Phàn Tiểu Linh quay đầu lại nhìn Tạ Chinh, nửa khuôn mặt của hắn đang khuất trong quang ảnh.
Bởi vì ngược sáng, nàng nhìn không rõ biểu cảm của hắn lúc này là gì, nhưng giọng nói của hắn trầm hơn bình thường rất nhiều: “Vừa rồi nói nặng lời với nàng, thật có lỗi.”
Hắn kiêu ngạo nửa đời người, hiếm khi tự mình chủ động cúi đầu.
Phàn Tiểu Linh vẫn không nói chuyện, trực tiếp vén rèm đi ra ngoài.
Tạ Chinh nhìn tấm rèm vẫn còn đung đưa, khóe môi dần mím chặt.
Một lúc sau, Phàn Tiểu Linh bưng ấm nước trở lại, trong vòi bốc lên hơi nước, rõ ràng là vừa mới đổ nước nóng vào.
Nàng không để ý đến sự ngây ngốc nhất thời trên mặt Tạ Chinh, cầm lấy cốc gỗ trên bàn, rót một cốc nước đưa tới: "Uống không?"
Tạ Chinh nhận lấy cốc nước, nước mới đun còn nóng hổi, hắn cầm nó trong tay thay vì đưa lên môi, nói lời đáp tạ muộn màng: "Đa tạ nàng đã tìm thấy chiếc áo choàng."
Phàn Tiểu Linh liếc nhìn thoáng qua chiếc áo choàng nhung hắn khoác lên người, vẫn không trả lời, chỉ hỏi: “Thuốc trên người đã đổi chưa?”
Hơn phân nửa khuôn mặt Tạ Chinh chìm trong hơi nóng bốc lên từ miệng cốc, lông mi dài như cái quạt, hắn do dự một chút rồi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, giống như mặt trăng lạnh treo lơ lửng trên khu rừng băng giá, hoang vắng thờ ơ, giữa mặt mày của hắn như khắc lấy phần bi quan xa lánh mệt mỏi sự đời, dáng vẻ như thể muốn ở đây tự sinh tự diệt.
Phàn Tiểu Linh cảm thấy đây có lẽ là lợi ích của việc có bộ dáng tốt, nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng nàng vô hình có chút không đành lòng.
Nàng cho rằng là bởi vì bị thương quá nhiều, quân y không chú ý đến hắn, cho nên không nói một lời đứng dậy đi tìm quân y lấy thuốc.
Sau trận đại chiến ngày hôm nay, trên núi xác thật có không ít thương binh, mấy quân y đi theo quân đang chạy loạn trong doanh trại, quân y nhìn thấy Tạ Chinh cũng định theo lịch thay thuốc cho hắn, lại bị Tạ Chinh nói một câu "Đi xem cho các binh lính khác trước" đuổi đi.
Nhóm quân y đều biết tính nết của Tạ Chinh, tối hôm qua thuốc trên người hắn đã đổi cho nên không kiên trì nữa, giờ khắc này thấy Phàn Tiểu Linh tìm đến, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm lấy thảo dược cần đổi và thuốc cần sắc đưa hết cho Phàn Tiểu Linh.
Sau khi cầm lấy mấy gói thuốc trở về, Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Chinh đang ngồi dựa đầu trên giường, cứng rắn nói: “Cởi xiêm y ra."
Tạ Chinh nhìn thuốc trong tay nàng, không hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn cởi bỏ bộ xiêm y mỏng trên người.
So với lần đầu tiên được Phàn Tiểu Linh nhặt về, hiện tại rõ ràng đã khỏe hơn rất nhiều, cơ bụng và eo săn chắc, đường nét rõ ràng, chỉ là các vết sẹo hoặc sâu hoặc nông đều rất bắt mắt.
Vẻ mặt của Phàn Tiểu Linh nghiêm nghị gỡ bỏ băng gạc quấn chéo từ vai đến xương sườn cho hắn, nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng.
Lớp băng gạc phía trong cùng dính đầy nước thảo dược và máu, mùi không mấy dễ chịu, khi nhìn thấy vết thương đã đỡ hơn trước một chút nhưng vẫn còn dữ tợn không thôi, trong lòng Phàn Tiểu Linh có cảm xúc lẫn lộn, không nỡ nhìn đến.
Nàng đang định bôi thảo dược lại bị người khác cầm tay lại, mu bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp khiến da đầu nàng muốn nổ tung, toàn bộ m.á.u của cánh tay giống như chảy ngược, khiến nàng không khỏi nhíu mày nhìn Tạ Chinh.
