Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 5: Không sợ sao?




Chở về đến nhà nàng, Jinna nhanh chân xuống xe đứng trước ngôi nhà đối với em có thể là một căn nhà hoàn hào và thích thú với ngôi nhà này.

"Chà! Nhà cô trông đơn giản mà cuốn quá ha"

"Cảm ơn, coi như đó là lời khen"

Nàng tiến đến vừa mở cửa vừa trả lời với Jinna, mở được cửa hai người cũng đi vào trong nhà.

"Em vào nhà đi tôi cần nói chuyện với em chút"

Thật ra thì viết bản kiểm điểm cũng chẳng có gì to tát mà phải kêu về nhà cả, có vẻ nàng muốn nói chuyện gì đó với em.

"Cô nói đi"

"Ngồi đi"

Cả hai ngồi xuống đối diện nhau, gương mặt Jinna có chút hớp hồn nàng vì đôi gò má ửng hồng vì bị đánh kia làm cho gương mặt baby hơn và ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Nàng sợ và dứt ra ngay.

"Em có nói dối không? Em phải khai thật ra tôi mới không xử phạt em nặng"

"Em nói hết rồi, bọn đấy kiếm chuyện với em. Thật sự đi học em chỉ muốn bình yên thôi, còn ai đυ.ng đến em thì em mới đυ.ng lại"
"Em học thói du côn ở đâu thế?"

"Nhưng có vẻ cô chở em về đây không phải vì chuyện này nhỉ?"

"Em đang nghĩ đi đâu vậy?"

Jinna đứng lên nhìn quanh ngôi nhà nàng, tone màu có vẻ hơi trầm. Nó như muốn đang nói lên cuộc sống tăm tối của nàng vậy.

"Cô không decor cho sáng nhà lên"

"Tôi không thích"

"Cô lạnh lùng hơn em nghĩ nhỉ?"

"Vì là em nên tôi mới như vậy"

"Cô ở một mình như vậy không sợ sao?"

Nàng cười nhạt rồi cũng đáp lại câu hỏi ấy.

"Sao mà sợ bằng những nỗi sợ khác trong tôi"

"Con gái cũng nguy hiểm chứ"

"Em quan tâm tôi dữ vậy?"

Sợ lộ việc mình cũng có tình ý với nàng nên giả vờ bắt sang chuyện khác để nàng không để ý.

"Cô..."

"Nói đi"

"Hay cô kèm em học toán đi, em hứa em sẽ chăm học hơn. Em muốn giỏi toán"

"Không!"

"Sao vậy?"

"Tôi nghĩ chúng ta không thân đến mức đó đâu, với lại năm 11 tôi biết em quá rồi"
"Coi như em thuê cô rồi em sẽ trả tiền công cho cô kèm em mà"

Nghe đến đây nàng tức giận nói với em.

"Đừng có nghĩ đồng tiền là tất cả, tôi có thể làm ra được số tiền tương đương với gia đình em làm vậy. Ỷ có chút tiền rồi bảo thuê ai thì thuê hả"

Nàng tức vì nghe câu nói của em là "thuê cô", nghe không khác gì đi lựa rồi mua hoặc thuê một món ở ngoài chợ hết.

"Em xin lỗi..."

"Nhưng thật sự lần này em muốn cô kèm và dạy em, em mất gốc rồi"

"Chuyện này nói sau đi"

"Tôi gọi em đến đây là để đưa tài liệu mà tôi đã soạn và in xong cho các bạn."

Có chút hụt hẫng nhưng mà cũng vui, ít ra cũng biết được nhà nàng ở đâu và sống như thế nào. Jinna có vẻ mê mẩn vẻ đẹp của Nhã Uyên lắm, không biết phải tình cảm nhất thời hay không nhưng sau này chắc chắn Jinna nhận ra được và có câu trả lời cho bản thân mình.
"Nếu không có việc gì nữa thì em gọi gia đình em đến đón"

"Để tôi đưa em về"

"Mới nạt người ta xong đòi chở người ta về, cô thật khó hiểu"

Mặt Jinna ngơ ra vì chẳng hiểu nổi được nàng làm gì và suy nghĩ gì nữa, nhiều lúc còn tưởng nàng bị đa nhân cách không ấy.

"Vì tôi chở em đến đây nên chỉ có trách nhiệm chở em về thôi, sẵn gặp gia đình em một chút"

Hoảng loạn gì sợ nàng mắng vốn thì Thục Nghi sẽ mắng em mất.

"Ba mẹ em đi công tác rồi, hôm sau cô qua cũng được"

"Tôi nhớ em có chị, chị em hình như còn lớn hơn tôi nữa đúng không?"

"Sao cô biết, chị em ít ai biết lắm"

"Là em thì tôi luôn để mắt"

Vì không thích nên xem xung quanh của em có gì hót không để còn biết mà lần, may mắn làm sao lúc đó bạn của nàng có gặp được người y hệ Jinna, hỏi bạn nhân viên ở đó thì mới biết đó là chị Jinna. Từ đó nàng đã biết được chị của em lúc nào cũng tỏa sáng, còn em thì không.

"Về thôi"

Nàng hối thúc em lên xe và chở thẳng theo địa chỉ mà Jinna đã đưa cho nàng.

Trên xe cả hai không nói gì cả, nhớ lại còn một số chuyện chưa nói nên hỏi Jinna ngay.

"Em không sợ tôi sẽ mách chị em sao?"

"Không, em biết chị em muốn tốt cho em nên là em cũng không trách cô đâu. Cô cứ làm tốt nhiệm vụ của một giáo viên thôi"

"Em lúc này với lúc đánh nhau khác thật đấy!"

Nhã Uyên cũng không khỏi bất ngờ với Jinna, vì bình thường nhìn cũng ổn áp lắm sao mà có thể một mình chọi hết 5 người còn lại thì cũng quá là mạnh đi.

"Cô...chuyện cô kèm em thì sao?"

"Tôi bảo để tôi suy nghĩ"

Và Jinna cũng tắt điện luôn, một phần là muốn cải thiện môn toán của mình thật, một phần thì muốn tiếp cận nàng nhiều hơn nữa. Bản thân em đang cảm nhận được tấm lưng đang chở mình nó thô ráp vì lam lũ làm sao, nên là Jinna đã quyết định như vậy để muốn tiếp cận và thân hơn, hiểu hơn về nàng.

"Chẳng biết cô như nào, nhưng nếu em đã muốn em sẽ không từ bỏ".