**********
Chương 297 Em còn có anh
Người dịu dàng như Viên Vũ mà cũng nói ra lời ác độc như vậy, Lê Hân Dư suýt chút nữa cũng bắt đầu dao động, lẽ nào thật sự là lỗi của cô sao?
Nhưng mà cô chỉ đang bảo vệ hôn nhân của mình thì có gì sai chứ? “Đứa con hoang như mày không nên được sinh ra trên đời này.” Viên Vũ ác độc nói.
Khoảnh khắc đó bà ta đã mất đi ánh sáng của người mẹ hiền từ, khoác lên trên mình lớp áo của mụ phù thủy độc ác, bà ta giống như đang nguyền rủa cô: “Chuyện hối hận nhất của tao trong cuộc đời này chính là không vứt mày vào sọt rác.”
Viên Vũ đi tới bên cạnh cô, hung hăng nhìn Lê Hân Dư, lướt qua người cô: “Lê Hân Dư, từ nay về sau mày không phải là con gái của tao nữa.
Tao biết Lăng Diệu bảo vệ mày, tao không làm gì được mày, nhưng nói cho mày biết cả đời này tao sẽ không tha thứ cho mày, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân tao."
Nói xong những lời này, Viên Vũ giống như bị rút cạn sức lực, tập tễnh rời đi.
Lê Hân Dư đuổi theo hai bước, cất tiếng gọi: “Mẹ!”
Viên Vũ nghe thấy nhưng không dừng lại, thậm chí còn lập tức bước nhanh hơn rời khỏi nơi đó.
Lê Hân Dư ngồi xụi lơ, cô nghĩ tới những lời nói lúc nãy của Viên Vũ, trong đầu hoàn toàn hỗn độn.
Cô không phải là con gái của nhà họ Lê
Vậy rốt cuộc cô là ai?
Con hoang sao?
Lúc Lăng Diệu tìm được Lê Hân Dư thì cô đang ngồi bó gối ở góc tường.
Viền mắt đỏ hồng nhưng trong mắt lại khô cong, không có giọt nước mắt nào.
Đầu ngón tay của Lăng Diệu sượt qua gò má cô, lúc này mới phát hiện không phải là cô không khóc mà đã cạn nước mắt rồi,
Anh kéo cô dậy, bế cô trong lòng: “Chúng ta về nhà!” “Em có nhà sao...?” Lê Hân Dư ngẩng đầu lên, cặp mắt sưng đỏ hoang mang nhìn anh, vừa mê man lại vừa bất lực: “Em không phải là con của bố mẹ, vậy rốt cuộc em là ai? Nhà em ở đâu?”
Tại sao bố mẹ ruột của cô lại không cần cô, lẽ nào cô đúng là đứa con hoang sao?
Tại sao Nhã Trí có thể được bố mẹ bảo vệ, mà cô chỉ có thể là một con cờ bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác.
Cô cũng muốn giống như Nhã Trí, muốn có bố mẹ yêu thương che chở.
“Có chứ, nơi có anh và em, không phải là nhà sao?” Lăng Diệu khẽ nói: “Có lẽ, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có một đứa bé được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ.
Cô tựa đầu vào vai anh, dáng vẻ mê man: "Nhưng rốt cuộc em là ai chứ?"
Lăng Diệu dừng bước lại, quay đầu sang hôn lên vết thương trên trán cô: “Em là ai không quan trọng, còn có anh.”
Lê Hân Dư vòng tay ôm cổ anh, vùi đầu vào hãm vai anh cọ tới cọ lui: “Vậy thì anh không được gạt em, không được so đo với em nữa.” “Được!” “Càng không được lấy cớ vì tốt cho em mà giấu em đi làm bất cứ chuyện gì.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Cho đến bây giờ em vẫn không nỡ buông bỏ nhà họ Lê sao?” Anh hiểu ý cô, cô vẫn không muốn anh chèn ép nhà họ Lê vì chuyện này.
“Dù sao nhà họ Lê cũng đã nuôi em lớn.” “Nhưng bọn họ đã vơ vét được rất nhiều thứ từ em, đã vượt xa vốn liếng mà bọn họ đã nuôi em rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Có phải anh đã làm gì rồi không?”
Nếu không thì anh sẽ không nói với giọng kiên quyết như vậy.
Lăng Diệu thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, em nói quá chậm rồi.
Cách đây không lâu anh đã căn dặn, sợ là hiện giờ số vốn Lăng Thị đầu tư cho Lê Thị mấy năm qua đều đã bị rút hết rồi.”
Lê Hân Dư nhìn mặt anh, bỗng nhiên im bặt..