Hậu Thảm Họa

Chương 95




Từ sau đêm gặp được lão Lý, Khưu Thành liền bắt đầu lưu ý một ít tin tức về vấn đề lương thực, rất nhanh, cậu liền có phát hiện.

Nguyên lai cục lương thực tại thành phố Tân Nam bọn họ hiện đã có hiện tượng trứng chọi với đá. Bên cục lương thực còn có ý muốn giảm bớt hạn định số lượng thực phẩm mà mỗi thị dân có thể mua mỗi tháng.

Thế nhưng phía trên lại có văn kiện, vì trước mắt chính là thời điểm mấu chốt của người dân ở những khu phía Nam bị lây nhiễm virus Y di chuyển lên phương Bắc, cho nên chính phủ địa phương hiện giờ tất yếu phải ổn định bất ổn, tuyệt đối không để xuất hiện tình huống dân tâm dao động, trị an hỗn loạn. Địa phương nào nếu xảy ra vấn đề, thì quan chức nơi đó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. p2haehyuk.wordpress.com

Theo lý thuyết, đã đến mùa này, phương Bắc hẳn đã có rất nhiều lương thực thu hoạch mới đúng. Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lương thực không có cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Nam, ít nhất thành phố Tân Nam của bọn họ chả có động tĩnh gì cả.

Khưu Thành thông qua “Thiên La nhãn”, cũng đã nghe và nhìn thấy những người đó phân tích chuyện này. Có người nói, vài tỉnh phương Bắc kia một bên vội vàng tích trữ lương thực, một bên khuếch đại tình huống gặp tai hoạ, chính vì không chịu bán lương thực. Cũng có người nói là vài thành thị thịnh vượng vùng duyên hải, còn có một ít thành phố có thực lực ở tỉnh lị đã có giao dịch ngầm với nhau, nhầm nhanh chóng nâng giá lương thực. Nếu như ngươi muốn ấn theo giá quốc gia quy định  chạy tới cùng bọn họ mua lương thực, ngượng ngùng, không có cửa đâu nhé.

Mắt thấy lương thực tích trữ trong kho hàng càng ngày càng ít, những người quản lý kho lương ở thành phố Tân Nam cũng không chỉ gửi công văn phản ánh lên phía trên, mà còn tự mình chạy tới tỉnh thành thậm chí thủ đô để phản ánh.

Vài lãnh đạo phía trên cũng hiểu cho sự khó khăn trong công tác của cấp dưới, thế nhưng vào thời kì đặc biệt trước mắt, lãnh đạo vẫn hi vọng bọn họ có thể tận lực vượt qua khó khăn. Về phía chỉnh phủ cũng sẽ tận khả năng trợ giúp hết cỡ cho địa phương. Còn chuyện lương thực, tạm thời vẫn không có.

Mà ở trong dân gian, một ít mâu thuẫn cũng đã nhanh chóng trở nên gay gắt. Trong đó chuyện khiến người chú ý nhất chính là mấy người từ phương Nam chạy tới đây có được hưởng cùng mức quyền lợi về khẩu phần lương thực được mua mỗi tháng giống người dân địa phương không?

Lấy tình hình trước mắt mà nói, bởi vì việc di chuyển còn đang tiến hành, công tác thống kê nhân khẩu còn chưa được chứng thực. Những người không có hộ khẩu bản địa, khi đến chỗ bán lương sẽ không mua được thức ăn. Bởi vì vấn đề này, mỗi ngày đều có rất nhiều người dân miền Nam tụ tập trước cửa tòa thị chính và nơi bán lương thực. Có đôi khi không khí sẽ khẩn trương lên, thậm phí phải xuất động đặc công đi ra áp chế. haehyuk8693

Theo lý thuyết, những người này đã đến địa phương cư trụ của bọn họ, hẳn phải được hưởng quyền lợi ngang bằng dân bản xứ, đặc biệt là vấn đề lương thực, đây là chuyện ưu tiên hàng đầu liên quan đến sự sinh tử tồn vong.

