Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Ngay khi bốn người vừa gọi đồ xong, một chiếc taxi cũng dừng ở cửa quán bar, Quý Minh Viễn bước xuống xe, nhìn thấy bảng hiệu quán bar treo cao ở cửa, anh khẽ cau mày lại.
“Cậu vừa xuống máy bay, không đi ăn chút gì đó, lại đến đây uống rượu?”
“Đúng mà, vừa uống vừa ăn, không bỏ lỡ cả hai. Lúc đến tôi đã tra qua rồi, quán này thú vị nhất, đi đi đi.”
Anh bạn thân lúc nhỏ Diệp Huy vội vã bước vào, Quý Minh Viễn hơi chế giễu, nhưng vẫn đi vào cùng anh ta.
Hai người vừa bước vào cửa đã có một người phục vụ chạy đến tiếp đón, thấy cả hai đều ăn mặc không tầm thường liền mời lên phòng bao riêng trên lầu. Nhưng nếu đã đến quán bar thì chính là vì muốn hưởng thụ sự náo nhiệt của nơi này, vào phòng bao riêng sẽ không còn gì vui nữa. Diệp Huy từ chối ý tốt của người phục vụ, chọn một vị trí ở tầng dưới, vừa ngồi xuống, thấy Quý Minh Viễn cau mày nhìn xung quanh, anh ta cười nói: “Không phải chứ, cậu làm giáo sư lâu rồi, còn thật sự tu luyện thành một độc giả cao tuổi, đến quán bar cũng không vào nữa à?” Nói xong, anh ta chớp chớp mắt, cười cợt nhả vô cùng.
Quý Minh Viễn ngược lại không có vô dục vô cầu đến mức đó, chỉ là hôm nay anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi một lúc.
“Họp cả một ngày, chỉ muốn ăn chút gì đó đơn giản có thể lấp bụng.” Đặt điện thoại lên bàn, Quý Minh Viễn dựa vào ghế nói.
“Đơn giản à? Được thôi, an bài ngay!” Diệp Huy khua tay, hỏi nữ nhân viên phục vụ đang mím môi cười bên cạnh: “Đều nói mì của Lâm Thành là nổi tiếng nhất, vậy mấy loại mì thắt lưng(1) mì thịt băm(2) đó, chỗ các cô có không?”
(1)Mì thắt lưng/裤带面: là loại mì mang hương vị truyền thống của dân tộc Hán ở tỉnh Thiểm Tây. Còn được gọi là mì bương bương.
(2)Mì thịt băm/臊子面: cũng là một trong những món mì truyền thống đặc trưng của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Khi anh ta nói lời này có chút ý pha trò đùa giỡn. Nữ nhân viên phục vụ gặp nhiều rồi cũng không thấy ngạc nhiên, cô ấy cười nhẹ nói: “Trong thực đơn của chúng tôi không có món này, nhưng nếu anh thực sự muốn thì quán cơm bên cạnh có thể làm, chúng tôi có cung cấp dịch vụ đặt hộ.”
“Ô, cũng đủ chu đáo nha, vậy thì đặt hai bát đi!” Diệp Huy giải quyết dứt khoát, hơi nhấc cằm hướng về phía Quý Minh Viễn: “Có yêu cầu gì không?”
Nữ phục vụ nhìn Quý Minh Viễn cười trộm, Diệp Huy cũng dùng vẻ mặt đắc ý nhìn anh, như thể chắc chắn rằng anh sẽ không thể mở miệng nữa. Nhưng Quý Minh Viễn là ai chứ, anh cười nói: “Tối muộn rồi, chỉ ăn thanh đạm chút thôi.” Nhìn nữ nhân viên phục vụ: “Một bát mì thắt lưng, thêm dầu thêm ớt.”
Nữ nhân viên phục vụ sững sờ, Diệp Huy suýt chút nữa đập bàn. Quý Minh Viễn để mặc cho anh ta cười, đợi anh ta cười đủ rồi, mới nhìn lướt qua thực đơn, gọi hai chai rượu. Sau khi nữ nhân viên phục vụ chốt đơn xong liền vội vã rời đi, như thể ở lại thêm một giây thôi sẽ có khả năng lộ tẩy. Ai có thể ngờ được một người đẹp trai như vậy, kể truyện cười lại có thể lạnh như thế chứ…
“Cậu, cậu cái tên này, đủ xấu xa!” Nhìn bóng lưng nhân viên phục vụ vội vã rời đi, Diệp Huy chỉ vào Quý Minh Viễn nói.
Quý Minh Viễn không nói gì, nhân lúc rượu chưa được mang lên, anh rót hai cốc nước, đẩy một cốc cho Diệp Huy, một cốc mình uống.