Trong mắt đối phương tựa hồ có rất nhiều cảm xúc, nhưng lại không nhìn rõ hết, hắn chỉ bình tĩnh nói: "Vết thương có chút đáng sợ, để ta tự làm đi."
Phàn Tiểu Linh nghe vậy, khóe môi mím xuống, trên tay thoáng dùng lực lấy thảo dược đắp lên người hắn, Tạ Chinh liếc nhìn bàn tay của mình bị tránh đi, cụp mắt xuống không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi bôi thuốc xong, Phàn Tiểu Linh dùng gạc sạch quấn quanh vết thương, ủ rũ nói một câu: “Ta không phải sợ vết thương của huynh.”
Tạ Chinh bởi vì lời nói này của Phàn Tiểu Linh mà thất thần, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe Phàn Tiểu Linh lại nói: “Lấy tóc ra khỏi vai trái của huynh đi.”
Vì nằm trên giường nhiều ngày nên mái tóc búi của hắn sớm đã rối tung, tóc rũ xuống không ít, khi muốn quấn băng gạc quanh vai, buộc phải gạt mớ tóc rối bù đi, Phàn Tiểu Linh không thể giúp được.
Tạ Chinh theo lời nàng vén đi, nhưng vẫn còn sót lại vài sợi tóc rối.
Phàn Tiểu Linh vòng tròn miếng băng gạc, tiếp tục những lời trước đó: "Ta sợ huynh sẽ chết."
Tạ Chinh hơi nhướng hàng mi dài, đôi mắt như sao của hắn dường như có chút sững sờ.
Cô nương trước mặt lại lẩm bẩm: "Thương thế nặng như vậy, suýt chút nữa đ.â.m vào nội tạng, lúc đó phải đau cỡ nào..."
Tạ Chinh nhìn chằm chằm vào mặt mày của nàng một lúc, hắn cảm thấy như trong tim mình sinh ra một gốc cây có gai, mỗi khi rễ hướng vào đáy lòng sinh trưởng thêm một tấc, liền mang theo sự chua xót đau đớn, ngọn cây xòe rộng cành cây nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một loại ôn nhu lưu luyến, vì vậy càng ngày càng vươn ra cành lá một cách man rợ.
Hắn nói: "Ta sẽ không chết."
Hắn còn chưa cưới được nàng, sao có thể từ bỏ c.h.ế.t đi?
Phàn Tiểu Linh dường như trời sinh không thể nói dối, dùng đôi mắt hạnh nhìn nam nhân yếu ớt lại tuấn mỹ hung lệ trước mặt, nói: "Tất cả mọi người đều sẽ chết."
Tạ Chinh cười cười, nói: "Ta biết."
Khi hắn cười thật tâm, quả thật vô cùng kinh diễm, Phàn Tiểu Linh không biết vì sao đột nhiên hắn lại cười, nhưng lại bị nụ cười của hắn làm cho lóa mắt, cau mày tiếp tục quấn băng gạc cho hắn.
Tạ Chinh hỏi nàng: "Nàng không giận ta sao?"
Phàn Tiểu Linh hơi dừng lại một chút, nói: "Ta vốn không có tức giận, ta không phải người trong quân doanh, không biết quy củ, những gì huynh nói quả không sai."
Lời nói tuy là đường hoàng, bất quá khi Phàn Tiểu Linh nhớ tới hành động trước đó của mình, trên mặt lại có chút khó chịu.
Nàng thật sự đã tức giận, nhưng nàng không hiểu tại sao mình lại tức giận.
Khi nàng xuống núi đoạt muối để giải quyết đại sự hàng đầu trên núi, thuận tay nhặt được hai chiếc áo choàng, trong lòng cũng nghĩ về Ngôn Chính và Trường Ninh.
Nhưng khi lòng đang tràn đầy vui sướng trở về, nàng chờ được lại là ập xuống một đống lời quở trách, nàng biết những gì Ngôn Chính nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được cảm thấy khó chịu, có cảm giác ủy khuất.
Sai thì là sai, có gì phải ủy khuất?
Phàn Tiểu Linh cảm thấy mình trở nên rất kỳ lạ, thậm chí có chút không giống chính mình, cho nên mới vội vàng né đi ra ngoài.
