Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hậu Thảm Họa

Chương 115




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiễn bước nhóm người Bạch lão đại, Khưu Thành cùng A Thường vẫn như trước lên tầng mười lăm làm việc. 

Mắt thấy sắp tới ngày khai giảng ở trường tiểu học, nhưng đến bây giờ bọn họ còn chưa nhận được bất cứ thông tri báo danh nào, Khưu Thành cũng đoán được nhà trường đang tính kéo thời gian khai giảng càng dài càng tốt, xem xem qua trận này, tình huống trong thành phố có thể chuyển biến tốt đẹp được không?

Buổi chiều ba giờ hơn, bên ngoài lại tí tách trút cơn mưa nặng hạt. Khưu Thành cùng A Thường làm xong công việc nhà nông trong ngày hôm nay liền từ trên lầu xuống dưới, phần mình tắm rửa một cái, rồi ngồi ở trên ban công nhìn màng mưa bụi mông mông lung lung ngoài kia.

Mưa “lách tách” nện vào tấm kính thủy tinh trong suốt ngoài ban công, rồi hội tụ lại với nhau thành những giọt nước chảy xuống phía dưới. Khưu Thành bấy giờ đang ngồi xếp bằng, cầm trong tay bản “Mộc Tu bút kí” tinh tế nghiền ngẫm. Dạo này, cậu đang thử luyện chế Tích Cốc đan, nhưng không biết vì sao, cậu vẫn chưa thể luyện thành đan.

A Thường ghé vào một bên, không cần mất quá nhiều thời gian là anh chàng đã cảm thấy buồn ngủ ngất ngư. Suy xét đến nệm sô pha có độ thoải mái thật sự không cao, Khưu Thành gần nhất đã lót một cái đệm sát ngay vách tường ban công. Loại nệm này được dùng bông nhồi thành cái chăn lớn, nên thập phần dày, trải trên mặt đất có thể ngăn cách hơi lạnh từ dưới sàn bốc lên.

Thời gian qua,  Khưu Thành đều ngồi trên cái nệm này đả tọa, A Thường thì oa ở một bên ngủ gật. Tại một góc khác của ban công, có một đám giỏ gỗ được đặt rất chỉnh tề, trong những giỏ gỗ đó đều gieo trồng nhân sâm.

Cách luyện chế Tích Cốc đan nhìn như đơn giản, kì thực so với giải trăm độc tinh diệu hơn rất nhiều. Nguyên liệu dùng để điều chế đan dược chính là mấy thứ ngũ cốc cùng một ít thảo dược thập phần thông thường. Muốn dùng mấy loại nguyên liệu giản đơn này luyện chế ra đan dược có công hiệu kinh người hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Phải nói, quá trình luyện đan cũng chính là bài khảo nghiệm công lực cùng tu vi của luyện đan giả. haehyuk8693

Khưu Thành không có minh sư chỉ đạo, toàn dựa vào chính mình tìm tòi mò mẩm, chuyện đi đường vòng là điều tất nhiên. Để luyện chế Tích Cốc đan, cậu đã thất bại rất nhiều lần, nhưng tới tận bây giờ vẫn tìm không ra được vấn đề mấu chốt nằm ở nơi nào.

Tối hôm nay, cậu lại tính luyện một lò nữa thử xem. p2haehyuk.wordpress.com

Trên thực tế, Khưu Thành hiện tại cũng chưa có nghĩ ra, nếu mình thật sự luyện chế thành Tích Cốc đan thì đến cùng có nên cầm ra ngoài hay không? Tại thời điểm lương thực khan hiếm, một viên Tích Cốc có thể thay thế đồ ăn của hơn mười ngày, điều này đối với rất nhiều người mà nói tuyệt đối là tin vui, thế nhưng đối Khưu Thành mà nói lại là bất lợi. Bởi vì cậu không muốn đem bản thân và người bên cạnh đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bất quá vấn đề này có thể đợi đến khi cậu đem Tích Cốc đan tìm hiểu thấu triệt rồi mới tiếp tục suy xét. Nếu đợi đến ngày Tích Cốc đan luyện chế thành, tình huống bên ngoài vẫn còn chưa có chuyển biến tốt, cậu tất yếu phải đưa ra một lựa chọn. Đến cùng là nên mạo hiểm cầm đan dược ra, hay là đem chúng nó đặt yên trong nhà, sau đó trơ mắt nhìn những người bên ngoài vì đói khát từng bước từng bước chết đi, lựa chọn nào đối Khưu Thành mà nói, không thể nghi ngờ là một quyết định vô cùng khó khăn.

