Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 57






**********
Nhìn ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Lăng Diệu khiến Lê Hân Dư càng sợ hãi, sức lực của hai người cách xa một trời một vực.

Cô chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ xảy ra chuyện ấy cùng anh, nhưng không ngờ rằng lại chơi một trận gu mặn trong bồn tắm.

Lê Hân Dư không dám cử động, sợ trinh tiết giữ bao năm nay không còn nữa.

Nhưng cô chợt nhớ ra trinh tiết ấy đã mất từ lâu rồi, hôm nay còn sợ gì chuyện ấy.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại, đôi mắt to tròn không chớp cứ như vậy nhìn chằm chằm Lăng Diệu, đợi cử động tiếp theo của anh.

Cho dù kết quả ra sao, cô đều nhận! Dù gì cô đến tìm anh là để cầu xin anh, sau này cũng sẽ không ít lần xảy ra chuyện này, cử cho đây là chuẩn bị cho quen dần đi.

Nhưng Lăng Diệu không hề làm gì, đôi mắt sâu thẳm ấy lướt qua khiến cô không hiểu.

Lê Hân Dư không thể không thừa nhận rằng chồng cô có một gương mặt tuấn tú hút người.

Trong phòng tắm hơi nước nghi ngút khiến cơ thể anh lúc ẩn lúc hiện.


“Lăng, Lăng Diệu...” "Lê Hân Dư, Giang Dật Hàn đã chạm vào em chưa?" Ngón tay dài của Lăng Diệu mơn trớn phần cổ và bờ ngực trắng nõn của Lê Hân Dư rồi dần dần lướt xuống, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng.

Giọng nói của anh cũng rất ấm áp khiến cô có chút kinh ngạc.

Cảm giác giống như con vật ăn mồi khổng lồ đang mân mê, dò xét cô vậy, giống như đang tìm xem trên người cô chỗ thịt nào ngon nhất để ăn trước vậy.

“Không, không có, từ trước tới nay chưa từng có” Lê Hân Dư biết, chuyện đàn ông để ý nhất chính là người phụ nữ bên cạnh anh ta có còn trong sạch hay không, đây là một bản năng chiếm hữu.

Cô tuyệt đối không thể để anh hiểu lầm chuyện này.

“Vậy sao, vậy hi vọng, sau này cũng sẽ không." Anh nhẹ nhàng nói: “Tốt nhất em nên chấm dứt các mối quan hệ không sạch sẽ đó đi, lần sau còn xảy ra những chuyện như vậy, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em giống như lần này đâu."
Anh có thể cho nhà họ Lê cơ hội tiếp tục kinh doanh vì cuộc hôn nhân này, thì anh cũng có thể hủy hoại nhà họ Lê trong một chốc.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ Lê Hân Dư, sau khi nói xong, khuôn mặt Lăng Diệu bỗng nở nụ cười.

Nụ cười này đầy dịu dàng, phong nhã giống như sự nho nhã của Mặc Liên hay tĩnh mịch như trong nước vậy.

“Lập tức cắt đứt quan hệ với Giang Dật Hàn, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có một lần."

Lời nói dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen đều mang tính uy hiếp.

Lê Hân Dư muốn khóc mà không được, bởi vì anh có khẩu súng cứng ngắc đỡ lấy cô, khiến cô có muốn động đậy cũng không dám, chỉ biết thành khẩn gật đầu.

Nếu không còn biết làm sao chứ?
Nghĩ tới việc anh dám làm chuyện đó với cô trong bồn nước ấm này đã khiến cô cảm thấy sợ hãi rồi.

Nói thực, mấy lần trước quan hệ với anh, vì đèn đều đã tắt hết, ngoài mặt ra cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

Nhưng nếu bây giờ để cô cùng một người đàn ông nảy sinh quan hệ trong tình trạng này, Lê Hân Dư bỗng chốc cảm thấy có gì đó khó chịu.

Nhưng cô vội vội vàng vàng gật đầu sợ Lăng Diệu lại có hành động khác.

.


Cô vừa gật đầu xong, người cô hơi lạnh lẽo, Lăng Diệu bỗng rời ra khỏi người cô, hai chân đặt lên thành bồn tắm, động tác thuần thục, với tay lấy chiếc áo tắm trên giá đồ, nhẹ nhàng khoác lên người: "Em tắm đi, tôi còn chút việc chưa xử lý xong." “Cứ, cứ như thế này thôi sao.

Dễ dãi tha cho cô vậy sao?
Cô chớp mắt, cảm thấy có chút hoài nghi, khoan dung độ lượng không phải tính cách của anh, so đo tính toán không nói lý lẽ mới là anh.

“Dĩ nhiên là không rồi."
Gây sự với Lăng Diệu chắc chắn sẽ phải trả giá, cái giá này còn gian khổ hơn gấp vạn lần so với tưởng tượng của cô..