Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 190






**********
Lê Nhã Trí giật mình, ngay lập tức nhảy lên khỏi mặt đất.

Cô ta không cút đi, ngược lại còn sản lại người Lăng Diệu.

Lúc Lê Nhã Trí về phòng thay áo ngủ của chị gái ra còn cố ý tắm một lần, bây giờ ngay cả nội y cũng không mặc.

Lúc này dán vào người Lăng Diệu thật vừa khớp, cô liều mạng rúc vào ngực anh, miệng còn lẩm bẩm: “Anh rể, đáng sợ quá, những mảnh vỡ cắt trúng em, đau quá.

Lăng Diệu đẩy cô ra một cách căm ghét, Lê Nhã Trí ngã xuống mặt đất, lòng bàn tay đè xuống những mảnh vỡ, máu chảy không ngừng.

Từ khi còn nhỏ đã được nuông chiều, đây là lần đầu tiên cô chảy nhiều máu trên bàn tay mềm mại như vậy, khuôn mặt liền trở nên trắng bệch.

Lăng Diệu đi đến trước mặt cô và từ từ cúi người xuống, đôi mắt đại bàng sắc bén nheo mắt lại: "Sự kiên nhẫn của tôi đã hết, Lê Nhã Trí, tôi cho cô ba phút cút ra khỏi nhà này, nếu không tôi sẽ đích thân gọi người đưa cô ra ngoài."
Cô ta không muốn cút ra khỏi nhà này, cô ta muốn ngôi nhà và người đàn ông này đều thuộc về mình.


Đôi môi của Lê Nhã Trí run rẩy, cô không cam tâm.

Nhưng tại sao cô đã làm đến bước này mà vẫn không thành công?
Chẳng lẽ câu nói kia của Diêu Thanh Mạn thực sự đã ứng nghiệm, phải bị Diêu Thanh Mạn chế giễu sao?
Cô chịu đựng nỗi đau bị những mảnh thủy tinh đâm vào, thừa cơ ôm lấy gáy anh và hôn lên.

Cô ta không tin sẽ có đàn ông cự tuyệt sự ôm ấp yêu thương của phụ nữ.

Lăng Diệu quay đầu, đôi môi của Lê Nhã Trí vừa vặn rơi xuống mặt anh.

Lê Hân Dư vui vẻ trở về nhà, gọi vài lần không thấy ai trả lời, khi đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy cảnh này.

Cái túi tuột ra khỏi tay và chiếc bánh kem được đóng gói mang về cũng rơi xuống đất, làm mất đi hình dạng vốn có ban đầu.

Lăng Diệu một cước đá văng Lê Nhã Trí ngã xuống đất lần nữa, vết thương ở lòng bàn tay càng đau hơn.


Anh chạy ra ngoài, ôm cô vào lòng và vội vàng giải thích: “Hãy tin anh, anh không có gì với cô ta hết! Sau này cũng không có gì cả.”
Lê Hân Dư cứ bị anh ôm như vậy, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại: “Em tin anh.”
Trước đó Lăng Diệu còn cùng mình gọi điện, cho dù thực sự muốn làm gì đó với Lê Nhã Trí, cũng không chọn lúc này.

Huống chi, cô biết tâm tư của Lê Nhã Trí.

Chỉ là cô không ngờ Nhã Trí lại có gan làm đến bước này.

Lê Nhã Trí chịu đau rút những mảnh vỡ trong lòng bàn tay ra, trên người mặc bộ đồ ngủ hở hang và bước ra khập khiễng.

Thấy Lăng Diệu quan tâm chị gái đến vậy, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô không hiểu rốt cuộc mình tệ hơn chị ấy ở chỗ nào.

Lê Hân Dư vẫn bị Lăng Diệu ôm vào lòng, cô vô cùng thất vọng: “Em đã gọi tôi là chị, tại sao còn làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này?” “Năm đó chị có thể bỏ thuốc và bò lên giường anh rể, tại sao em lại không thể." Lê Nhã Trí hùng hồn nói.

“Tình hình năm đó và bây giờ vốn dĩ không giống nhau!” Năm đó, thuốc là do bố bỏ, cô cũng là người bị lừa.

“Được, chuyện năm đó không nói nữa, sau khi gả cho anh rể không phải chị vẫn còn qua lại với Giang Dật Hàn sao? Chị đã không buông bỏ được Giang Dật Hàn, tại sao không thể chia cho em một nửa anh rể." Lê Nhã Trí nói chắc như đinh đóng cột: “Em đâu có muốn cướp gì của chị, em chỉ muốn được chia một phần thôi."
Đầu cô đau dữ dội, không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được em gái mình.

“Anh ấy không phải là món hàng, tình yêu cũng không phải là món hàng, không phải cái gì cũng có thể tùy ý chia."
Lời viện cớ đàng hoàng đến đâu cũng tốt hơn cái nhân danh tình yêu không thực tế này, Lê Nhã Trí vốn không tin điều này, cô cười mỉa mai: “Tình yêu? Nếu chị thực sự có tình yêu với anh rể, tại sao sau khi kết hôn còn dây dưa với Giang Dật Hàn, lại còn quay phim....