Hãy Đến Hôn Em

Chương 2: 2: Chọc Ghẹo







Trình Mẫn rất ít khi nhớ tới người bạn trai này.

Nếu không phải đúng lúc cô đang rảnh thì cô đã không nghĩ tới anh.

Có điều, cô cũng chỉ nhớ đến anh trong một chốc mà thôi.Lúc trước khi còn ở Bắc Kinh, do công việc quá bận rộn nên nửa năm đó cô ở lại bên ấy luôn mà không về Hồng Kông.

Khoảng thời gian ấy, mỗi khi đi dạo ở các trung tâm mua sắm thuộc Tập đoàn Swire [*], cô đều không kìm được mà nhớ tới Vịnh Đồng La.

[*] Thật ra trung tâm thương mại ở đâu cũng như nhau, chẳng có gì hơn ngoài những tòa cao ốc hiện đại, những chiếc đèn LED lập lòe và lượng du khách tấp nập.

Nhưng con người thường rất mâu thuẫn.

Cô có cảm giác đặc biệt với Vịnh Đồng La hơn bởi vì thời niên thiếu rất thích đến đó chơi.[*] Vịnh Đồng La, một trong những địa điểm nổi tiếng của Hong Kong được thể hiện nhiều qua phim ảnh.

Đây là một địa điểm giải trí mua sắm vô cùng thu hút khách du lịch các nước.[*] Tập đoàn Swire là một tập đoàn đa chức năng có trụ sở chính tại Hồng Kông và London.

Chủ yếu hoạt động ở các lĩnh vực: trung tâm thương mại, bất động sản, hàng không, nông nghiệp, thực phẩm, vận chuyển, vv…Nhưng bây giờ không còn giống như trước kia nữa.

Gia cảnh của cô không thể nói là giàu có, cùng lắm chỉ thuộc tầng lớp trung lưu thôi.

Hơn nữa cô là học sinh nên trên tay không có nhiều tiền, cho dù có đến những nơi như thế này, cho dù có ham muốn cỡ mấy cô cũng không dám phung phí tiền vào mấy món đồ xa xỉ kia.Thế mà cô vẫn đi không biết mệt.


Người giàu có cách chơi của người giàu, người nghèo cũng có cách chơi của người nghèo.

Khi đó cô và bạn thân của mình vừa đi vừa nghỉ, lúc đến thì hai tay trống trơn, đến lúc về thì lại cầm theo mấy ly trà sữa.Bây giờ cứ mỗi lần nhớ tới là cô lại cảm thấy lúc ấy mình quá đơn thuần.

Rõ ràng đã bước đến bên rìa thế giới hào nhoáng kia, thế mà đối với những thứ phù phiếm đó cô lại vừa ước ao vừa khinh thường.Đúng là một đứa bé không đáng yêu mà.Giờ đây khi đã chìm nổi trong thế giới này thì cô lại muốn trở về lúc ban đầu.Cô của bây giờ cũng không phải một người trưởng thành đáng yêu.Cô đi xe buýt, khi đến gần công viên Victoria thì xuống xe.

Nơi này vẫn giống như trước, hai bên đường cái rộng rãi là làn đường dành cho người đi bộ.

Một sợi dây cảnh báo được giăng ở cuối đường nhằm ngăn cản mọi người dẫm lên lớp cỏ.

Thế nhưng vẫn có vài người phụ nữ đội khăn trùm đầu xem như không thấy, họ trải một tấm vải lên mặt đất và ngồi xuống đó.Trình Mẫn nhớ trước kia cũng giống thế này, thật không ngờ đến nay vẫn không thay đổi.Cô nhìn quanh một vòng, chợt nhớ ra có lẽ năm nay công viên Vịctoria sẽ mở chợ hoa như mọi năm nhưng cô lại không có hứng đi xem.Đi thẳng tới phía trước sẽ bắt gặp một hầm cầu nhỏ hẹp, trong đó có rất nhiều người bán hàng rong ở các nước Đông Nam Á hoặc Trung Á tụ tập.

Trên gian hàng của họ bày rất nhiều loại nhạc cụ dân tộc.

Đôi khi họ sẽ diễn tấu nhạc cụ, có lúc sẽ ngồi trên bồn hoa hút thuốc, có khi thì lớn tiếng nói một thứ ngôn ngữ mà thành phố này không biết, chọc cho mọi người xung quanh cười to.Cư dân và du khách cảm thấy họ ồn ào nên ngay cả một ánh mắt cũng không muốn liếc qua.