Nhưng cậu nguyện ý nhìn thẳng vào sự lựa chọn này, cậu tình nguyện vì chính mình chọn cách mang trên lưng tội danh vì tư lợi, cũng không nguyện ý khiến bản thân trở thành một kẻ yếu nhược hữu tâm vô lực.

“Đừng ngủ, chúng ta đi nấu cơm.” Xem xem thời gian chênh lệch không nhiều, Khưu Thành vỗ vỗ A Thường, để hắn cùng mình đi làm cơm chiều.

“!” A Thường đánh một cái ngạp cực bự, ở trên nệm xoay người một cái.

“Cộp cộp cộp…” Lúc này, hành lang bên ngoài lại truyền đến một chuỗi tiếng bước chân không nhẹ không nặng, A Thường vừa nghe được thanh âm, cả người nháy mắt căng chặt lại. Lúc vểnh tai xác định tiếng bước chân bên ngoài thuộc về Chu Tuyền bọn họ quen biết, anh chàng mới lại phóng tâm mà nằm nhoài người trở về.

Khưu Thành bất đắc dĩ cười cười, đem “Mộc Tu bút kí” trong tay nhét xuống dưới cái đệm, rồi đứng dậy đi mở cửa cho Chu Tuyền.

Đều đã cùng nhau sinh hoạt gần một năm, nhưng A Thường vẫn còn có thói quen dễ dàng chấn kinh như cũ. Cho dù là thời điểm nghỉ ngơi, hắn cũng sẽ bảo trì cảnh giới, như vậy hắn căn bản không thể giống với Khưu Thành đi con đường đả tọa tu hành, bởi nếu lúc tu hành gặp phải kinh hách, khí huyết rẽ nhầm đường liền phiền toái.

Trong “Mộc Tu bút kí” có ghi lại phần nhiều là một số đan dược cấp thấp, cho nên những người mới nhập môn như Khưu Thành, cũng có thể tự mình sờ soạng chậm rãi luyện chế ra.

Nhưng bên trong này cũng có một khoản đan dược tương đối khó nhằn trong luyện chế, đó chính là Trúc Cơ đan. Đại khái là vì tầm quan trọng của đan dược, người viết đã dùng rất nhiều câu chữ để ghi lại chi tiết quá trình luyện chế Trúc Cơ đan. Nhưng cho dù là như thế, lấy tu vi hiện tại của Khưu Thành, cậu căn bản không có khả năng thành công luyện chế ra một viên Trúc Cơ đan.

Bất quá may mà A Thường còn trẻ, cậu còn có thể chờ thêm một thời gian.

(Bạn A Thg quá lóc chóc, nên KThành ko yên tâm để bạn ấy tu hành. Nhưng để cho ng iu của mình có đc tu vi, bạn Thành đã quyết tâm luyện chế đan dược để Athường chỉ việc uống vào~)

“Em có nhổ mấy cây cải thìa xuống.” Ngoài cửa, Chu Tuyền xách trong tay một bó cải thìa tươi ngon mọng nước. Trên người của hắn cũng không có bùn đất, hiển nhiên là đã tắm rữa xong mới tới đây.

“Đi vào, để anh nấu cơm trước.” Khưu Thành nói xong liền vào phòng bếp.