Thế nhưng tại thành phố Tân Nam, cũng không hề thiếu lời phản đối. Từ hơn năm năm trước vào một khắc virus X bùng nổ, vấn đề lương thực vẫn chưa từng được xoa dịu hoàn toàn. Bộ không thấy hiện giờ còn đưa ra cả hạn mức mua sắm sao? Nếu phía chính phủ thật sự có nhiều lương thực như vậy, thì cần chi đưa ra hạn ngạch nữa? Sắp tới lại càng ngày càng có nhiều người ngoại địa đến, nếu đem đồ ăn của bọn họ đều phân đi hết, đến khi ấy vạn nhất phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ phải bắt người địa phương bọn họ đói chết sao? nhuy

Có đôi khi, “Thiên La nhãn” đối với Khưu Thành mà nói cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, bởi vì nhìn thấy quá rõ ràng, có một số việc cậu muốn giả vờ không biết cũng không được.

Mấy ngày nay, Khưu Thành lại ra ngoài mang về chung cư số sáu tiểu khu Gia Viên vài người, trong đó có một người mẹ đơn thân. Một mình cô mang theo hai đứa con một trai một gái gian nan sống qua ngày. Cậu bé trai ước chừng mới mười tuổi, trong khi bé gái mới chỉ sáu bảy tuổi. Một người khác nữa chính là một lão nhân cô độc. Đó là một cụ bà hơn sáu mươi tuổi, không có con cái, lẻ loi một mình đến thành phố Tân Nam.

Nhiều lần như vậy, thím Trần cùng Chu Yến Minh cũng đều nhìn ra, Khưu Thành cũng không phải vì muốn mở rộng việc buôn bán mới tiếp tục mướn người. Cậu đây là mềm lòng, đồng tình với những người đến từ phương Nam kia. p2haehyuk.wordpress.com

Sau khi nghĩ thông suốt, hai người bọn họ cũng đều ngừng ngay ý tưởng muốn giới thiệu người trong nhà đến chổ Khưu Thành làm việc. Nếu thật sự phải so khó khăn, bọn họ nào có thể so với mấy người miền Nam kia. Cho dù bọn cô gặp phải cảnh trắc trở, tốt xấu gì mỗi tháng còn có hạn ngạch thấp nhất để mua khẩu phần lương thực, chỉ cần trong nhà hơi có chút đỉnh tiền, tóm lại sẽ không đói chết.

Nói đến vài người mới tới kia, Khưu Thành cũng đều an trí đầy đủ cho bọn họ. Đối ba mẹ con nọ, Khưu Thành có đưa vài trái trứng đang trong giai đoạn ấp con, sau lại kéo một sợi dây điện và vài cái bóng đèn từ trên lầu xuống để bọn họ dùng để ấp trứng. Mà gà con ấp ra cũng sẽ để cho bọn họ chăm sóc.

Về phần cụ bà, Khưu Thành liền tạm thời an bài cho bà công việc quét tước dọn vệ sinh. Hiện tại, trong tòa chung cư này có một lượng lớn phòng ở đều thuộc sở hữu của Khưu Thành. Đầu năm nay cũng không có người quét dọn nghiệp vụ làm vệ sinh khu vực công cộng, chủ yếu là mọi người tự giữ gìn vệ sinh chung của chung cư thôi. Bà mỗi ngày cũng không cần phải quét tước, việc cũng không tính nặng. Tính ra, thân mình xương cốt của cụ coi như cường tráng, cho dù có làm thêm ba năm nữa cũng không thành vấn đề.