Trình Mẫn không biết đống nhạc cụ đó có bán chạy hay không nhưng cô chưa từng nhìn thấy có ai dừng lại xem.Thành phố này quá hỗn loạn, có dùng từ khoan dung và mẫu thuẫn để hình dung nó cũng không quá.Vào mùa hè, Hồng Kông vừa nóng vừa ẩm ướt, bầu không khí oi bức khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhưng may là vào giờ này có những bóng râm nên mới mát mẻ hơn chút.Bởi thế nên khi cô đi ngang qua nơi bình thường vốn vắng vẻ kia không ngờ lại thấy có rất nhiều người tụ tập ở đó.


Cô nhanh chóng bước ra khỏi đó để đến với cái thế giới tân tiến ở cách đó không xa.Bất luận thế nào thì thứ mảnh đất này không thiếu nhất chính là người.

Trình Mẫn cứ thế đi xuyên qua dòng người một cách không có mục đích.

Mãi cho đến khi đi ngang qua một quán ăn cô mới thoáng dừng chân.

Có điều, chỉ cần nhớ tới ngấn mỡ trên bụng mình thì cô lại cố dằn lòng để không bước vào đó.Trình Mẫn là một người rất kiên định, trừ trà sữa ra thì không có gì có thể đả động đến cô.Vì thế, khi cô nhìn thấy một tiệm trà sữa được trang trí tinh xảo ở góc đường thì vẫn không kìm lòng được mà bước đến quầy thu ngân, và khi rời đi thì xách theo một túi nilon đựng ly trà sữa khoai môn.

Ly trà sữa đó vẫn ít đường ít đá như mọi khi.Cô vừa uống trà sữa vừa lắng nghe người qua đường nói chuyện bằng các ngôn ngữ khác nhau như tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng phổ thông…Cô thầm nghĩ, vẫn là cảm giác quen thuộc đó.Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy Sùng Quang, tấm biển có chữ “SOGO” được treo ở phía bên trái của tòa nhà, giống như sợ người ta không nhìn thấy vậy.

Nơi này từ trước đến nay vẫn luôn náo nhiệt như thế.

Sùng Quang là một trung tâm thương mại lớn, bởi vậy ở cửa luôn có người ra ra vào vào, và đa số đều trở ra với một đống túi mua sắm của các nhãn hàng nổi tiếng, thu hoạch trông rất khá.

Không giống như cô cầm ly trà sữa đứng uống ngon lành.Ham muốn mua sắm của cô không cao nên lẽ ra cô đã định đi qua nó nhưng rồi lại đổi ý.

Chính anh “bạn trai” mà hiếm khi cô mới nhớ tới kia đã thúc đẩy cô bước vào trung tâm thương mại này.

Trước khi về Hồng Kông thì cô vừa mới đón sinh nhật 27 tuổi, lúc ấy anh đã tặng cô một sợi dây chuyền kim cương.

Mặt cắt của từng viên kim cương rất hoàn hảo, chất lượng cũng rất tốt.


Lúc cô nhìn thấy nó thì nó đang nằm yên trong hộp nhung màu tím, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Khi ấy cô đã nghĩ nếu mang nó đi dự tiệc tối chắc chắn sẽ rất có thể diện.Cô rất thích nó và cũng chỉ thích mà thôi.Và vì phần yêu thích này, cô cũng nên chuẩn bị một món quà đáp lễ.Trình Mẫn không nhớ rõ tầng nào có hàng hiệu gì nên cứ đi dạo từng tầng một.

Lúc từ lầu hai đi lên lầu ba, cô bỗng nhận ra rằng mình chẳng biết anh thích gì cả, nên chợt nảy sinh ý nghĩ nói bóng nói gió một phen.

Lấy điện thoại mở WeChat nhưng rồi lại không vào khung trò chuyện của hai người.

Bởi vì cô đột nhiên ý thức được rằng cách nói chuyện thâm sâu vốn là sở trường của anh, cô mà muốn thử với anh thì vẫn còn non quá.Thế là cô nhấp vào vòng bạn bè và lướt xem, chỉ dừng lại xem lâu hơn khi thấy nội dung nào thú vị.Bánh kem xoài tự làm? Không tồi.Hình phong cảnh? Tiểu bang Louisiana [*]….

cô không thích đi du lịch.[*] Tiểu bang Louisiana là một tiểu bang tọa lạc ở miền Nam Hoa Kỳ.

Louisiana là bang rộng lớn thứ 31 và bang đông dân thứ 25 trong 50 tiểu bang của Hoa Kỳ.