Nếu đổi lại là trước kia, nàng cũng sẽ không so đo như thế với Ngôn Chính, dù sao Ngôn Chính khinh thường ghét bỏ nàng cũng không phải ngày một ngày hai.
Hiện tại nàng lại bởi vì lời nói của hắn mà khó chịu.
Phàn Tiểu Linh không biết có vấn đề ở đâu, nàng dường như đã trở nên tệ hơn, nhưng biết sai có thể sửa đổi mới là đúng đắn.
Tạ Chinh nghe nàng nói như vậy, cũng hơi sửng sốt, sau đó nói: "Là lời ta nói trước đó có chút nặng nề, nàng đến sau núi cũng không phải là do hành sự lỗ mãng, ngược lại còn phá được quỷ kế của phản tặc, công lớn nhiều hơn.”
Phàn Tiểu Linh chỉ cười ngượng ngùng, thiếu đi sự thân mật tùy ý lúc trước hai người thường có, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần khách sáo và xa cách như đối xử với người ngoài.
Sau khi băng bó cho hắn xong, nàng lùi lại một bước ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn, cụp mắt nói: "Buổi tối sẽ có người mang thuốc đến cho huynh, huynh nhớ uống đó. Ngày mai ta sẽ nhờ tiểu Ngũ huynh đệ tới giúp huynh đổi thuốc lau người, huynh cứ nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt là được, thiếu cái gì thì cứ nói với tiểu Ngũ, nghe nói huynh và hắn vốn cũng cùng một đội, có người quen biết có thể chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.”
Tạ Chinh rốt cuộc nghe được có gì đó không đúng, đôi mắt đẹp cau lại: “Nàng có ý tứ gì?"
Phàn Tiểu Linh tùy tiện bịa ra một cái cớ: "Trên núi thương binh tăng lên nhiều, quân y quá bận rộn, ta cũng ra tay đi giúp đỡ, cũng không có thời gian tới đây, hai ngày này ta đều để Ninh Ninh ở một mình trong trướng, không cho đi ra ngoài."
Mãi cho đến khi Phàn Tiểu Linh rời đi, Tạ Chinh không nói thêm lời nào. Phàn Tiểu Linh cũng cảm thấy khó chịu, nàng chạy đến con dốc thấp hẻo lánh ngồi ngẩn người một lúc.
Nàng biết lấy tính tình mạnh mẽ của Ngôn Chính, sẽ không bỏ mặt mũi nhờ nàng chăm sóc hắn, coi như hiểu lầm nàng ghét bỏ thân thể thương tích của hắn, cũng sẽ không hỏi nhiều thêm cái gì.
Nhưng lòng nàng bây giờ đúng là đang rối bời, Phàn Tiểu Linh không biết mình bị sao nữa, cách duy nhất nàng có thể nghĩ đến lúc này chính là tránh xa Ngôn Chính trước.
-
Công Tôn Ngân phải mất một buổi chiều để chấp nhận sự thật rằng cô nương mà Tạ Chinh phải lòng cũng là quái vật giống như hắn. Khi hắn ta đi tìm Tạ Chinh thảo luận về trận chiến sự tiếp theo, để tránh đi trước đầu thương, trước hắn ta phải đi hỏi Tạ Ngũ vẫn đang một mực đứng canh gác trong bóng tối, biết được Phàn Tiểu Linh đã đến thăm Tạ Chinh, còn đổi thuốc cho hắn, trong lòng tự nhủ bộ lông xù này cuối cùng cũng được vuốt ve thật tốt.
Vừa tiến vào trong trướng, nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Chinh, Công Tôn Ngân hận không thể lập tức quay người rời đi.
Khuôn mặt c.h.ế.t tiệt này, cái gì mà vuốt ve lông xù, quả thật là dùng bột nhão vuốt ngược cho xù lông lần nữa!
Ánh mắt kia lạnh đến mức có thể rơi ra cả vụn băng!
Công Tôn Ngân ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nghe nói Phàn cô nương đã tới?"
Ngay khi ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chinh chuyển sang hắn ta, Công Tôn Ngân đột nhiên cảm thấy bộ xiêm y mình mặc tối nay quá mỏng, cái lạnh đầu xuân thật sự là lạnh đến thấu xương.
Hắn ta xoa xoa cánh tay hỏi: "Các người lại cãi nhau à? Không phải chứ, ta đã đuổi đến hỏa đầu doanh thay ngươi nói cả đống lời có ích, Tạ Cửu Hành ngươi đường đường là nam nhi tám thước, sao không thể mềm mỏng một chút mà dỗ dành người ta?"