A Thường lúc này đã từ ban công bên ngoài vào tới phòng khách, tiếp đó, anh chàng lại đi theo sau Khưu Thành vào phòng bếp: “Đem khoai tây gọt vỏ.” Khưu Thành phân phối nhiệm vụ cho hắn.

Khưu Thành phụ trách nấu cơm xào rau, A Thường đem vỏ khoai tây cạo sạch rồi đi tắm rửa, sau khi xong lại cầm lấy dao phay thớt gỗ đem bọn chúng cắt thành mảnh nhỏ. Chu Tuyền thì ngồi ở phòng khách lặt cải thìa, rồi mới đưa cho A Thường rữa sạch.

Buổi tối có ba món mặn, một đĩa đậu hủ Ma Bà, một đĩa cải xào, một đĩa khoai tây xào thịt thái lát. Đậu hủ cùng thịt đều lấy từ trong tủ lạnh ra, chính là con heo được mổ thịt hồi năm trước. Khưu Thành đã lưu lại không ít thịt, đều đặt ở trong tủ đông lạnh. Bình thường, cậu sẽ cắt một khối nhỏ ra làm đồ ăn, phỏng chừng có thể ăn được thật lâu.



Về phần đậu hủ, nhà bọn họ bình thường rất ít khi ngừng ăn. Cơ hồ mỗi ngày đều có mặt món này trên bàn. Ngay cả A Thường cũng ăn nhiều đến mức ngán, may mà cải thìa xào lên thực ngon miệng, thịt thái lát cũng rất thơm. nhuy h

Hôm nay đến phiên A Thường rửa bát, Chu Tuyền cơm nước xong thì trở về gian phòng của mình. Đã nhiều ngày ở lại nơi đây, hắn đã đem căn phòng cách vách kia bố trí giống y như cái ổ của hắn khi xưa. Hắn cũng dùng bột ngô Khưu Thành cho hắn, đổi từ mạng internet không ít nhạc khí, còn có một ít máy móc thiết bị Khưu Thành cùng A Thường xem không hiểu. haehyuk8693

Khưu Thành biết hắn thích âm nhạc, cũng đang tự lần mò sáng tác ca khúc. Cậu và A Thường có thể thường xuyên nghe được giọng Chu Tuyền ở cách vách tự đàn tự xướng. Mấy bài hát kia có bài ưu thương trầm trọng, cũng có bài thể hiện sự khát khao cùng hướng tới tương lại.

Cả buổi tối hôm nay, Khưu Thành lại thử luyện chế Tích Cốc đan. Không chút nào ngoài ý muốn, việc luyện đan lại lấy sự thất bại chấm dứt. Đợi đến khi cậu kiệt sức từ tầng mười lăm lếch xuống, thời gian đã rất muộn.

Khưu Thành tính nghỉ ngơi chốc lát rồi mới bắt đầu buổi đả tọa đêm nay. Trong thời gian này, cậu lại mở ra Thiên La nhãn, cùng A Thường xem xét tình huống các nơi tại thành phố Tân Nam. Hiện tại, mọi thứ không mấy khác biệt so với hai ngày trước, chẳng có gì chuyển biến tốt đẹp, cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Cuối cùng Khưu Thành lại trọng điểm chú ý đến tình cảnh của một số nhân vật.

Bên trong đại học Tân Nam, vợ con của Kiều Vĩnh Mậu đang nghỉ ngơi. Có Khưu Thành ngầm đưa qua một trăm cân bột ngô, thêm vào sự quản lý của quân đội đối nạn dân cũng trở nên thập phần nghiêm khắc, nên tình cảnh của ba mẹ con họ cũng không đến mức quá mức gian nan.

Trong căn phòng học rộng rãi yên tĩnh, nhìn thế nào đều thấy như tất cả mọi người đang ngủ. Thế nhưng nếu cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, nơi này cũng không bình tĩnh giống như mặt ngoài thoạt nhìn. Rất nhiều người đều đang giả ngủ, vợ con của Kiều Vĩnh Mậu cũng là một trong số đó. Hiện tại là phiên canh gác của người mẹ, chờ một lát nữa sẽ đến phiên con trai và con gái của cô.

