tình này như một sự phiền phức và có thể cắt đứt một cách dễ dàng. Nhưng Bảo Anh thì không thể như vậy. Bốn năm trời, biết bao nhiêu ân tình Minh dành cho cô, cô không thể xem như không mà buông bỏ một cách tự nhiên. Cô không được bất cứ người thân nào yêu chiều chăm sóc. Trong sự cô đơn ấy thì Minh chính là nguồn an ủi lớn nhất của cô. Dù đúng là anh không hỗ trợ hay tạo cho cô cảm giác an toàn, nhưng mỗi khi cô buồn anh đều có mặt, mỗi khi cô chán chường anh đều ở bên. Nhiều khi vận số chỉ cho cô tới như vậy thì sao.

Chiều đến cô nấu một bữa cơm, nhắn tin kêu Minh đến nhà ăn cơm. Cũng nhân ngày nghỉ, lại có Ly ở nhà, cô muốn có một bữa cơm nhà cho chị em cô, gọi Minh sang ăn cùng rồi tìm cách nói chuyện với anh.

Minh đến, hôm nay anh không cầm theo thứ gì như thông thường. Bình thường lúc nào qua nhà cô anh cũng mang không trái cây thì đồ ăn vặt. Hôm nay lại không thế.

Anh hỏi qua về tình hình học tiếng Anh của Ly, giới thiệu một chút cho Ly về cách học. Anh luôn thế, nhiệt tình hết lòng với tất cả.

Ly rất biết điều không làm bóng đèn giữa hai anh chị nên ăn xong là vội xin phép vào phòng học bài.

Bé Ly đi rồi, Bảo Anh không chần chờ mà hỏi anh ngay:

"Trưa nay gọi cho em hai lần anh nhớ là anh đã nói những gì không?"

"Anh gọi đến hai lần cơ à? Anh chỉ có ấn tượng là có nói chuyện điện thoại với em. Anh có uống một chút với mấy đứa bạn."

"Vậy chắc là anh cung không nhớ anh đã nói những gì đâu nhỉ? Nhưng mà người ta nói lời nói lúc có rượu là lời nói thật, nên em tin là anh nói thật."

Minh bối rối gãi đầu "...." Không biết nói với cô thế nào vì anh không nhớ rõ mình đã lảm nhảm những gì.



"Anh à, dù muốn dù không bây giờ thân phận của em đã khác. Dù anh có thấy khó nghe thì cũng là sự thật, bây giờ em không có thời gian để dễ dàng hẹn hò cùng anh, nhưng chỉ cần có ngày nghỉ, em sẽ lập tức gọi anh ngay."

Ngừng một chút Bảo Anh tiếp tục:

"Nên em mong anh thông cảm về chuyện tại sao không thường xuyên liên lạc với anh, vì sao yêu nhau mà cả tuần không hẹn được lấy một lần, rồi hẹn hò gì mà không được tự do công khai. Những điều này nếu anh trong nghề anh sẽ dễ hiểu cho em. Em không muốn mình cãi nhau vì những chuyện này nữa. Được không anh?"

"Em cho là anh gây phiền phức cho em à?"

"Em chưa từng nghĩ về anh như vậy, cho đến trưa nay khi anh gọi điện và trách cứ em."

"Anh đã nói gì sai?"

"Anh nói không sai, nhưng nó không phù hợp với hoàn cảnh của em lúc này. Chỉ cần anh hiểu hoàn cảnh của em, anh sẽ thấy chuyện đó là chuyện rất nhỏ."

"Hoàn cảnh của em bây giờ là gì? Là ôm hôn người đàn ông khác? Là cầm tiền của đại gia? Là phách lối với đồng nghiệp?"

Bảo Anh sững sờ. Cô không tìm được lý lẽ gì để nói lại với anh. Lồng ngực năng nề và đau nhói như ai cầm mũi khoan khoan vào.

Sao người yêu của cô lại có thể thốt lên những lời này?

