Khi Phàn Tiểu Linh tỉnh dậy, chỉ thấy khắp người đau nhức.
Đập vào mắt nàng là tấm rèm giường vá víu, nàng phải chống đỡ cánh tay phải nửa ngồi dậy, đánh giá gian phòng này không lớn, bức tường thấp làm bằng hoàng thổ, những chỗ thủng được dùng ván gỗ đóng đinh lên, trong phòng chỉ có một cái bàn vuông và hai băng ghế đã cũ có lỗ mối.
Nàng nhớ rõ trước khi mình mất đi ý thức còn bị tên thủ lĩnh sơn phỉ kia nhấn đầu vào trong nước, đây là được người cứu sao?
Phàn Tiểu Linh cúi đầu nhìn thoáng qua xiêm y trên người mình, không phải là của mình, vết thương trên người đã được băng bó, tay trật khớp cũng đã được sửa trở về. . 𝗧rờ 𝘶𝗺 𝐭r𝘶𝗺 h𝘶𝒚ề𝐧 𝐭rù𝗺 ﹏ 𝗧𝙍U𝘔𝗧𝙍UYỆ N.ⅤN ﹏
Nàng vịn cột giường cũ kỹ đứng dậy, vừa duỗi lưng ra thì đau đến nghiến răng trợn mắt.
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ, thắt lưng của nàng không bị tổn thương, tại sao lại đau như vậy? Chẳng lẽ trong lúc đánh nhau đã đụng vào đâu đó, lúc đó không phát giác được?
Trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, nàng theo bản năng tìm con đao chặt xương phòng thân của mình, tìm thấy con đao và đôi bao cổ tay da hươu lúc trước Ngôn Chính đưa cho nàng đang nằm trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh giường, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu ngón tay của nàng lướt qua bề mặt da bóng loáng còn bền dẻo của đôi bao cổ tay, nàng cụp mắt định buộc lên tay phải của mình, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Vẻ mặt của Phàn Tiểu Linh biến sắc, trong nháy mắt dán vào tường men theo tới cửa, mượn khe hở chỉ rộng bằng nửa ngón tay phía trên của một cửa cổ cũ nát nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài nhìn giống như một cái tiểu viện nông hộ, dưới mái hiên có hai quan binh mặc giáp mang bội đao đứng đấy, một quan binh nhanh chân tiến vào tiểu viện.
Thần sắc của Phàn Tiểu Linh khẽ buông lỏng, xem ra ngày đó nàng bị truy đuổi trên thuyền gỗ đã được những quan binh kia cứu giúp.
Chỉ không biết là tại sao lại tạm ở đây.
"Hầu... Chủ tử có ở đây không? Quan binh phủ Tế Châu vẫn đang tuần sát qua bên này tìm kiếm, sắp không ngăn được..." Quan binh tiến vào viện hạ giọng nói.
Tâm của Phàn Tiểu Linh vừa buông xuống lại nhấc lên, bọn họ không phải là quan binh của phủ Tế châu sao? Nếu không tại sao lại muốn ngăn cản chính người của bọn họ?
Một quan binh khác canh giữ trong viện nói: "Tin tức từ núi Nham Tùng kia truyền về, chủ tử đã đi tra hỏi, ngươi trước dẫn người trông coi sơn khẩu, chờ chủ tử chở về ta sẽ báo với chủ tử."
Quan binh đến đây truyền tin xong lại vội vã rời đi.
Phàn Tiểu Linh dựa vào phía sau cửa, cả người đều nổi lên cảnh giác.
Không biết chủ tử trong miệng bọn họ là người phương nào.
Nhưng cách ăn mặc của bọn họ như tướng sĩ trong quân, trong nội cảnh Tế châu, lại có vẻ như không hợp với quan phủ Tế châu... Chẳng lẽ bọn họ lại là sơn phỉ giả danh?
Nhận thức này khiến toàn thân Phàn Tiểu Linh giật mình.
Vừa lúc hai quan binh ngoài cửa bắt đầu tán gẫu, một người trong đó nói: "Nơi này không thích hợp ở lâu, nếu gặp phải người của phủ Tế châu bên kia, thân phận của chủ tử sẽ bại lộ, chờ chủ tử trở về, mặc kệ nữ tử bên trong kia có tỉnh lại hay không, hẳn là nên lên đường."