Diệp Huy cầm lấy cốc nước, trong lòng nghĩ lát nữa uống rượu rồi còn uống nước cái gì nữa, nhưng thấy vẻ mặt của Quý Minh Viễn lại nuốt lời trở lại. Trực giác mách bảo anh ta rằng, tâm trạng của lão Quý tối nay có lẽ không tốt lắm.
Quý Minh Viễn quả thực có chút phân tâm, nhưng không phải vì có phiền não gì, mà là vì anh vẫn đang chìm đắm vào trong cuộc trò chuyện với Ông Na, anh cứ nghĩ cô ấy muốn nói với anh những chuyện khác của Hứa Giai Ninh, chẳng hạn như kế hoạch nghiên cứu, không nghĩ đến cô ấy lại trực tiếp hỏi anh: Có biết gì về quá khứ của Hứa Giai Ninh không?
Quý Minh Viễn đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà anh đã cố tình phớt lờ khi ở Châu Âu vào nửa tháng trước, sau một lúc dao động, anh trả lời Ông Na: Không biết, cũng không có ý định tìm hiểu qua. Vẻ mặt của Ông Na có chút tiếc nuối, sau đó cô ấy lại thuận lý thành chương mà nói cho anh những lo lắng của mình về cô gái này. Không thích nói không thích cười, việc gì cũng có thể làm tốt, nhưng dáng vẻ không có hồn, như thể đã bị ai đó lấy đi vậy. Ông Na nghi ngờ không biết cô gái này trước đây có phải đã trải qua điều gì nên mới thành như vậy không? Dù sao ai cũng có thể nhìn ra, một cô gái 22 tuổi bình thường không nên có dáng vẻ giống như cô.
Quý Minh Viễn sau khi nghe xong liền im lặng một lúc. Anh tự nhận mình không hiểu về Hứa Giai Ninh nhiều hơn Ông Na, nhưng bởi vì sự việc không ai biết kia, anh không thể không suy nghĩ nhiều hơn cô ấy một chút, đó chính là: Hứa Giai Ninh đã trở nên như thế này trước khi anh rời đi, hay là sau khi anh rời đi.
Quý Minh Viễn thử nhớ lại hai tháng ngắn ngủi tiếp xúc với Hứa Giai Ninh, nhưng lại phát hiện ra hình ảnh mà anh có thể nhớ được rất ít. Điều duy nhất có thể chắc chắn là cô gái này không nói nhiều, còn những thứ khác, thích cười hay ngẩn người ư? Quý Minh Viễn nhận ra mình không thể đưa ra câu trả lời.
Nếu như Hứa Giai Ninh trước nay vẫn luôn như thế, vậy thì anh còn có thể tự an ủi mình. Nhưng nếu cô vì anh mà trở nên như thế này.
Quý Minh Viễn nhớ lại mô tả của Ông Na: không có hồn. Vậy phải làm thế nào để giải quyết chuyện này đây?
Quý Minh Viễn vuốt ve ly thủy tinh trong tay, khẽ thở dài, cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức.
Sau khi ngồi uống rượu một lúc, Diệp Huy có chút chịu không được nên đi nhà vệ sinh. Quý Minh Viễn đặt ly rượu trong tay xuống, cầm điện thoại lên xem có bỏ sót tin nhắn không.
Hệ thống hiển thị không có mail mới. Quý Minh Viễn ấn tắt điện thoại, vừa định đặt trở lại thì nhận được một tin nhắn wechat. Mở ra xem, là một ảnh đại diện cực kỳ đẹp, kèm theo ba chữ: Đang bận không? Quý Minh Viễn nhìn chằm chằm ba chữ ấy một lúc, cuối cùng không trả lời. Vừa đưa ly rượu lên môi thì có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi tới, chớp mắt nhìn anh, hỏi: “Có thể mời anh một ly không?”
Đây là cách bắt chuyện phổ biến trong quán bar. Quý Minh Viễn mắt cũng không thèm chớp, tay cầm ly rượu trực tiếp hướng về phía chỗ ngồi trống đối diện, tỏ ý có người đi cùng. Người phụ nữ ‘a’ một tiếng, có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quấy rầy nữa, mỉm cười rồi rời đi.
Có thể tưởng tượng ra trong lòng người phụ nữ này sẽ định nghĩa Quý Minh Viễn như thế nào: Đây là một người đàn ông không thú vị. Thật không nghĩ tới, đối với Quý Minh Viễn, chơi là chơi, nhưng thà thiếu chứ không làm bừa.
Đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, Quý Minh Viễn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, trong lúc chờ Diệp Huy, ánh mắt anh vô ý quét một vòng quán bar. Lúc này, anh nhìn thấy Hứa Giai Ninh. Gương mặt nghiêng của cô gái dưới ánh đèn mờ ảo có chút trắng đến chói mắt.