Thủ phủ là Baton Rouge, còn thành phố lớn nhất là New Orleans.Có cả liên hoan nữa? Cái này thì còn được.Trình Mẫn mở bức ảnh ra.

Mấy món ăn trong hình đầy đủ sắc hương vị, còn có rượu ngon làm nền, trông rất tao nhã.

Bình hoa cát cánh vốn để trang trí lại trở nên thất sắc giữa cả bàn tiệc.

Nếu không phải vì bên cạnh nó có bàn tay của một người đàn ông vô tình bị chụp trúng thì chắc chắn cô đã chẳng để ý đến nụ hoa mềm mại ướt át kia.Cô thoát khỏi ảnh rồi lướt xem bình luận bên dưới.

Người đăng vòng bạn bè này là một người nổi tiếng mà cô đã quen được ở Bắc Kinh.


Và người vào bình luận là một cô tiểu thư nhà giàu.Trình Mẫn thường xuyên giao thiệp với các phu nhân, tiểu thư nhà giàu.

Dù sao thì người làm nghệ thuật nếu trong tay không có dư dả tiền thì không thể quay vòng được.

Cô cũng chỉ là một người đi làm kiếm sống bình thường, nên tất nhiên phải nhiệt tình với người cho cô cơm áo gạo tiền.Nữ minh tinh và cô tiểu thư, tôi một câu cô một câu trêu ghẹo đối phương, cuộc đối thoại càng lúc càng dài.Trình Mẫn chỉ đọc sơ qua, còn chưa kịp đọc kỹ thì bước chân bỗng lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống.Cho nên mới nói chơi điện thoại trên thang cuốn là một chuyện rất nguy hiểm đó.Cô gắng gượng ổn định lại thân thể, vì mới bị hoảng sợ nên đầu óc cũng trì trệ một lúc lâu rồi sau đó cô mới nhớ ra mục đích tới đây của mình.Trình Mẫn không biết Lục Hạo Nam thích gì.

Trong ấn tượng của cô, người này luôn đứng đắn chỉn chu, mỗi lần hẹn hò đều mặc những bộ quần áo quần áo được là phẳng phiu.

Cô rất thích dáng vẻ cấm dục đó của anh nhưng cũng có đôi lúc thấy mất hứng.Cô vào một cửa hàng trông khá bình dân, chọn chọn lựa lựa cả buổi vẫn không chọn được gì.

Vất vả lắm mới chọn được vài món cô khá ưng thế mà lại quên mất chuyện số đo.Trình Mẫn nghi ngờ có khi hôm nay cô đã bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng ở nhà rồi.Cô thở dài, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại gửi tin nhắn cho anh.

Cô không biết anh có trả lời hay không nhưng nếu trong vòng năm phút anh không nhắn lại thì cô sẽ rời khỏi đây trong ánh mắt khác thường của các nhân viên cửa hàng.Nhưng thật không ngờ anh lại trả lời rất nhanh.

Chỉ có điều không phải đáp án mà cô muốn mà là một dấu chấm hỏi.Trình Mẫn nhíu mày cho đến khi nhìn thấy câu mình đã gửi lúc nãy.[Kích cỡ của anh là bao nhiêu?]Xem ra đúng là có nghĩa khác thật.Cô bổ sung: [Số đo quần áo.]Lúc này thì anh hiểu ý nên gửi ngay đáp án cho cô.Trình Mẫn đứng dậy chọn mấy bộ quần áo mà mình vừa ý rồi bảo nhân viên tìm số đo tương ứng và gói lại.Trong lúc đợi thanh toán, cô nhận được tin nhắn của anh hỏi khi nào về Bắc Kinh.Trình Mẫn đáp ngày kia.Rồi cô hỏi tiếp: [Sao lại rảnh rỗi nhớ tới tôi vậy?]Anh đáp, muốn cùng đi ăn bữa cơm.Trình Mẫn nhướng mày.

Cô là một người rất xấu tính.

Thế nên cô chuyển phát vòng bạn bè của cô minh tinh vừa nãy sang cho anh, hỏi: [Tay của anh đó à?]Anh đáp: [Ừ.]Không hỏi làm sao cô biết nhưng cô lại rất muốn trả lời câu này.Trình Mẫn quẹt thẻ thanh toán xong thì xách túi mua sắm rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước, cô lại lấy điện thoại ra nhập một hàng chữ: [Anh có biết vì sao tôi nhận ra được không? Bởi vì tôi nhớ tới cảm giác khi nó làm tôi lên đỉnh đó.]❄

.