Một người khác líu ríu nói: "Ta thấy chủ tử rất quan tâm với nữ tử kia, tối hôm qua nàng ấy nằm mộng lên cơn co giật, chủ tử sợ nàng ấy cắn lưỡi nên trực tiếp đưa ngón tay cho nàng ấy cắn, trên ngón trỏ còn có một dấu răng lớn toàn là máu!"
Phàn Tiểu Linh vẫn còn ấn tượng với ác mộng đêm qua, nghe bọn họ nói chính nàng còn cắn chủ tử của bọn họ, không khỏi nhíu mày.
Vốn định muốn nghe lén thêm chút tin tức, nhưng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gậy tre gõ trên mặt đất, nàng lại nhìn qua khe cửa, từ dưới mái hiên là một bà lão mắt mù tóc hoa râm đang đi tới.
Quan binh canh giữa ngoài cửa hỏi: "Lão nhân gia có việc gì sao?"
Trong n.g.ự.c bà lão ôm một chồng xiêm y, cười hiền lành: "Bộ xiêm y hôm qua thiếu phu nhân nhà ngươi rơi xuống nước, lão bà tử đã phơi khô, chuẩn bị đưa đến cho nàng ấy."
Quan binh kia nghe xong, tựa hồ là ngại nam nữ khác biệt mà không nói tự mình cầm thay đem vào, liền tránh qua một bên, nói: "Lão nhân gia cứ vào đi."
Khi bà lão gõ gậy gỗ tìm đường tập tễnh bước vào cửa, Phàn Tiểu Linh đã lặng lẽ nhanh chóng lui về phía giường, cởi giày và nằm xuống giường, giả vờ như chưa tỉnh lại.
Sau khi bà lão vào phòng, mò mẫm đi đến bên giường đặt xiêm y xuống, thay Phàn Tiểu Linh dịch chăn, lại kiểm tra nhiệt độ trên trán của nàng, tự lẩm bẩm: “Con gái ngoan, xem như không còn phát sốt nữa, nhưng thế nào lại cùng phu quân đi thuyền gặp sơn phỉ, thật là chịu tội, nhưng may mắn còn có người phu quân quan tâm đến ngươi..."
Lảm nhảm liên miên một hồi, lại mò mẫm thêm hai thanh củi vào chậu, sau đó mới kéo cửa đi ra ngoài.
Đám quan binh canh gác bên ngoài liếc thoáng qua bà lão vào phòng, thấy trên giường vẫn còn phình lên, chỉ coi như Phàn Tiểu Linh vẫn chưa tỉnh lại, dời mắt tiếp tục đứng gác.
Ngay khi tiếng cửa vừa đóng lại, Phàn Tiểu Linh liền mở mắt ra.
Nghe bà lão nói xong, nàng càng thêm chắc chắn đám người này không phải quan binh, nếu là người của quan phủ cứu nàng, cớ sao lại còn muốn giả đóng vai phu thê với nàng, còn nói gặp sơn phỉ trên thuyền?
Về phần chủ tử trong miệng hai tiểu lâu la ngoài phòng kia, Phàn Tiểu Linh vô thức đã nghĩ đến Tùy Nguyên Thanh.
Tên kia vốn là người của phản vương, sau khi bị Ngôn Chính làm bị thương nhảy sông được người trại Thanh Phong cứu, hiện tại mang theo một đám sơn phỉ này giả trang quan binh, không chừng là đang muốn tính kế xấu gì!
Nhóm quan binh của phủ Tế châu đều ở gần đây, nàng phải nghĩ biện pháp chạy thoát ra ngoài báo tin mới được.
Phàn Tiểu Linh không biết bên ngoài còn bao nhiêu tên sơn phỉ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi suy nghĩ một chút, nàng đem đôi bao cổ tay cất vào trong n.g.ự.c như một mảnh giáp hộ tâm, lại đem cây đao chặt xương buộc lên đùi dùng váy che lại, mới bước xuống giường đạp đổ chiếc ghế dài trong phòng, giả vờ làm như tiếng động do té ngã.
Quả nhiên, người canh gác bên ngoài trong nháy mắt đẩy cửa ra, Phàn Tiểu Linh ở trong phòng một tay chống đỡ lên bàn, một bộ dáng như sắp ngã xuống, sắc mặt tái nhợt nói: "Ta muốn đi nhà xí."
Một tên quan binh trong đó cười toe toét: "Trong góc phòng có một cái bô..."
Đồng liêu của hắn ta thúc khuỷu tay vào hắn ta, hắn ta mới ý thức được trong phòng tốt xấu gì cũng là cô nương gia, hơn nữa là người Hầu gia bọn họ vừa ý, lời kia của mình có chút thô bỉ, lúc này đành ngậm miệng lại.
