Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 42: Cấp cứu




Vài viên thuốc ngủ được Jinna cho hết vào bên trong bao tử của mình, lọ thuốc chẳng còn viên nào cả lăn lốc bên cạnh Jinna. Em rơi vào giấc ngủ không nói với ai cả, đến ngay cả bà Trịnh cũng chẳng biết được.

Hôm nay vì trên lớp có bài kiểm tra nên Hoàng Linh khi tan học có đến nhà để báo lại với Jinna sẽ làm kiểm tra online một này. Vừa đến nhà thấy căn nhà có chút ảm đạm, nhưng vì lịch sự cũng lên tiếng chào hỏi gia đình xem có ai ở nhà hay không.

“Dạ có ai ở nhà không ạ?”

Cứ gọi mãi đến tận 5 phút sau bà Trịnh mới đi ra.

“Hoàng Linh đến chơi à con?”

“Dạ con đến để gặp Jinna nói về bài kiểm tra hôm nay một chút ạ!”

“Con bé ở trên phòng đấy con lên đi”

Hoàng Linh đi lên phòng Jinna nhưng cửa lại khóa trong liền gọi vọng vào.

“Jinna à mình đến thông báo với cậu về bài kiểm tra nè, mở cửa cho mình với”

Nhưng bên trong chẳng có hồi đáp và âm thanh nào vọng ra ngoài cả, Hoàng Linh vẫn cứ gõ cửa không ngừng. Dự cảm không lành liền chạy xuống nói với bà Trịnh.

“Bác ơi, bác mở cửa phòng Jinna giúp con được không ạ? Cửa khóa trong rồi”

“Để bác lên mở cho, chắc lại ngủ quên chẳng nghe gọi rồi đó”

Bà cùng với Hoàng Linh đi lên, mở bằng chìa khóa dự phòng liền lập tức cửa mở ra. Thấy Jinna nằm im hai người cứ tưởng em ấy ngủ say đến mức không hay biết gì.

“Jinna, bạn đến kìa con”

Bà đi lại gần hơn với Jinna và Hoàng Linh cũng tiến đến, nhìn thấy lọ thuốc trên giường nó liền quay sang bà.

“Bác ơi cái này là thuốc ngủ mà”

Bà Trịnh bắt đầu hoảng sợ lên vì đã thấy chuyện không may rồi, lọ thuốc ngủ đó chẳng còn viên nào bên trong. Người Jinna thì lạnh ngắt như chẳng còn mạch máu nào chạy qua trong cơ thể nữa cả, lay cả người chẳng có động tĩnh gì.

“Jinna dậy đi con đừng làm mẹ sợ”

“Jinna cậu đừng đùa như vậy”.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

“Con mau gọi cấp cứu đi, bác liên hệ với gia đình bác về”

“Dạ”

Cả hai chẳng biết phải làm gì, phải nhanh chóng đưa Jinna đến bệnh viện mới cứu được. Uống quá liều thuốc ngủ cũng có thể dẫn đến cái chết.

“Alo ông à, ông cùng với Thục Nghi và Tina về ngay. Con bé Jinna…nó…nó…”

“Nó làm sao bà mau nói nhanh”

“Nó uống thuốc ngủ hết cả một lọ thuốc rồi bây giờ nằm bất động chẳng chịu dậy, tôi sợ quá”

“Mau chở con bé đến bệnh viện trung tâm thành phố, ba chúng tôi sẽ đến thẳng bệnh viện”

Ông Trịnh lo lắng cúp máy và báo tin cho hai người biết, ai nấy đều rất shock.

“Sao con bé lại dùng đến thuốc ngủ vậy?”

“Ba cũng chẳng biết, nguy lắm rồi mình về nhanh thôi”

Cả ba tranh thủ dọn dẹp và chạy thẳng đến bệnh viện.

Ở đây xe cấp cứu cũng đến sau 10 phút chờ đợi, đội ngũ nhân viên vào thẳng trong nhà bế Jinna lên xe và chở ngay đến bệnh viện.

Cô y tá bên trong có sơ cứu và xem động mạch tĩnh mạch còn không.

“Bệnh nhân như thế này bao lâu rồi”

“Tôi không biết nữa, khi tôi và con bé nói chuyện sau đó bỏ lên phòng và cuối cùng là khi bạn con bé lên đã thấy trong trạng thái này rồi”

“May mắn là đã gọi ngay, chỉ cần thêm 5 đến 10 phút nữa thì có thể mạng sống của bệnh nhân sẽ không qua khỏi.”