"Anh lặp lại lần nữa xem?" – Cô chậm rãi nói với anh

Minh không trả lời cô mà mở điện thoại lướt lướt vài giây rồi đưa ra trước mặt Bảo Anh - là những tấm hình chụp cô và Luân, tấm thì chụp khi hai người diễn cảnh hôn nhau, tấm thì là cảnh hai người ngồi nghỉ khi không có cảnh quay. Chụp kiểu gì cũng nhìn ra được ý đồ lấy góc, canh thời điểm chụp là những lúc hai người tươi cười với nhau.

"Em không biết do đâu mà anh lại có những tấm hình này, nhưng đây rõ ràng là vi phạm điều lệ của công ty. Một người cố tình vi phạm điều lệ thì chắc chắn là có ý đồ hãm hại người khác. Như vậy mà anh còn tin người ta?"

"Anh không quan tâm đến những điều lệ gì đó, nhưng anh tin những gì anh nhìn thấy trong hình."

"Cũng rất vô lý, em đóng phim thì phải đóng những cảnh có trong kịch bản. Không lẽ bây giờ em cũng không được nhận vai vì anh sao?"

"Vẫn có những khi em đâu phải quay phim nhưng em vẫn tình tứ với người ta đấy thôi. Thôi được rồi, anh cũng không muốn phân tranh với em những điều này. Như thế này là quá đủ. Chỉ có điều anh ngạc nhiên là tại sao em thay lòng đổi dạ, em thích thú người khác hơn anh thì em cứ nói thẳng, sao lại còn dây dưa với anh làm gì? Tội nghiệp anh ư? Chính điều ấy mới khiến anh không chịu nổi."

Bảo Anh thực sự không ngờ rằng diễn biến sự việc lại thành ra như thế này. Cô không thể ngờ được Minh lại ghen một cách vô lý như thế. Lại càng không hình dung ra được lại có người cố tình chụp hình nội bộ đoàn phim để gửi cho anh.

Vậy có kẻ muốn hại cô. Và dùng anh như một công cụ.

Nhưng hình như anh cũng cam lòng để người ta dùng như một công cụ để hại cô. Cũng nhờ như vậy mà cô lại biết được một góc khuất trong con người anh: yếu đuối, dễ ghen tuông vô lý, sẵn sàng làm theo cảm xúc cá nhân mà không suy xét.

"Em khẳng định em không làm gì có lỗi với anh. Còn bây giờ anh muốn em phải làm sao để anh tin, anh nói đi, nếu em làm được em vẫn chiều lòng anh."

"Em lại còn biến em là nạn nhân của anh sao? Làm gì chẳng lẽ em còn không biết sao. Có thằng đàn ông nào lại vui vẻ khi bạn gái liên tục ngày nào cũng ôm hôn thằng khác, không đóng phim thì cũng tình tứ với nhau ở ngoài. Lại còn tin đồn được đại gia bao nuôi nữa. Anh nghe đầy hết cả tai rồi."

Lúc này thì cô đã bị đả kích đến nghẹt thở. Bao nhiêu cảm xúc uất ức kìm nén nãy tới giờ cô không thể ngăn nổi nữa.

Cô nhìn anh bất động, nước mắt bắt đầu cứ thế trào ra:

"Trong con mắt anh, em là người như vậy sao?"

Minh quay đi chỗ khác, không nói gì nhưng cũng không dỗ dành an ủi cô.



Có lẽ trong anh cũng ấm ức, bực bội bao nhiêu ngày nay bây giờ được dịp phát tiết nên anh đã nói thẳng tất cả những suy nghĩ của mình.

"Anh về đi, em phải nghỉ để ngày mai đi quay. Chuyện của chúng ta em sẽ suy nghĩ. Anh cũng thử suy nghĩ lại. Có gì cứ nhắn tin cho em."

"Ừ, em nghỉ ngơi đi."

Nói xong lời anh liền bước ra cửa, rất nhanh.

Bảo Anh vẫn ngồi đó. Lòng cô đau đến không thể tả. Nguồn an ủi duy nhất của cô trong cuộc đời này đến bây giờ cũng không còn. Người ấy vẫn không sẵn sàng chấp nhận cô, dù cô đã cố gắng hết sức để sống đúng với anh.