Tạ Chinh ngồi dựa lưng vào ghế bành, trước án thư còn bày biện một số công văn chưa xử lý, vẻ mặt tràn đầy u ám cùng tự giễu: "Ta đã nói xin lỗi."
Công Tôn Ngân nói: “Cô nương gia mà, đương nhiên phải nhỏ giọng dỗ dành nàng ấy, ngươi đừng lấy ra một bộ mặt thối như vậy rồi xin lỗi người ta…”
Khi Tạ Chinh nhìn đến, Công Tôn Ngân liền im lặng.
Một lúc sau, Tạ Chinh mới nói: "Ta đã nói xin lỗi thật tốt rồi, nàng ấy cũng nói là không tức giận, nhưng nàng ấy lại nói sẽ không đến đây nữa."
Công Tôn Ngân gần như khẳng định nói: "Đây rõ ràng là còn đang tức giận mà!"
Thấy Tạ Chinh còn có chút mơ hồ, Công Tôn Ngân không khỏi nói: "Không phải nữ nhân đều khẩu thị tâm phi như vậy sao! Nàng ấy nói sẽ không tức giận, kỳ thật lại là tức giận! Nàng ấy mấy ngày tới sẽ không gặp ngươi, ngươi còn không nghe ra được sao?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Chinh thích một cô nương, cũng không hiểu được tâm tư của cô nương gia, vì vậy hắn hỏi: "Làm thế nào ta mới có thể khiến nàng nguôi giận?"
Công Tôn Ngân suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật Phàn cô nương tức giận cũng không phải là không có lý do, nàng ấy có võ nghệ, trước khi đến đây, việc sửa chữa đập lớn ở thượng du Tế châu đã để cho trinh sát phản tặc phát hiện, nàng ấy lại có gan một mình trong đêm mưa băng ngang Vu Lĩnh để chặn g.i.ế.c trinh sát, sáng nay khi đi săn, lại một mình đi săn gấu trở về, mức độ dũng mãnh này, ngay cả trong số trọng tướng dưới trướng của ngươi cũng không tìm ra được mấy người. Nghe những gì tiểu Ngũ nói, khi Phàn cô nương quyết định truy đuổi phản tặc, cũng là tra rõ được binh lực của đối phương mới hạ quyết sách, chưa nói là trí dũng song toàn, hành động lần này cũng thật sự lập được chiến công, ngươi không quan tâm, ập xuống mắng người ta một trận, Phàn cô nương người ta có thể không tức giận sao được?"
Trước đó Phàn Tiểu Linh sợ Tạ Chinh lo lắng, vì vậy nàng chỉ đề cập đến trải nghiệm của mình ở Tế châu trong dăm ba câu ngắn ngủi, Tạ Chinh không biết về những việc làm kia của nàng.
Giờ khắc này nghe nói được, lại biết được một mình nàng đi săn gấu, trong lòng có chút ít chấn kinh, nhưng lại càng im lặng hơn.
Công Tôn Ngân thấy thế thì buông tiếng thở dài: "Phàn cô nương không phải là một nữ tử bình thường, ta biết những gì ngươi nói hôm đó xuất phát từ ý tốt quan tâm tất loạn, nhưng sau này không cần thiết coi thiên nga như chim tước. Mặc dù ta vẫn chưa tiếp xúc nhiều với Phàn cô nương, nhưng ta cũng cảm thấy nàng ấy là một cô nương cực kỳ mềm lòng, kế hoạch hiện tại, không bằng ngươi nên tỏ ra yếu thế một chút."
Đôi lông mày đẹp đẽ của Tạ Chinh hiện lên một tia khó hiểu: “Tỏ ra yếu thế?”
-
Vào ngày hôm sau, như lời Phàn Tiểu Linh đã nói với Tạ Chinh hôm qua, nàng thật sự đã đi đến bên quân y để hỗ trợ.
Chuyện nàng đoạt muối g.i.ế.c gấu đêm qua đã truyền khắp trong quân doanh.
Vừa đi đến lều trướng của thương binh, rất nhiều binh lính đã chủ động chào hỏi nàng, khi phát hiện nàng là một cô nương gia dung mạo xinh đẹp, càng thêm kinh ngạc hơn.
Quân y biết thân phận của Phàn Tiểu Linh, thậm chí không dám để Phàn Tiểu Linh băng bó vết thương, liền đuổi nàng đi sắc thuốc.