Phàn Tiểu Linh bày ra vẻ mặt khó chịu vội vàng: "Quân gia, ta đau bụng."
Chuyện này không có cách nào giải quyết ở trong phòng, hai người quan binh cũng không nghĩ tới tại sao Phàn Tiểu Linh khi tỉnh dậy lại đột nhiên đau bụng, nàng lại là người Hầu gia coi trọng, cho nên bọn họ không dám đi lên giúp đỡ, đành phải đi gọi bà lão, để bà giúp dìu Phàn Tiểu Linh đi nhà xí.
Nhà xí ở nhà bà lão dựng ở phía sau gian phòng, Phàn Tiểu Linh được bà đỡ ra ngoài đi dạo một vòng, chỉ là muốn thăm dò trong và ngoài viện có bao nhiêu sơn phỉ, lại ngoài ý muốn phát hiện chỉ có hai người ở trước cửa phòng kia.
Như vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.
Khi Phàn Tiểu Linh được bà lão đỡ trở về phòng, đi ngang qua dưới mái hiên, không báo trước cho quan binh bên phải một quyền, quan binh kia tại chỗ bị đánh cho hồ đồ, hai dòng m.á.u mũi mờ mịt nhìn Phàn Tiểu Linh, sau một khắc trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.
Quan binh bên trái sửng sốt một lúc không nói được lời nào, giữa hắn ta và Phàn Tiểu Linh có một bà lão, sợ hắn ta làm bà lão bị thương, Phàn Tiểu Linh trực tiếp giật lấy cây gậy tre từ tay bà lão, dùng sức thật lớn đánh vào gáy của hắn ta, gậy tre đứt thành hai đoạn, quan binh cũng hôn mê bất tỉnh.
Bà lão vẫn mờ mịt đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ lo sợ không am tâm: "Làm sao vậy?"
Phàn Tiểu Linh không biết khi nào "Tùy Nguyên Thanh" và những tên sơn phỉ khác sẽ trở về, cho dù nàng đã làm mọi việc nhanh chóng, nhưng lòng bàn tay của nàng vẫn đổ một tầng mồ hôi, nàng ngồi xổm xuống trước mặt bà lão: “Những người này là người xấu, người dẫn cháu tới cũng không phải là phu quân của cháu, bà bà, nhanh nằm lên lưng của cháu, cháu đưa ngài đi.”
Bà lão bị dọa sợ hãi, lúc nằm sấp trên lưng Phàn Tiểu Linh vẫn có chút lo lắng: "Cô nương, một tay của cháu bị trật khớp sao cõng được bộ xương già này?"
Bà lão rất gầy, Phàn Tiểu Linh cõng lên lưng với một tay cũng không thành vấn đề, nàng đi ra ngoài một vòng đã nhanh chóng nhìn thoáng qua địa hình, nói: “Ngài cứ giữ lấy vai của cháu là được."
Trên đường tuyết còn chưa tan, hiện tại trời cũng không có tuyết rơi, muốn che giấu dấu vết lưu lại trên mặt tuyết đúng là rất khó. Nếu muốn tránh bị bắt trở về, nhất định phải tìm được người phủ Tế châu trước khi bọn sơn phỉ đuổi kịp.
Phàn Tiểu Linh nhớ rõ trước đó mấy quan binh nói chuyện với nhau muốn giữ vững sơn khẩu gì đó, nghĩ là quan binh phủ Tế châu đều ở chỗ đấy.
Nàng hỏi bà lão: "Bà bà, con đường nào đến sơn khẩu gần nhất?"
May mắn là tuy bà lão mắt mù, nhưng rất thông thuộc đường xá gần nhà, nói: "Cháu dọc theo con đường trước cửa chạy về hướng tây, đến ngã ba đường thì đi con đường giữa."
Phàn Tiểu Linh nhận đường rất tốt, cơ hồ cõng bà lão trên lưng chạy lon ton suốt quãng đường.
-
Các trinh sát đến báo về chuyện diệt phỉ ở núi Nham Tùng, sợ ở trong nhà bà lão nói những chuyện này sẽ phiền phức, cho nên Tạ Chinh đã dẫn mọi người ra ngoài để nói chuyện.