“Chào bà Khương, sớm như vậy mà đã đi quét rác rồi sao?” Sáng sớm, Chu Yến Minh leo cầu thang lên lầu làm việc, nhìn thấy bà Khương đang cầm chổi quét cầu thang, liền cười cùng bà chào hỏi. Đảo mắt, thời gian đã tiến vào cuối tháng mười một, thang máy chung cự bọn họ lại lần nữa ngừng hoạt động, cũng không biết việc quy định lượng điện sử dụng cho khu vực công cộng tới lúc nào mới hủy bỏ đây?

“Đúng vậy.” Bà Khương ôn tồn đáp lại một câu, cũng không nhiều lời, chỉ dừng động tác quét chổi trong tay, nghiêng người để cho Chu Yến Minh đi qua bên cạnh.

Cụ bà hòa hòa khí khí, nói chuyện rất ít, Khưu Thành sở dĩ chú ý tới cụ, cũng là vì một sự trùng hợp.

Ngày đó, cậu dùng “Thiên La nhãn” xem xong những thứ mình muốn nhìn, liền đem hình ảnh lia đến chợ đêm, để cho anh chàng A Thường bưng ngọc kính xem náo nhiệt. Không nghĩ tới vừa vặn liền thấy được tình cảnh vài tên du côn kéo một bé gái vào trong một con hẻm. Lúc ấy bên cạnh có không ít người nhìn, thế nhưng khiếp sợ đối phương người nhiều, lại sợ đắc tội mấy tên giang hồ, cho nên chẳng có kẻ nào dám lộ đầu. Kết quả, ngay sau đó cũng không biết từ chỗ nào có một cụ bà nhảy ra, khí lực còn rất lớn, còn dám quấn lấy bọn họ, mọi chuyện cứ thế kéo dài đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên.

Vừa nghe đến tiếng còi báo động, mấy tên du thủ du thực kia lập tức giải tán, chẳng qua trong lúc dây dưa ẩu đả trước đó, cô bé cùng cụ bà đều đã bị chút thương ngoài da. Tình cảnh gia đình của cô bé được cứu giúp cũng rất khó khăn. Sau khi cha mẹ cô bé biết được chuyện này rồi tìm đến, ngược lại còn cho cụ bà một ít thức ăn để cảm tạ, còn đem bà đưa đến bệnh viện.

Đợi bà ra khỏi bệnh viện, liền “vô tình gặp được” Khưu Thành, sau đó liền cùng cậu trở về chung cư số sáu tiểu khu Gia Viên nhận công tác giữ gìn sạch sẽ nơi này, thậm chí còn được sắp xếp cho cả chổ ở. haehyuk8693

Mọi người thường thường đều có thể thấy bà làm công việc quét dọn vệ sinh trong các khu vực công cộng của chung cư, có đôi khi lại thấy bà một mình ngồi ở trên cầu thang ngẩn người. Thời điểm có người nói chuyện cùng bà,  bà bình thường đều chỉ ôn hòa cười cười, thoạt nhìn bộ dáng như không thích nói chuyện nhiều.

Thế nhưng Khưu Thành biết, sau khi cậu trả trước cho bà một túi bột ngô, lão thái thái này liền ngay sáng sớm hôm sau  đi một chuyến đến cô nhi viện trong thành phố, đem phần lớn bột ngô đều giao vào tay người viện trưởng lớn tuổi của cô nhi viện.

Thời buổi này, cô nhi viện không thể so với quá khứ được, dù có quảng cáo kéo nhà tài trợ cũng không hề dễ dàng như xưa, ngay cả con đường muốn dựa vào nhóm người lúc nhận nuôi con sẽ giúp cô nhi viện gia tăng thêm chút thu nhập cũng đi không thông.

Ở giai đoạn này, đối với tuyệt đại đa số người mà nói, ngay cả con mình còn nuôi không nổi, ai lại dư hơi đi nhận con nuôi chứ? Kể ra còn mấy ai có thể đi làm từ thiện? Trong thời điểm gian nan này, người vẫn còn ở lại trong cô nhi viện, trên cơ bản đều là một ít tấm lòng vàng chân chính quan tâm đến các em.