Bấy giờ, tuy việc quản lý bên trong đại học Tân Nam rất nghiệm ngặt, những tình huống ăn cướp trắng trợn đã rất ít phát sinh, nhưng trộm lén lại không thể triệt bỏ. Một trăm cân bột ngô, ở trong này thật sự rất được người nhớ thương…

Khưu Thành đem hình ảnh thay đổi, chuyển tới một chung cư phổ thông trong thành phố.

“…… Ô ô ô, ca ca, em đói bụng quá đi! Em muốn ăn bánh ngô…”

“Cả ngày chỉ biết ăn thôi! An ăn, hôm nay đều cho mày ăn hết, ngày mai còn sống nổi không? Phiền chết, đừng làm ồn giấc ngủ của anh mày, ngày mai còn phải đến ngoài thành cắt cỏ nữa.” Trên giường, Mã Húc Đông xoay thân một cái, không muốn tiếp tục phản ứng đứa em gái đang khóc sướt mướt của mình.

“Húc Đông à, hay là ngày mai để mẹ đi với con, kiếm thêm một ít bánh ngô cũng tốt.” Thân thể của mẹ nhóc gần đây ngược lại đã đỡ hơn trước. Lúc này, bà đang cầm một kiện quần áo cũ vá lại. Tuy quần áo trong chợ đêm rất rẻ, thế nhưng ba mẹ con bọn họ trước mắt lại không có thu nhập, nên không nỡ tiêu tiền mua quần áo.

“Mẹ đi làm gì?” Mã Húc Đông khó chịu ngồi dậy: “Hai ngày nay trời còn đổ mưa, đi rồi mắc công lại sinh bệnh. Nghe nói trong thành phố, bệnh nhân hiện đã quá tải, bên bệnh viện đã không thể nhận thêm người.”

“Đâu dễ sinh bệnh như vậy chứ.” Mẹ của nhóc kiên trì nói.

“Được rồi! Mẹ đừng thêm phiền, còn chê con không đủ mệt à!” Ngữ khí của Mã Húc Đông rõ ràng đã có chút không tốt.

“Được được, không cho con thêm phiền. Nhìn còn xem, mới nói hai câu đã nóng nảy.” Mẫu thân của nhóc vội vàng dỗ dành.

“Hừ, ngủ.” Mã Húc Đông lại nằm trở lại trên giường. haehyuk8693

“Ca, em đói, em đói quá……” p2haehyuk.wordpress.com

“Phiền chết!”

“Anh cho em một miếng bánh ngô đi…”

“Không có.” p2haehyuk.wordpress.com

“Con gái à, con phải nghe lời. Ngày sau không biết sẽ đi đến đâu, chúng ta cũng không có bao nhiêu lương thực, phải ăn tiết kiệm một chút.”

Nói rồi, người mẹ buông quần áo trong tay, đi qua dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé này gần nhất nhìn như càng lúc càng xanh xao, cũng so với trước đây thích khóc hơn. Đây cũng không phải điềm báo tốt lành gì, nhớ mấy năm trước còn ở căn cứ lâm thời, cô đã nhìn thấy rất nhiều đứa nhỏ cứ như vậy mà mất đi.

“Ô ô ô… Con đói bụng quá à…” p2haehyuk.wordpress.com

Cô bé lại nhỏ thanh khóc trong chốc lát, Mã Húc Đông liền phủ thêm áo bông xuống giường đi vào phòng bếp. Một bên bỏ vào nồi cơm điện chút nước rồi nấu lên, một bên lại lấy chìa khóa trong túi áo, đem ngăn tủ đựng lương thực trong nhà mở khóa, từ bên trong cầm một bao nhỏ bột ngô ra.