Khi quay lại, hắn thấy hai thân binh canh giữ ở trong viện đều bị người khác đánh ngất xỉu, sắc mặt hắn thay đổi, khi hắn đẩy cửa ra phát hiện trong phòng không có một ai, còn tưởng rằng Phàn Tiểu Linh đã bị người nào bắt đi, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Một thân binh đi theo Tạ Chinh ra ngoài nhìn thấy trên mặt đất không có vết máu, liền ngồi xổm xuống kiểm tra hô hấp của hai đồng liêu, vội vàng báo cho Tạ Chinh: "Hầu gia, bọn họ còn sống!"
Hắn ta nói xong dùng sức ấn mạnh một người đồng liêu trong đó.
Thân binh bị Phàn Tiểu Linh đánh một gậy cho bất tỉnh từ từ tỉnh dậy, khi nhìn thấy Tạ Chinh mặt trầm như nước đứng trước mặt mình, bị dọa sợ đến mức vội vàng quỳ xuống: "Hầu gia, thuộc hạ đáng chết!"
Tạ Chinh nhìn cây trúc gãy trên bậc thang, trong mắt tựa hồ bị một tầng băng giá bao phủ.
Chưa từng có ai dám cướp người dưới mí mắt của hắn.
Tất cả các con đường đến đây đều bị hắn cho người chặn lại, để tránh quấy nhiễu bà lão, hắn mới chỉ mang theo ba thân binh bên người.
Đến cùng là ai có bảnh lĩnh như vậy, tránh được kỵ binh ở sơn khẩu mà lẻn vào?
Trong đáy mắt hắn đè ép sự tức giận vì bị xúc phạm: "Người nào đã bắt nàng ấy đi?"
Thân binh đau khổ nói: "Là vị cô nương đó đánh ngất xỉu chúng thuộc hạ."
Tạ Chinh không khỏi giật mình, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, thần sắc kỳ quái nói: "Tại sao nàng ấy lại muốn đánh ngất xỉu các ngươi?"
Thân binh nói: “Thuộc hạ cũng không biết, vị cô nương kia tỉnh lại liền kêu đau bụng, thuộc hạ thấy nàng ấy yếu ớt, liền kêu lão bà kia đỡ nàng ấy đi, ai ngờ khi nàng ấy trở về, đột nhiên liền đánh An tử một quyền ngất xỉu, lại đoạt lấy gậy tre trong tay bà lão đánh thuộc hạ bất tỉnh."
Thân binh đi theo Tạ Chinh ra ngoài đã xem xét xong mấy căn phòng đi ra, nói: "Lão bà kia cũng không thấy đâu."
Tạ Chinh hơi suy nghĩ, liền hiểu được nhất định Phàn Tiểu Linh đã hiểu lầm cái gì đó, coi bọn họ thành kẻ xấu, mới có thể mang bà lão cùng bỏ trốn.
Hắn hỏi: “Trong khi bản hầu rời đi, trong viện đã phát sinh chuyện gì?"
Thân binh bị Phàn Tiểu Linh dùng gậy đánh bất tỉnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trinh sát ơ sơn khẩu đến báo tin qua, nói binh lính phủ Tế châu lại có ý đồ tìm kiếm ngọn núi này một lần nữa, nhưng lúc ấy Hầu gia đã đi ra ngoài, thuộc hạ liền tự chủ trương bảo bọn họ trước tiếp tục trông coi, không để binh lính phủ Tế Châu vào núi."
Tạ Chinh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Thì ra là như vậy."
Chắc hẳn lúc đó nàng đã tỉnh dậy, phát hiện người trong viện đều mặc binh phục, nhưng lại không phải quan binh của phủ Tế Châu, còn tưởng lầm bọn họ là tặc nhân.
Đúng lúc này, một trinh sát khác cưỡi ngựa từ đường nhỏ chạy tới, lăn xuống lưng ngựa ngay tại chỗ nửa quỳ chắp tay nói: "Hầu gia, vị cô nương hôm qua được ngài cứu đã cõng một bà lão đi xuống núi, có muốn cản hay không?”
Tạ Chinh ngước nhìn về phía ngọn núi phủ đầy tuyết mà không nói gì.
Để quét sạch tàn dư của bọn sơn phỉ bỏ chạy đến núi Nham Tùng, phần lớn nhân mã trong một trăm khinh kỵ binh do hắn mang tới đều đã đưa đến núi Nham Tùng.
Lần này vội vàng trở về, vốn tưởng rằng nàng lâm vào nguy hiểm, nhưng hiện tại nàng đã an toàn, chiến sự tiền tuyến khẩn cấp, đảng thanh lưu lại phái Lý Hoài An đến Tế châu làm tai mắt, quả thật hắn không nên lưu lại thêm nữa.
