Lê Nhã Trí thấy cô cúp điện thoại thì vội sáp tới hỏi như súng bắn liên thanh: “Chị, điện thoại của ai vậy? Của anh rể à? Không phải anh rể muốn dẫn chúng ta đi ăn cơm trưa đó chứ?"
Lê Hân Dư lắc lắc điện thoại trước mặt Lê Nhã Trí.
Lê Nhã Trí nhìn thấy cái tên trên màn hình thì thất vọng thở dài: “Bình thường anh rể đều mặc kệ chị muốn ăn gì thì ăn sao?" “Anh ấy có chuyện phải làm, không phải là bảo mẫu nam chuyên ăn cơm với chị"
Lê Hân Dư xắn tay áo lên đi đến nhà bếp, nhìn bên trong xem còn gì không.
Lê Nhã Trí cảm thấy quá đạm bạc.
Vất vả lắm cô ta mới đến đây được một chuyến chỉ để ăn những thứ này sao? “Chúng ta ăn ở nhà à?" “Nếu em muốn ăn ở ngoài thì chị với em ra ngoài ăn cũng được." Lê Hân Dư đóng cửa tủ lạnh lại, cô rất dễ tính.
Nhất thời Lê Nhã Trí cũng không nghĩ ra cô ta muốn ăn gì, chỉ có điều trong đầu cô ta chợt lóe lên: “Ăn ở nhà cũng được, chúng ta làm xong rồi sẽ đưa một phần qua cho anh rể nhé!"
Vừa vặn cô ta vẫn chưa đi đến Lăng thị.
Nếu có thể mở mang kiến thức thấy được văn phòng của chủ tịch thì tốt rồi.
Lê Hân Dư hơi khựng lại, cô khoanh hai tay trước ngực nhìn Lê Nhã Trí: “Lê Nhã Trí, em có thấy ngày hôm nay em nhắc tới anh rể em rất nhiều lần rồi không?
Em gái cô vừa vặn đang lúc trẻ trung nhất, tâm tư xao động là chuyện bình thường, nhưng Lăng Diệu là chồng cô đấy.
Những suy nghĩ không nên có thì cô tuyệt đối không thể khiến nó sinh sôi trong lòng em gái cô.
“Em chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, chúng ta ăn ở nhà là được." Lê Nhã Trí hơi đảo mắt, sau đó cô ta mở tủ lạnh, lấy ra hộp khoai tây và thịt gà: "Hai người chúng ta cũng không cần phiền phức lắm đâu, chị làm cơm cà ri gà cho em nhé!”
Dù sao cũng vẫn là trẻ con, nghĩ nhanh cũng quên nhanh.
Lê Hân Dư không suy nghĩ nhiều chỉ cười bảo được.
Ăn xong cơm trưa Lê Nhã Trí rảo xung quanh nhà, đến phòng tập thể hình trên lầu ba dạo một vòng, sau đó chụp vài kiểu ảnh, lại mò vào phòng chứa đồ, một mình chơi vui vẻ đến quên trời quên đất.
Lúc chạng vạng thì Lê Hân Dư ra khỏi nhà sớm, lúc cô đến cửa hàng bánh ngọt thì Giang Nhiên Nhiên đã đến rồi.
Hơn một tháng không gặp, cô cảm thấy Giang Nhiên Nhiên đã thay đổi rất nhiều.
Không phải bên ngoài mà là khí chất.
Giang Nhiên Nhiên có hơi không giống với cô gái tíu ta tíu tít trước kia nữa mà trở nên chín chắn hơn nhiều.
Có lẽ chuyện xảy ra trong quán bar hôm đó đã dọa cô ta sợ rồi?
Giang Nhiên Nhiên đã gọi đồ uống mà Lê Hân Dư thích, khi thấy cô ấy vội vã đi đến cô ta cười híp mắt vẫy tay với Lê Hân Dư.
Lê Hân Dư đi tới, cô mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy Giang Nhiên Nhiên nói: “Hân Dư, tớ sắp đính hôn rồi.”
Lê Hân Dư ngày người: "Nhanh vậy sao?"
Giang Nhiên Nhiên nhún vai, dáng vẻ dửng dung: “Đúng vậy, cuộc sống mà, rất kỳ diệu, cậu sẽ mãi mãi không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Lê Hân Dư nghĩ đến mấy lần trước Giang Nhiên Nhiên say rượu đều là bởi vì người đàn ông kia: “Đúng vậy, cậu đính hôn với người đàn ông mà cậu thích kia sao?"
Cô hơi cảm động, cũng hơi lo lắng.
Có lẽ người đàn ông kia thật sự đã cảm động trước những gì Giang Nhiên Nhiên bỏ ra, nhưng lại lo lắng người đàn ông kia không yêu Giang Nhiên Nhiên, không cách nào khiến cô ấy hạnh phúc được hết.
Giang Nhiên Nhiên không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói là: “Là đính hôn với anh trai tớ.”
Lê Hân Dư sững sờ: “Cái, cái gì?” “Cũng chỉ có cậu mới không nhìn ra, thật ra anh trai tớ không phải là anh trai ruột của tớ.
Anh trai tớ được nhận nuôi từ cô nhi viện.
Lúc còn nhỏ không phải cậu thường xuyên đi theo dì Viên đến cô nhi viện Thánh Chi sao? Anh trai tớ là được nhận nuôi từ cô nhi viện ấy đấy.
Bởi vì anh ấy cũng họ Giang, tên lại rất êm tại cho nên ba mẹ tớ chọn anh ấy..