Giang Dật Hàn không xuất hiện.
Cuối cùng Giang Nhiên Nhiên cũng trào nước mắt không thể kiểm soát được.
Ông Giang không chịu nổi khi con gái bị uất ức như vậy, vỗ bàn đứng dậy, chuẩn bị giải tán khách mời.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên giành lấy micro trong tay MC trước: “Mọi người cho tôi thêm một chút thời gian nữa, cùng tôi chờ thêm một chút, dù chỉ là một phút cũng được.
“Mọi người cùng tôi chờ thêm một chút được không? Nói không chừng anh ấy bị kẹt xe, hoặc là tạm thời anh ấy đang bận việc gì đó...!Giang Nhiên Nhiên tìm một lí do mà tất cả mọi người đều cảm thấy không có khả năng xảy ra.
Cuối cùng cô ta dùng hết sức lực, giống như là đánh cược một phen, nói: “Anh ấy nhất định sẽ trở về."
Nếu như anh ấy không trở lại, cô ta sẽ thua toàn bộ.
Mà lần đánh cược này, đến cuối cùng Giang Nhiên Nhiên vẫn thua cuộc không một chút bất ngờ nào.
Mọi người cùng cô ta chờ đến tận hai giờ chiều, nhưng Giang Dật Hàn vẫn không rõ tung tích.
Trong lúc ấy ông bà Giang không ngừng gọi điện thoại cho anh, điện thoại vẫn luôn đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Cuối cùng khách mời dần dần tản đi, trong thoáng chốc hội trường mang phong cách truyền thống chỉ còn lẻ loi mấy người nhà họ Giang.
Lăng Diệu kéo tay Lê Hân Dư, cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên bỗng nhiên rút trâm cài tóc trên đầu ra, chạy tới trước mặt Lê Hân Dư chặn đường cô.
Lăng Diệu bảo vệ Lê Hân Dư theo bản năng, nhìn Giang Nhiên Nhiên với ánh mắt sáng quắc.
Giang Nhiên Nhiên đưa tay về phía Lê Hân Dư: “Điện thoại di động của cậu đâu?”
Lê Hân Dư không hiểu lắm nhưng vẫn móc điện thoại di động từ trong túi xách ra: "Đây, sao vậy?” “Gọi điện thoại cho anh ấy, dùng điện thoại của cậu gọi điện thoại cho anh ấy!”
Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu một cái, thấy Lăng Diệu gật đầu, lúc này cô mới gọi gọi điện.
Chỉ nghe thấy một tiếng “tút”, người ở đầu dây bên kia lập tức nghe máy: “Hân Dư?”
Giọng nói đàn ông rõ ràng và khoan thai truyền qua điện thoại, lập tức đâm vào màng nhĩ Giang Nhiên Nhiên đau nhức.
Giang Nhiên Nhiên bất thình lình giật điện thoại trong tay Lê Hân Dư, hét lên như điên: “Anh đang ở đâu? Anh quên hôm nay là đám cưới của chúng ta rồi à? Tại sao anh không đến?”
Vì sao, vì sao cho dù mình làm gì, anh ấy cũng không chịu kết hôn với mình.
Cho dù mình có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại thì anh cũng không nghe máy.
Nhưng Lê Hân Dư gọi, anh lại có thể nghe máy ngay lập tức.
“Vì sao? Vì sao anh lại đối xử với em như thế?” Giang Nhiên Nhiên khóc không thành tiếng.
Lê Hân Dư đã lập gia đình rồi.
Tình cảm giữa Lăng Diệu và Lê Hân Dư còn có một phần công lao của Giang Dật Hàn.
Anh biết rất rõ ràng mình và Lê Hân Dư đã không có cơ hội nữa, vì sao vẫn không thể buông tay Lê Hàn Du? “Chẳng lẽ anh vẫn không thể buông tay cậu ấy được sao?”
Ý thức được người hiện đang nói chuyện là Giang Nhiên Nhiên, Giang Dật Hàn khựng lại một chút, khó khăn mở miệng: “Chuyện này không liên quan đến người khác.
“Nếu không liên quan đến cậu ấy, vì sao anh lại bỏ rơi em? Em đã chuẩn bị tất cả mọi chi tiết của lễ cưới, anh chỉ cần đến đây là được rồi.” “Tiểu Nhiên, anh đã sớm nói rồi, anh không đồng ý lễ cưới này, là em cứ luôn ép anh.
“Bởi vì em ép anh nên anh khiến em mất mặt trước bao nhiêu người như vậy sao? Sớm biết sẽ như thế này thì em đã không ép anh tổ chức lễ cưới, mà kêu anh đưa em đi đăng kí kết hôn luôn!” “Tiểu Nhiên, em quá kích động, em biết rõ là anh sẽ không làm như vậy” Giọng nói Giang Dật Hàn bình thản.
Sự bình thản không một gợn sóng của anh khiến cho Giang Nhiên Nhiên cảm thấy mình giống như là một người đàn bà chua ngoa đanh đá.
Cô ta nén lòng mình, cố gắng để mình giữ chút phong độ cuối cùng: “Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp..