Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 163






Bà Lê, tức Viên Vũ vốn có tính cách mềm mỏng, bị Lê Khải Thiên quát mắng như thế, bà chỉ biết im lặng rơi nước måt.

Vốn dĩ Lê Nhã Trí gọi điện thoại xong là đi ngay, cô ta loáng thoảng nghe được tiếng cãi nhau của bố mẹ nhưng nghe không rõ, thế là lại từ bên ngoài cửa bước trở vào.

Cô ta đảo mắt, tiến đến sát bên Viên Vũ, tò mò hỏi: “Mẹ, những lời mẹ nói với bố lúc nãy là ý gì? Chị không phải là con của bố mẹ sao?"
Viên Vũ lập tức sa sầm mặt, chưa kịp suy nghĩ nên trả lời thế nào, Lê Khải Thiên đã nổi giận đùng đùng quát Lê Nhã Trí: “Người lớn nói chuyện liên quan gì đến mấy đứa trẻ như con? Bố và mẹ con luôn thiên vị con nên con mới nghi ngờ chị con không phải con ruột của bố mẹ hả? Vứt hết mấy cái suy nghĩ không đầu vào đầu này ra khỏi đầu đi! Con còn nói mấy lời linh tinh này nữa là bố dẫn con đến bệnh viện khám não luôn đấy.” “Hung dữ với con làm gì, chẳng phải cũng do bố mẹ nói trước hay sao?” Lê Nhã Trí lầm bầm.

Ông Lê đanh mặt lại, chỉ ra cửa: “Nhã Trí, con ra ngoài trước đi, bố có chuyện muốn nói với mẹ con.” “Vâng."
Lê Nhã Trí vừa bị mắng mấy câu nên bây giờ cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt già nua này của bố nữa, bèn tức tối bỏ đi.


Lê Khải Thiên nhìn Lê Nhã Trí đi xa rồi tự đi đóng cửa phòng lại.

Ông ta hạ thấp giọng hỏi Viên Vũ: “Sợi dây chuyền trên cổ Hân Dư lúc chúng ta bể nó từ cô nhi viện về đây ở đâu rồi?" "ở chỗ Hân Dư, từ khi tôi phát hiện mình mang thai Nhã Trí, tôi đã đưa sợi dây chuyền cho nó rồi." "Sao bà làm chuyện này mà cũng không nói cho tôi biết trước hả?" “Ban đầu, chúng ta tưởng rằng tôi không thể có con nên mới nhận nuôi Hân Dư từ cô nhi viện.

Lúc đó chúng ta đã nói trước là cả đời này cũng sẽ không nói cho Hân Dư biết nó không phải là con chúng ta, cho nên tôi mới luôn cất giữ sợi dây chuyền rất kỹ.

Thế nhưng kể từ khi tôi mang thai Nhã Trí, ông có từng quan tâm đến Hân Dư không? Thậm chí còn nảy sinh ý định đưa nó trở về cô nhi viện nữa, ông đừng tưởng là tôi không biết
Viên Vũ vừa nói vừa lau nước mắt: “Lúc đó, tôi đã đưa sợi dây chuyền cho Hân
Dư rồi.

Đó là đồ của nó thì đương nhiên phải trả lại cho nó.

Sợi dây chuyền đó đã nằm trên người Lê Hân Dư từ lúc cô bị đưa đến cô nhi viện.

Nếu may mắn thì cô có thể dựa vào sợi dây chuyền để tìm lại bố mẹ ruột của mình.


“Sao bà lại đưa thứ đó cho nó?”
Vậy chẳng phải Lê Hân Dư đã sớm biết nó không có máu mủ với nhà họ Lê sao?
Chả trách nó dám liều lĩnh khiêu khích Lăng Diệu, xem nhẹ cuộc hôn nhân này, không hề ngó ngàng gì đến nhà họ Lê, thậm chí không quan tâm đến thể diện của nhà họ Lê mà cùng Giang Dật Hàn làm ra chuyện mất mặt, hóa ra là vì nó đã sớm biết thân phận của mình rồi!
Lê Khải Thiên tức giận đến đỏ mặt tía tại, thậm chí ông ta còn giơ tay lên muốn tát Viên Vũ.

Viên Vũ nói: “Ông yên tâm, tôi đâu có ngốc đến vậy, tôi cũng sẽ không dễ gì cho Hân Dư biết được nó là trẻ mồ côi, tôi cũng không đành lòng nói.

Từ khi Hân Dư còn nhỏ là tôi đã nói cho nó biết sợi dây chuyền đó là tín vật định tình của chúng ta lúc còn trẻ, bởi vì nó là đứa con đầu tiên của chúng ta nên tôi mới đưa sợi dây chuyền này cho nó."
Chính vì những lời đó của Viên Vũ và sự yêu thương trong ngần ấy năm của bà đối với Lê Hân Dư, dẫu cho ông Lê có lạnh nhạt và vô tình với cô đến cỡ nào thì Lê Hân Dư vẫn chưa từng hoài nghi liệu mình có phải là con ruột của bố mẹ không.


“Vậy thì tốt.” Lúc này Lê Khải Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sô pha một cách nặng nề,
Thế nhưng lòng Viên Vũ vẫn thắt lại, bà nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Lê Khải Thiên như muốn công bố thân phận của Lê Hân Dư ra cho mọi người biết.

Nhưng vừa rồi bị Nhã Trí nghe thấy, ông ta lại không chịu thừa nhận.

“Khải Thiên, ông nói cho tôi biết đi, tự dưng ông nhắc đến sợi dây chuyền đó để làm gì? Nếu bây giờ ông nói cho Hân Dư biết về thân thể của nó là quá tàn nhẫn với nó, tôi muốn làm mẹ của nó cả đời đấy.” Viên Vũ đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ của Lê Hân Dư từ khi cô mới bị bố tập nói cho đến khi chập chững tập đi, bà thật sự đã xem Lê Hân Dư là con gái ruột thịt của mình.

Lê Khải Thiên lạnh lùng nói: “Chuyện này không phải do chúng ta quyết định..