Cho dù là Khưu Thành, cũng không thể hạ quyết tâm đi thu dưỡng nhiều trẻ con như vậy. Bởi vì nuôi trẻ nhỏ cần phải có trách nhiệm, chứ không đơn giản là cho bọn nhỏ ăn no bụng là xong. Cậu không chỉ phải bỏ ra lương thực của mình, còn phải bỏ ra cả cảm tình cùng tinh lực. haehyuk8693

Cuối cùng, Khưu Thành chỉ có thể nhân lúc sau khi cụ Khương rời khỏi, đưa đến cho cô nhi viện thêm mấy túi bột ngô. Cậu không đưa đến quá nhiều lương thực trong một lần, nhưng cậu đã quyết định, về sau sẽ cách đoạn thời gian mang một ít thức ăn đến cho bọn trẻ.

“Mai Mai, mẹ với anh con đi ra ngoài, con một mình ngoan ngoãn đợi ở chổ này, không được đi ra ngoài. Lát nữa phải đem trứng gà lật qua một lần, nhớ chưa?” Một người đàn bà trung niên ước chứng ba bốn mươi tuổi đang dặn dò con gái của mình.

Phụ nhân này dáng người cao gầy, khuôn mặt hình trứng ngỗng với mắt hai mí, ánh mắt sáng sủa, nhìn ra được lúc còn trẻ tuổi cũng rất đẹp. Chẳng qua mấy năm nay sinh sống trong gian nan, thời gian đã sớm lưu lại dấu vết trên thân thể cô. Hai tay của cô hiện tại thô ráp, sắc mặt vàng vọt mang theo một chút tàn nhan. Mái tóc hơi xoăn cũng có vẻ khô héo, cả người thoạt nhìn đã có vài phần già nua của cụ bà.

“Con biết rồi ạ, trừ Chu thúc thúc cùng Khâu thúc thúc bọn họ, những người khác đều không mở cửa.” Bé gái ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ngoan ngoãn đáp lời.

Kỳ thật, bé một chút cũng không sợ. Tuy anh trai và mẹ đều phải đi ra ngoài, chỉ để lại một mình bé trong này, thế nhưng nơi đây rất tốt, cửa lớn rất rắn chắc, cũng không có mấy người kỳ kỳ quái quái đi tới đi lui bên ngoài, phát ra tiếng nói chuyện to đến dọa người, hoặc là dùng gậy đập vào cửa “bang bang” ầm ĩ. p2haehyuk.wordpress.com

Nhận được lời cam đoan của con gái, Giáo Ngọc Bình liền mang theo con trai ra cửa. Đợi đến khi đám gà con được ấp ra, Khưu Thành nói sẽ để cho ba mẹ con bọn họ phụ trách chăm sóc. Thừa dịp hiện tại còn chưa hoàn toàn lạnh giá, Giáo Ngọc Bình phải mang theo con trai ra ngoài thu nhặt chút hạt cỏ và côn trùng linh tinh này nọ, để dùng cho gà ăn, do cô thấy cách Chu Tuyền nuôi chuột đồng trước đó cũng là như vậy.

Con trai cô năm nay chỉ mới mười tuổi, nhưng đứa nhỏ này đã trưởng thành từ sớm, sự tình trong nhà đều có thể chia sẻ giúp cô. Con gái cũng rất hiểu chuyện, nhưng chung quy vì còn nhỏ, thêm vào do trước đây thiếu dinh dưỡng nên xương cốt thân mình khá yếu. Chuyện khác không nói, chỉ cần bắt nhóc bò lên lầu mười bốn đã coi là quá sức.