Cô ngàn lần không thể mường tượng ra được những gì mới vừa xảy ra. Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại mất niềm tin vào cô đến như vậy? Và tại sao cuộc đời cô lại cứ trêu ngươi cô như vậy? Vừa nhận được cơ hội thì hết bị đồng nghiệp gây rối, lại tới bị người yêu ruồng bỏ.

Nếu những câu nói này phát ra từ miệng một người dưng chắc cô dễ dàng bỏ lơi, không mảy may quan tâm. Nhưng nó lại được phát ra từ một người cô hết lòng yêu, hết lòng tin tưởng. Cô không chịu nổi sự đả kích này. Nó làm cô rơi vào trạng thái mờ mịt và chán chường, vì có cảm tưởng bao nhiêu sự nỗ lực sống tốt của mình bấy lâu nay đến cuối cùng là như thế này.

Nước mắt lại lã chã rơi. Đã lâu rồi không còn khóc, từ khi phải một mình tự kiếm sống, tự bươn chải, cô đã quên hết cảm xúc tủi thân. Nhưng lúc này cô không thể kìm lòng nổi nữa. Hình như nước mắt của bốn năm nay dồn lại trong lúc này. Bao nhiêu hình ảnh buồn bã lướt chầm chậm qua trí nhớ của cô. Ngày gia đình phá sản phải rời thành phố về quê ở nhà nhà ngoại, những ngày cô đi học với cái bụng đói meo vì không có gì để bỏ bụng buổi sáng, những ngày vất vả đi làm thêm, làm tất cả những gì có thể làm để kiếm tiền đóng học phí, những lời mỉa mai thậm chí là đả kích, xúc phạm của bạn bè, của những kẻ lắm tiền nhiều của, đến bây giờ người duy nhất cô tin tưởng cũng mỉa mai cô.

Nhưng mà, đến nước này rồi cô vẫn phải cố gắng mà giữ công việc, giữ cái vai này. Cô không thể thương lượng hay lùi bước được nữa. Không có thu nhập từ đây, cô sẽ khố khổ bội phần.

Đưa tay quẹt nước mắt, cô lại để ý đến chiếc nhẫn mà Minh mới tặng cho cô. Dự cảm không mấy tốt đẹp từ hôm nhận chiếc nhẫn này hoá ra bây giờ đã thành sự thật.

Đột nhiên cô nhớ lại lời của Mai, lại thấy nó nói đúng. Người thất bại họ sẽ có những biểu hiện yếu đuối như vậy. Cô lại nhớ lại lời chị Châu "hãy dẹp bỏ tất cả rào cản khiến em không tiến bộ được", lại nhớ thêm về câu nói Chấn Phong khi anh vừa chỉ vào chiếc nhẫn vừa nói "đẹp như con nhím vậy."

Hình như những người khôn ngoan, có kinh nghiệm, họ đều có những lời nói có vẻ không ủng hộ mối quan hệ này của cô. Họ không nói rõ ràng, trừ Mai vì cô ấy là bạn thân nên cô ta không hề kiêng dè, nhưng đều là một ý nghĩ: nếu điều gì không hỗ trợ mình tiến lên thì hãy can đảm dẹp bỏ nó đi.

Cô vô thức lấy điện thoại ra nhắn cho Minh:

"Thời gian này khi em quay phim, anh đừng liên lạc. Em muốn đầu óc tập trung, em cũng cần phải có cảm xúc để nhập vai cho tốt. Khi nào có ngày nghỉ em sẽ chủ động liên hệ với anh."

Tin nhắn gửi đi rất lâu nhưng không thấy anh trả lời.

Bên đây, Minh đọc xong tin nhắn cô bạn gái gửi đến thì lại cảm thấy vô vàn chua xót. Sự khó chịu càng ngày càng tăng. Cảm giác thua kém, bại trận, công cán bao lâu nay giữ gìn, chiều chuộng cô ấy, đến cuối cùng lại là bị cắm sừng. Nhục nhã không chịu nổi.

Anh vứt điện thoại qua một bên, nhưng trong đầu vẫn là những hình ảnh cô ôm hôn, cười tình tứ với người đàn ông khác.