Hãy Chờ Tôi, Một Chút Nữa Thôi!

Chương 9




Giờ ra về, Vương Nhi ngây ngốc đi mà không biết phía sau cô bạn Thanh Nhu đang đau khổ biết chừng nào. Cô sao lại ngu ngốc như vậy, huhu giờ thì hay rồi hai người mới quen chẳng lẽ có chuyện rồi đường ai nấy đi. Azzzz đừng đừng cô chưa muốn thành người phá hoại tình cảm người khác đâu. Đau khổ dằn vặt một hồi quay đầu lại, Vương Nhi đâu rồi?

Đi trên con đường quen thuộc về nhà, Vương Nhi cứ rối rắm trong mớ suy nghĩ và rồi một kết luận cuối cùng được đưa ra, trực tiếp hỏi Hoàng Phong. Đúng vậy, tại sao phải tự đắm chìm trong những suy nghĩ, lời nói khi mà nó chưa chắc chắn là sự thật, đúng vậy cô quá thông minh, quá triết lí. Tự sướng xong cô gái nào đó liền chạy nhanh về nhà trọ, lựa một bộ được xem là đẹp nhất mặc vào, búi tóc lên rồi ngắm mình trong gương:

- Azzzz, ai vậy ta? Mắt to tròn nè, mũi cao nè, môi nhỏ hồng nè, da trắng như trứng gà lột nè, tóc lại còn đen mượt nữa, xinh ơi là xinh!!! Hắc hắc, còn ai vào đây, chính là Vương Nhi ta đây!!!!-.-

Người nào đó sau khi tự khen mình xong liền xách cái ba lô chạy xuống nhà, háo hức mà nhảy tung tăng và kết cuộc là... Rầm, cô gái nhỏ trượt chân lăn vòng vòng từ cầu thang xuống đất, đầu đập vào nền gạch một cái bốp, mông chổng lên nền nhà, bộ dáng không còn gì để nói...

Hoàng Phong chạy xe đạp đang thịnh hành hiện giờ đến cũng vừa lúc bắt gặp bộ dáng này của Vương Nhi, mặt cậu từ vui vẻ chuyển thành đen kịt như đít nồi. Vội quăng chiếc xe qua một bên, Hoàng Phong chạy nhanh lại đỡ cô gái nhỏ bị u một cục trên trán ngồi dậy, giọng trách móc:

- Có mắt để làm gì mà không chịu nhìn, đau lắm không?

Vương Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oan uổng lên, gật đầu liên tục. Huhu cô cũng đâu cố ý tại người ta háo hức chứ bộ nhưng nào dám nói ra, chỉ dám trưng khuôn mặt ra thôi.

Hoàng Phong đầu hàng vô điều kiện trước cô gái nhỏ này, cười khổ rồi kéo cô đứng dậy đi ra, vừa dựng xe đạp lên vừa dặn dò:

- Đi đứng phải biết quan sát, nếu vẫn cứ ẩu thì người bị đau chính là cậu!

Vương Nhi trề môi:

- Biết rồi!

Vương Nhi sờ chỗ bị sưng, huhu đau quá đi, mình sao lại xui xẻo như vậy chứ! Nhưng rất nhanh nhìn tấm lưng rộng phía trước, Vương Nhi liền nhớ ra chuyện kia, leo lên yên sau, cô rất nhanh hỏi, trong giọng nói bất giác có chút căng thẳng:

- Hoàng... Hoàng Phong, cậu có... bạn gái chưa?

Đạp xe phía trước Hoàng Phong nhíu mày, chân đạp dường như chậm lại, giọng nói hơi khó hiểu:

- Tại sao cậu lại hỏi vậy?

Vương Nhi hơi ngập ngừng:

- Uhm... Hôm nay tôi có lướt ngang qua diễn đàn trường cậu, thấy trên đó có người ghi cậu đã có bạn gái!

Vừa nghe câu trả lời, mày Hoàng Phong giãn ra, tin trên diễn đàn sáng nay Nguyên Vũ đã nói qua với cậu. Những hình ảnh của cô và cậu, còn có "thiên thần" gì nữa. Cậu giả bộ a một tiếng rồi cười khẽ hỏi:

- Sao vậy?

Sao vậy!! Tức nhiên là có sao rồi, cậu đang trong giai đoạn thử với tôi mà, tin trên mạng cậu nên giải thích đi chứ! Chẳng lẽ cậu có bạn gái rồi còn muốn quen tôi? Suy nghĩ hùng hổ vậy nhưng cô vẫn lựa lời mà nói:

- Cậu có thể giải thích Thiên Tuyết My là ai, cậu có quan hệ gì với người đó!

Hoàng Phong nghe cô gái nhỏ nói như vậy, ý cười càng sâu liền trêu chọc:

- Tôi chỉ nói ta hãy thử thôi chưa biết có quen hay không, nên tôi có quan hệ với người khác có liên quan gì đến cậu?

Vương Nhi lập tức trợn mắt há mồm, cái gì!!!!! Cậu ta còn nói ngang ngược như vậy sao, bắt bạn gái hai tay còn nói như lẽ thường. Cậu ta có bạn gái còn muốn thử với cô, tức giận vô cùng Vương Nhi gằn từng chữ:

- Thật không nhìn ra cậu lại là hạng người này! Tôi không đến mức vô sỉ mà cướp bạn trai người khác. Cho tôi xuống!