“Anh ơi, anh muốn nấu cháo bột ngô sao? Anh ơi, anh bỏ nhiều một chút, bằng không em ăn xong một chốc lại đói bụng.” Nhìn thấy anh trai cầm một túi nhỏ từ trong ngăn tủ ra, cô bé liền biến thành chó nhỏ theo trước theo sau.

“Còn ồn nữa không cho em ăn!” Mã Húc Đông không kiên nhẫn nói.

“!” Cô em gái lập tức liền cấm thanh, chỉ dám ngóng trông ở một bên.

Hơn mười phút sau, Mã Húc Đông đặt một chén cháo bột ngô nhỏ đặc sệt trước mặt đứa em gái: “Ăn đi!” haehyuk8693

“Ca, của anh đâu?” Tiểu nha đầu đối với cháo bột ngô nuốt nuốt nước miếng, lại ngẩng đầu nhìn anh trai.

“Em tự lo mà ăn đi.” Mã Húc Đông bưng cái bát lên nhét vào trong tay cô: “Được rồi, ra ngoài ăn đi, ăn xong nhanh chóng đi ngủ.”

“Mẹ ơi, mẹ muốn ăn một miếng không?” Tiểu cô nương bưng bát ngồi bên cạnh mẹ mình. p2haehyuk.wordpress.com

“Mẹ không đói bụng, con ăn đi!” Phụ nhân cười cười, bảo đứa con mau ăn xong rồi đi ngủ một giấc, bằng không trong chốc lát lại đói bụng. Kế đó, bà lại cúi đầu may vá quần áo trong tay, đâm mấy kim, cô lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hướng phòng bếp, hốc mắt có chút đỏ hồng.

Trong phòng bếp, Mã Húc Đông đang dùng nước sôi trong bình đun nước bằng điện tráng tráng lồng nồi cơm, sau lại bê lên ừng ực uống sạch sẽ, lau miệng, đem nồi cơm điện đặt dưới vòi nước thoáng rữa sạch rồi đặt ở một bên, sau đó liền nghênh ngang quay về phòng của mình đi ngủ.

Lúc này, tại phòng 1406 chung cư số sáu tiểu khu Gia Viên.

“Nếu quan tâm cậu nhóc, liền đưa cho nó chút đồ đi!” Khưu Thành nhìn A Thường đã trầm mặc được một lúc lâu, thoáng nhắc nhở hắn.

“Không quan tâm.” A Thường không được tự nhiên xoay sang chổ khác.

“Mấy thứ trong phòng bếp của chúng ta, anh đều có thể đem tặng người ta.” Khưu Thành cười cười, nói.

“……” A Thường không lên tiếng.

Sau đó, đến sáng sớm hôm sau, khi mẹ con Mã Húc Đông còn chưa rời giường, liền nghe từ ban công “phanh” một tiếng vang dội. Lúc chạy ra ngoài quan sát, bọn họ liền nhìn thấy một cái túi nilong màu đen, bên trong có một túi khoai tây, một túi bột ngô, hai bó bắp cải. Nhóc đưa tay vào đảo đảo, lại lật ra được một khối thịt heo nhỏ.

Đây thật sự là một khối thịt heo rất rất nhỏ, Mã Húc Đông thậm chí không xác định được nó có tới một lạng hay không? Nhìn khối thịt, hắn liền nhớ đến cảnh tưởng hồi ở trong trường học, dưới ánh mắt tha thiết của hắn trên cùng một chiếc bàn, cái tên A Thường kia đã chọn lựa từ trong cà men, tìm ra một cái bánh rau hẹ trứng nhỏ nhất đưa sang.

“Xì! Quỷ hẹp hòi!” Mã Húc Đông mắng một câu, sau đó liền một hơi ôm trọn hết đồ đạc, nghênh ngang vào nhà. p2haehyuk.wordpress.com

“!” Trong căn hộ 1406 chung cư số sáu tiểu khu Gia Viên, A Thường lúc này đang đối diện với ngọc kính Khưu Thành đưa cho hắn, nhe răng nhếch miệng hừ hừ cười!