Hãy Cho Anh Theo Đuổi Em

Chương 50: Đám táng Bạch Dương




Á... Á... Á.... Anh tức giận.... Khi anh không biết gì về sự tồn tại Nam Nam. Anh không biết gì về nỗi khổ của Bạch Dương..Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra ngày hôm đó. Anh không biết rốt cuộc trong điện thoại có cái khi mà Bạch Dương lại không chịu đưa cho Yona.

Bây giờ thì chỉ Yona mới biết câu trả lời thôi. Nhưng nếu trực tiếp hỏi cô ta. Anh chắc chắn rằng cô ta sẽ không bao giờ nói, đừng nói là thừa nhận. Phải làm sao để khiến cô ta khai ra mọi chuyện.

"Bạch Dương anh nhất định sẽ ohair tìm ra nguyên nhân cái chết của em. Để báo thù cho em,anh bắt kẻ giết em phải đền mạng, anh thề đấy" Anh đứng nhùn tấm hình của cậu và nói

Cô giúp vuệc đi vào.

"Sao cậu lấy cuốn sổ của cậu chủ tôi. Cái đó rất quan trọng đối với cậu chủ tôi. Nếu cậu ấy ở trên trời linh thiêng biết được sẽ giận tôi lắm."Cô giúp việc nói.

Anh cố gắng cười để đáp lời cô

" Cái này là quà cháu tặng em ấy. Nên cô không phải lo là em ấy sẽ giận đâu? "

" Vậy à, tôi yên tâm rồi" Cô giúp việc đáp.

"À cô cho cháu hỏi: trước khi Bạch Dương mất, cô có thấy em ấy có biểu hiện gì lạ không?" Anh hỏi

Cô đứng suy nghĩ một lúc lâu.

"À có đấy có lần cậu chủ' được cậu Thịnh bạn của cậu đưa về nhà. Mặt phờ phạc, môi khô, bước đi rất mệt mỏi,tôi đoán rằng cậu đnag bị bệnh. Tôi hỏi thì cậu bảo không sao chỉ té cầu thang thôi. Tôi nghic hoài không hiểu té cầu thang mà không bị thương ngoài gia gì. Mà đi lại thì khó khăn, giống mấy người mới mổ xong á.. "Cô giúp việc đáp.

Ngày đó em bị sảy thai, bác sĩ phẫu thuật lấy thai. Vậy mà anh ở cách đó chỉ hai phòng lại không biết gì. Anh đấm tay xuống bàn trang điểm của Bạch Dương. Khiến tay chảy máu, bàn nứt làm đôi.

" À còn chuyện nữa, hôm đó về cậu chủ cho tôi nghỉ 1 tuần về quê chơi. Cậu bảo cậu tự ăn uống không cần tôi lo. Tôi thấy lạ bình thường có bao giờ cậu tự nấu ăn đâu" Cô giúp việc tiếp lời.

"Em đã làm gì một tuần đó, em đã đi đâu? Tuần đó em cắt liên lạc với anh, còn bên anh thì phải lo chăm sóc Yona nên..."...

. Cô giúp việc đưa số điện thoại của thư ký cho anh.

Anh gọi cho ông ta tới nhà để bàn việc làm đám tang của Bạch Dương.

Họ chỉ làm một đám tang nhỏ tại nhà. Không khách khứa, không bạn bè. Chỉ anh và ba của cậu...

.. Ngày hôm sau anh lại tới đồn cảnh dát truyền đạt lain lời của Ba Dương nói: Ông sẽ không tiếo tục điều tra nữa. Hãy để con trai ông yên nghĩ. Cảnh sát đã đồng ý khép lại vụ án. Họ đã chở thi thể về cho gia đình mai táng...

Anh về tới nhà cả người toàn mùi bia rượu. Cũng may người gặp anh ở của là mẹ của anh.

"Nam ơi là Nam sao con uống say thế này. Ba con mà biết được lại la cho mà xem" Mẹ anh nói

Nhật Nam hất tay bà ra

"La gì mà la, tất cả lỗi do ba. Tự nhiên làm cái hôn ước chết tiệt đó làm gì. Tại sao lại không để con tự lựa chọn tình yêu củ mình chứ. Tại sao.. Tại sao.. Tại sao lại mang em ấy đi, tại sao lại nhẫn tâm với tôi như thế. Ông trời ơi sao ông ác thế hả, lấy con tôi đi rồi thì thôi đi lại còn đưa cả bé của tôi đi nữa làm gì.... " anh la lớn

Bà vẫn co gắng dìu con trai về phòng. Bà biết con trai gặp chuyện nhưng giờ bà không biết làm sao để hỏi noi. Giờ chỉ có thể đợi khi nó tỉnh rồi hỏi thôi.

Ngày hôm sau

Anh tới bệnh viện, xin bác sỉ cho bác ấy về nhà tham dự đám tang con trai. Anh đẩy xe lăn đưa bác ấy về.

Anh quỳ xuống trước linh cửu của cậu.

"Hãy để anh tiễn em đoạn đường cuối cùng này nhé." Anh nói

Anh đau đớn khi nhìn những bông hoa, vòng hoa trắng xóa kia....

Ba của Bạch Dương rất rất muốn nói chuyện với con. Nhưng miệng ông lại không thể cử động đựơc.

Ônng cố rặn ra để nói từng chữ...

"Ba.... Xin......in...lỗi.....con"

Ông cô gắng nhất có thể để nói ra được một câu như thế.

...

Bệnh viện chỗ Dương

Kiều Anh dù là chủ tịch tập đoàn Sky dù bà bận trăm công ngàn việc. Nhưng ngày nào cũng dành thời gian tới viện thăm. Cậu con trai nhỏ bà mới nhận.

"Nhật Minh của mẹ con khỏe hơn chưa?" Bà xoa đầu cậu và nói.

"Con khỏe" nhìn mẹ cười để bà không lo lắng.

Cậu nhìn bà hia hàng nước mắt rơi. Bà ngồi gọt trái cây cho cậu ăn. Mình là người lạ với bà vậy mà bà sẵn sàng nhận mình làm con nuôi. Yêu thương mình,vậy thì tạm thời mình sẽ chẳng muốn nhớ lại nữa. Mặc kệ mình là ai, bây giờ có tình yêu thương của mẹ thật tốt.

Bà đưa miếng táo cho cậu

"Harry sao con khóc, đau ở đâu hả con?"

Bà đứng dậy hét toáng lên

"Bác sĩ, bác sĩ đâu"

Cậu nắm tay kéo bà ngồi xuống.

"Con không đau gì cả, con chỉ thương người thôi"..

...* * * *...