Một thương binh nói: "Đáng tiếc Phàn cô nương không phải thân nam nhi, nếu không lấy bản lĩnh võ nghệ của Phàn cô nương, dựa vào quân công có thể được phong tướng quân!"
Trong triều đại này cũng từng xuất hiện nữ tướng quân, nhưng đều xuất thân từ nhà tướng.
Nữ tử bình thường, cho dù có một thân võ nghệ, nhưng không thể vào được quân tịch, làm sao có thể ra trận g.i.ế.c địch giành quân công.
Một hán tử nói: "Không biết sau này vị huynh đệ nào có phúc khí như thế, nếu có thể cưới được Phàn cô nương, phần mộ của tổ tiên không chỉ có bốc lên khói xanh*, mà còn trực tiếp bốc cháy!"
*bốc lên khói xanh: Đây là một câu nói phong thủy, khói chính là khí hơi màu lục lam, là khí tốt lành, là dấu hiệu của đại cát tường, theo cổ nhân nói có thể làm quan. Nhưng thời đại sau này lại cũng xem như là những lời châm chọc, chửi bới, chẳng hạn như một người nào đó lên làm trưởng nhóm, bị người ta coi thường, nói là hút từ mồ mả tổ tiên.
Lúc này lập tức có có người dùng khuỷu tay khều hán tử kia, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, Phàn cô nương đã có phu quân rồi!"
Người không biết rõ tình hình vội vàng hỏi: "Phàn cô nương thành thân rồi?"
Tạ Thất nói là đến hỗ trợ, nhưng cái chính là âm thầm bảo vệ Phàn Tiểu Linh, hắn ta mang theo một nồi thuốc vừa sắc đến, nghe thấy một nhóm người đang bàn luận sôi nổi về Phàn Tiểu Linh, lập tức thay vị của nhà mình tức giận, nói: "Phàn cô nương ngàn dặm xa xôi đến tận ngọn núi này, chính là vì tìm phu quân của nàng ấy."
Lập tức, một thương binh hỏi: "Phu quân của Phàn cô nương là ai? Tìm được chưa?"
Tạ Thất hếch cổ lên trên, vừa định trả lời, lại bị một thương binh nghe được chút tin tức nói trước: “Đã tìm được rồi, nhưng nghe nói hắn sắp chết, chỉ còn treo được một hơi thôi."
Tạ Thất: "..."
Đám người kia đầu tiên là thổn thức, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí có một số người còn bình tĩnh sửa sang tóc tai khi Phàn Tiểu Linh bước vào.
Ánh mắt tha thiết kia đưa tới, phảng phất như đang mong vị phu quân “còn treo một hơi” kia của Phàn Tiểu Linh đừng giãy giụa tiếp nữa, sớm tắt thở đi.
Sau khi lui khỏi doanh trướng của thương binh, Tạ Thất không thể kìm lòng được mà vội vàng đi tìm Tạ Chinh để đ.â.m thọc.
-
Bên kia, ngay lúc Phàn Tiểu Linh đang sắc thuốc do quân y đưa tới, Tạ Ngũ vội vàng chạy tới tìm nàng: "Phàn cô nương! Không ổn rồi! Vị phu quân của nàng đột nhiên ho ra máu, nàng mau trở về nhìn một chút đi!"
Phàn Tiểu Linh cũng giật mình, vội vàng hỏi: "Tại sao lại ho ra máu?"
Tạ Ngũ không dám nhìn vào mắt Phàn Tiểu Linh, vì vậy vẻ mặt của hắn ta ảo não nói: "Ta cũng không biết, ta vừa vào đưa thuốc, đã phát hiện huynh ấy ho đến mức trên đệm chăn toàn là máu!"
Trong lòng Phàn Tiểu Linh nghĩ cứ ho ra m.á.u như thế thì không ổn rồi, cho nên vội vàng gọi quân y trước đó đã xem cho Tạ Chinh theo mình trở về xem cho hắn.
Tiểu binh đang cùng nàng sắc thuốc chính là thiếu niên trước đó đã bị nàng ném ra khỏi vòng vây.
Thiếu niên nhìn bóng lưng của Phàn Tiểu Linh và quân y vội vàng rời đi, thở dài nói: “Vị phu quân kia của Phàn tỷ tỷ thật sẽ c.h.ế.t sao?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ hầu (nghiến răng nghiến lợi): Không chết, đời này cũng không c.h.ế.t được!