Vừa nói xong cũng là lúc chiếc xe đạp ngừng lại, Hoàng Phong quay lại nhìn Vương Nhi, ánh mắt có ngàn tia sáng, môi mỏng mỉm cười vô cùng đẹp trai khiến cô hơi ngây ngẩn, giọng nói trầm thấp phát ra:

- Gia đình cô ta và gia đình tôi hợp tác làm ăn, tôi và cô ta cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Thì ra là thanh mai trúc mã, hai gia đình còn thân thiết từ lâu, ý tứ rõ ràng là cô không có cơ hội? Sao từ đầu không nói thẳng còn gieo hi vọng cho cô, tức giận ngước đôi mắt đã ửng đỏ lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phong nhưng chưa kịp nói gì đã bị câu nói tiếp theo của cậu làm cho ngu ngốc:

- Nhưng tôi không thích cô ta và cũng không quan tâm cô ta, chỉ có cô ta thích tôi rồi tự suy diễn. Còn trên diễn đàn có quá nhiều người nói như vậy rồi nên thêm một người nữa tôi cũng không để ý! Nhưng bây giờ đang trong quá trình tìm hiểu với cậu, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa!

Vương Nhi nhìn chăm chú Hoàng Phong, không để ý cậu tự cao rằng nhiều người thích cậu, cô chỉ quan tâm cậu không có bạn gái, cậu nói nhiều như thế là để giải thích cho cô, còn có xưng hô "cô ta" để giữ khoảng cách và câu nói cuối cùng kia đã hoàn toàn làm Vương Nhi kích động.

Hoàng Phong cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo đi vào trong một biệt thự. Mà Vương Nhi vẫn còn kích động lại thêm một cỗ ấm áp bao bọc lấy bàn tay nên trực tiếp ngu luôn, cứ đi theo cho đến khi bước vào trong nhà, Vương Nhi ngạc nhiên kêu lên:

- Đây là đâu vậy?

Hoàng Phong nhìn Vương Nhi mà không biết nói gì, làm ơn đi đầu óc cô hễ một chút là lại bay đi đâu, cậu thở dài trả lời:

- Đây là nhà tôi, điều kiện đều đầy đủ, phòng còn trống rất nhiều, nếu cậu muốn tôi sẽ cho cậu thuê!

Đây là căn biệt thự một tầng, phòng khách, phòng sách, nhà bếp... đều đầy đủ. Mọi thứ đều được trang trí đơn giản nhưng tinh tế vô cùng, còn rất sáng sủa. Nhưng đây không phải điều quan trọng, Hoàng Phong nói gì, giới thiệu cho cô nhà cậu làm gì, còn nói sẽ cho cô thuê??? Vương Nhi khó hiểu hỏi:

- Chỗ tôi ở rất tốt mà, cậu giới thiệu nhà cậu cho tôi làm gì?

Hoàng Phong đã thấy biểu cảm của cô khác thường nhưng không nghĩ cô lại suy nghĩ như vậy, cậu lập tức đen mặt kéo cô ngồi xuống sofa, trầm giọng nói:

- Hôm qua tôi nói tôi giúp cậu chuyển nhà cậu đã đồng ý!

Vương Nhi nghe vậy liền hồi tưởng, cô không có nghe Hoàng Phong nói gì lúc đó chỉ có tưởng tượng lung tung, lo chuyện tỏ tình đầu óc đâu mà nghĩ mấy chuyện khác. Cô lúc đó còn không hiểu Hoàng Phong nói gì nhưng sợ cậu nên cô gật đầu đại, thì ra là cậu muốn giúp cô chuyển nhà. Đã hiểu nên cô liền nói:

- Cám ơn cậu nhưng tôi ở chỗ đó được rồi, phòng không tệ với lại giá cả phải chăng. Mà tôi cũng ở đó sắp ba năm rồi!

Hoàng Phong cạn ngôn, vậy hôm qua cô không chú ý nên gật đầu cho có? Thật là... Hazzz cô nói cũng đúng cô đã ở đó gần ba năm vẫn bình thường đâu có gì. Nhưng bây giờ cô gặp được cậu rồi thay đổi được chứ? Hoàng Phong thử hỏi:

- Cậu suy nghĩ lại không, ở đây tốt hơn bên kia, cũng an toàn hơn bên kia. Tôi thấy ở đó có nhiều người đàn ông rượu chè mà không ai quản, buổi tối lỡ cậu về trễ thì sao?

Vương Nhi nghĩ cũng đúng, thường họ cũng rất ồn ào nhất là buổi tối, có nhiều lúc còn đánh nhau, còn có nhiều lần cô đi học thêm về bị họ chọc ghẹo. Vương Nhi tuy đã ở lâu nhưng không thân với hàng xóm xung quanh, chỉ nói chuyện với một vài cô chú và bà chủ nhà. Vương Nhi nghĩ đúng là không ổn, hiện tại cô còn ở đây để lên đại học, tiền ba mẹ gửi còn không đủ dùng mà chỉ có nhà trọ này rẻ nên cô mới thuê, cô định khi lên đại học rồi đi làm kiếm tiền thuê nhà khác. Giờ Hoàng Phong lại nói sẽ cho cô thuê nhưng đây là nhà cậu, vậy người nhà cậu, còn... Cô cười cười giải thích:

- Cám ơn cậu nhưng không cần đâu, đợi thi xong lớp 12 tôi sẽ kiếm việc làm rồi đi thuê nhà khác. Với nhà cậu còn có người nhà cậu nữa, um... Còn có tôi với cậu cũng không thể ở chung!