Hắn nói: "Đội nhân mã canh giữ ở sơn khẩu rút đi, trở về Lư thành."
Trinh sát nhận lệnh lên ngựa đi truyền tin tức.
Mấy thân binh trong viện tĩnh dưỡng một hồi, đi tới rừng tùng cách đó không xa dẫn theo mấy chiến mã tới.
Khi Tạ Chinh lên ngựa liếc mắt nhìn phương hướng xuống núi, trong lòng có chút không cam tâm, hắn đeo mặt nạ da người đã chuẩn bị sẵn trong đợt dẫn binh lần này, nói với mấy thân binh: "Các ngươi rút lui trước đi, ta đi một chút liền trở về."
Nói xong, hắn kéo dây cương chạy về phía đường xuống núi, để lại mấy thân binh ngơ ngác nhìn nhau.
-
Phàn Tiểu Linh đang cõng bà lão đi trên đường, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ trên núi truyền đến, cũng không biết đó là sơn phỉ giả trang quan binh hay thật sự là quan binh phủ Tế châu, sau khi cân nhắc một phen, tạm thời cõng bà lão trốn vào đường bên cạnh trong rừng tùng.
Để đảm bảo an toàn, Phàn Tiểu Linh nói với bà lão: “Bà bà, ngài trước trốn ở trong rừng đừng gây ra tiếng động, cháu đi ra ngoài xem thử, nếu thật là người của quan phủ, cháu sẽ trở lại đón ngài."
Bà lão nắm lấy tay Phàn Tiểu Linh liên tiếp dặn nàng phải cẩn thận.
Phàn Tiểu Linh cầm cành cây vừa rút lui ra khỏi rừng, vừa xóa đi dấu chân của nàng lưu lại, khi đến đường cái muốn thăm dò có quan binh ở sơn khẩu hay không, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Lần này tiếng vó ngựa rất đơn điệu, nghe như chỉ có một con ngựa, nhưng lại tới rất nhanh.
Ngay khi Phàn Tiểu Linh chuẩn bị lao vào rừng tùng, một người một ngựa đã xuất hiện trong tầm mắt.
Phàn Tiểu Linh sợ nếu dẫn người này vào rừng tùng sẽ đánh bậy đánh bạ đụng phải bà lão, nàng nghĩ dù sao chỉ có một người, bản thân có thể sử dụng hết toàn lực chưa hẳn không thể kiềm chế được hắn, liền cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
Con đường cái vòng quanh núi gập ghềnh, thậm chí từ sườn núi có thể nhìn thấy chân núi.
Khi Phàn Tiểu Linh phát hiện trên đường cái dưới chân núi quả thật có một đội quan binh mang cờ Tế châu đang hướng lên núi, cơ hồ rất mừng rỡ, một bên chạy một bên hét lên: "Cứu mạng!"
Quan binh Tế châu dưới chân núi nghe tiếng, nhìn về phía lưng chừng núi, rất nhanh đã có người đáp lại nàng: "Cô nương đừng sợ, ta mang người tới cứu cô nương!"
Lúc này Phàn Tiểu Linh mới nhìn bên trong đám đông quan binh kia, còn có một nam nhân mặc nho bào màu thiên thanh đi theo, đúng là nam nhân trẻ tuổi tốt bụng đã chở mình ngày hôm đó.
Xa xa nhìn nhau một màn này, rơi vào trong mắt Tạ Chinh đang cưỡi ngựa chạy tới, quả thật có chút chói mắt.
Trên mặt hắn có dán vết thẹo, che kín một bên mắt khiến người quen khó nhận ra hắn.
Chỉ còn cách Phàn Tiểu Linh mấy trượng, nhưng hắn vẫn hung hăng thúc vào bụng ngựa, khi chiến mã tiến lên, hắn liền đưa tay nhấc người lên lưng ngựa.
Phàn Tiểu Linh phản ứng cực kỳ nhanh, sau khi tránh bàn tay hắn chộp tới, cũng không đi đường cái, mà đi thẳng đến đường vòng quanh núi trượt thẳng về phía sườn dốc.
Bên dưới con dốc dựng đứng này là đoạn tiếp theo của đường cái vòng quanh núi, vô luận là thế nào so với cưỡi ngựa vòng quanh núi vẫn nhanh hơn.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, tên quan binh giả kia đuổi theo nàng vậy mà cũng bỏ ngựa, cùng trượt xuống theo nàng.