Đợi cho anh trai cùng mẹ đi mất, Mai Mai liền đứng dậy khỏi ghế, đi đến vài chiếc hộp đặt bên cạnh bóng đèn ngồi xuống. Bé rất thích ngồi như vậy, gần nhất thời tiết có hơi lạnh, những chổ kề bên chiếc hộp lại rất ấm áp, ngẫu nhiên nhẹ nhàng lấy tay mở ra vài cái nắp hộp nhìn mấy viên trứng gà tròn tròn bên trong, nhóc liền cảm giác đặc biệt thỏa mãn trong lòng.

Ôi chao, nếu lúc này có thể ăn trứng gà thì tốt biết mấy, nghĩ thế, bé con nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Hễ là trẻ con bị thiếu hụt dinh dưỡng, bình thường đều sẽ có vẻ đặc biệt thèm ăn, ý niệm muốn ăn này nọ trong đầu còn đặc biệt cường liệt.

Nhưng đáng tiếc, số trứng gà này không phải của nhà bọn họ. Mẹ nói mùa đông đã sắp đến, có thể vào thời gian này tìm được công việc tốt như vậy, nhà họ thật sự đã có được vận khí quá tốt. Chỉ cần chăm chỉ hoàn thành công việc thì mùa đông năm nay của cả nhà họ sẽ không sợ ăn đói mặc rách nữa. Nghe nói nơi này không thể so với phương Nam, vừa đến mùa đông khí trời liền trở nên cực kì lạnh, nhất là vào thời điểm bụng đói cồn cào, cơ thể sẽ lạnh đến mức co rúm da thịt.

“Răng rắc.” Lúc này, từ phía ngoài cửa sổ bỗng truyền đến một thanh âm nho nhỏ, làm cho thần kinh bén nhạy của bé con trong phòng trở nên căng thẳng.

“Rắc rắc rắc.” Thanh âm nho nhỏ kia lại vang lên một cách có tiết tấu.

“Ô……” Cô bé khẩn trương lui đến góc tường, hai mắt khẩn trương nhìn về phía ban công. haehyuk8693

“……” Trên lầu lúc này, A Thường đang ở trên lan can ban công gõ vỏ trứng gà cũng cảm nhận được phía dưới lầu truyền đến một điểm khác thường. Đối phương trốn trốn tránh tránh, khiến hắn có chút hơi cảnh giác.

Vì thế hắn liền lộn ngược mình ở trên lan can, đem đầu chậm rãi thò xuống dưới tra xét xem rốt cục là thứ gì.

Sau đó, cô bé dưới lầu liền cùng chàng mèo treo ngược trên lầu mắt to trừng mắt nhỏ.

Chậc, nguyên lai là con non của nhân loại. A Thường như vô tình lung lay trên không trung, rồi lại đem quả trứng gà đã lột vỏ bỏ vào miệng cạp một ngụm.

“Ừng ực.” Cô bé nuốt một ngụm nước miếng, hai ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trong tay đối phương.

“……” Chàng mèo nhìn lại cô, rồi đem nữa quả trừng gà còn lại nhét hết vào miệng.

“Ực.” Nhóc con lại nuốt vào một ngụm nước miếng, môi mím thành một đường thẳng tắp.  haehyuk8693p2haehyuk.wordpress.com

A Thường nghĩ nghĩ, vươn tay vào trong túi quần đào đào, lại lấy ra một quả trứng gà. Chàng mèo có chút tiếc nuối nhìn nhìn, thò tay đem quả trứng ném vào ban công dưới lầu. Chỉ nghe một tiếng “bộp” nhỏ vang lên, quả trứng gà đã đáp thẳng xuống sàn, còn đang “răn rắc” lăn vài vòng.

Trong phòng, cô nhóc lúc này rốt cuộc nhịn không được, chạy tới “xoạt” một tiếng mở cửa kính ở ban công, rất nhanh tìm thấy quả trứng quả, nhặt lên nắm chặt trong tay.

“!” A Thường nhếch miệng hướng cô bé cười cười, sau đó thân thể chợt nhoáng lên, rồi mất hút.