“…”

Bà Trịnh bây giờ mới nhận ra vấn đề là do mình, chắc vì trận cãi nhau vừa nảy đã làm cho Jinna mệt mỏi đến mức phải sử dụng thuốc ngủ như vậy.

“Bệnh nhân sử dụng thuốc ngủ quá liều, may mắn là đưa lên sơ cứu kịp, ca này sẽ vào xem xét để có thể giúp bệnh nhân ói ra những viên thuốc còn lại bên trong.”

“Bác sĩ giúp con tôi, giá nào cũng phải cứu con tôi. Làm ơn”

Bà khóc lóc cầu xin bác sĩ phải cứu được con bà, Hoàng Linh thấy tình trạng như thế này chỉ biết an ủi mà thôi.

“Bác gái không sao đâu ạ, Jinna sẽ qua khỏi thôi”

“Tôi cũng báo trước, gia đình cũng chuẩn bị tâm lý vì bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm nên có gì chúng tôi không đảm bảo được”

“Bác sĩ nói như vậy là sao, trách nhiệm của các bác sĩ là phải cứu được mọi người mà. Sao lại nói như chẳng có trách nhiệm như thế hả”

Bà Trịnh mất bình tĩnh nhưng Hoàng Linh ngăn lại và an ủi bà để bà đỡ mất bình tĩnh hơn, vì nó biết con cái rơi vào tình trạng như vậy cha mẹ nào mà không sốt ruột cho được.

Xe cứu thương cũng đến bệnh viện, các y tá cũng nhanh chóng đẩy xe vào thẳng bên trong phòng cấp cứu để các bác sĩ vào việc điều trị cho Jinna.

May mắn là Jinna đến bệnh viện cũng không cô đơn, vừa xuống đã có ông Trịnh Thục Nghi và cả dì Tina nữa mọi người đều đã có mặt sẵn để đợi Jinna đến thôi.

“Mọi người bình tĩnh, người nhà ở ngoài đợi bệnh nhân. Chúng tôi phải đưa vào cấp cứu điều trị, xin mọi người bên ngoài ạ”

“Bác sĩ làm ơn cố gắng giúp con tôi giành lại sự sống có được không, bao nhiêu tiền tôi cũng chi”

“Mọi người hiểu vấn đề ở đây không phải là tiền, mà chúng tôi cũng sẽ cố gắng. Xin người nhà đừng quá lo lắng”

Bác sĩ đi vào bên trong sau lời dặn dò và an ủi như thế, bà Trịnh ở ngoài này khụy người xuống ngay trước cửa phòng cấp cứu ấy.

Phòng cấp cứu cũng đã bật đèn đỏ như báo hiệu ca điều trị ấy cũng đã bắt đầu, mọi người ai nấy cũng nhìn ngóng vào bên trong.

“Bà mau nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra với con bé”

“Tôi…tôi…”

Ông Trịnh kiểu gì cũng biết nguyên nhân là từ ai, nên khi hỏi đến như thế cũng đủ biết tại sao Jinna lại trở nên như vậy rồi.

“Bà mau nói xem, tại sao con bé lại như vậy”

Ông bắt đầu lớn tiếng, Thục Nghi lại ngăn ông ấy.

“Ba bình tĩnh, ở đây là bệnh viện không được lớn tiếng”

“Ba biết rồi”

Ông Trịnh nghe lời đứa con gái lớn này, lại ghế ngồi nhìn bà Trịnh với ánh mắt chán ghét. Ông cũng chẳng hiểu từ khi nào bà đã trở thành như vậy.

Còn Hoàng Linh, nó biết Jinna như thế này Nhã Uyên sẽ không biết nên đang cố gắng liên lạc với nàng mà chẳng được.

“Dạ con xin phép về trước vì có chút chuyện, con sẽ trở lại thăm Jinna sau”

“Con về cẩn thận, cảm ơn con nha”

Dì Tina lên tiếng với Hoàng Linh, nó thì rời đi để nhanh chóng chạy đến nhà Nhã Uyên ngay lập tức.

“Cô ấy biết thì sẽ như thế nào đây, nhưng không nói thì không được. Cô ấy là người cũng cần được biết những điều liên quan đến Jinna mà”

Nhanh chóng chạy xe thẳng đến nhà nàng, vì có lần Jinna với Hoàng Linh đi dạo nói chuyện và cũng có chỉ qua nhà Nhã Uyên nên nó nhớ đường.

*Mình nhất định sẽ không để cô Nhã Uyên không biết được, mình sẽ giúp hai người họ. Chuyện này chắc chắn đã có vấn đề*