Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng

Chương 31: Đoàn xiếc kỳ quái




[Editor: Andie Trần]

"Nàng ta vì sao lại có thể giống hệt ta như thế?" Giang Lam Tuyết cau mày hỏi.

"Chỉ là dùng thuật dịch dung mà thôi. Long Phương từng gặp qua nàng, ta liền nhờ nàng ấy tìm một người có vóc dáng giống như nàng, dùng thuật dịch dung thay đổi một chút khuôn mặt". Cố Duẫn Tu cười đến vô lại, đắc ý nói tiếp. "Ban đầu ta vốn còn muốn giúp nàng đào hôn, ai ngờ nàng thế nhưng lại không có chút cảm kích".

Giang Lam Tuyết trừng hắn: "Vậy cũng thật lòng đa tạ ngươi. Nếu như ngươi có thể đến trước mặt Hoàng thượng xin giúp ta một thánh chỉ giải trừ hôn ước, như vậy ta càng thêm cảm kích".

"Đây là chuyện không thể nào! Quân vô hí ngôn, thánh chỉ làm sao có thể dễ dàng xin như vậy. Chi bằng nàng nhẫn đến khi ta có đủ bản lĩnh, ta liền xin cho nàng phong hào cáo mệnh, xin cho nhi tử chúng ta tước vị a". Hai mắt Cố Duẫn Tu đầy ái muội, giọng điệu lại thêm chút cợt nhả.

Lần này Giang Lam Tuyết trực tiếp làm lơ hắn. Cái tên gia hỏa này nếu như cho hắn một chút sắc mặt tốt, hắn liền giở trò không đứng đắn. Kiếp trước chỉ cần nàng xụ mặt hắn liền tự động lặn mất tăm mất tích. Còn hiện tại chiêu này của nàng đã hoàn toàn mất tác dụng. Cố Duẫn Tu sống nhiều hơn một kiếp da mặt liền dày thêm không chỉ một dặm.

Hai người chậm rãi đi về phía lều biểu diễn ảo thuật. Trên đường đi có không ít quầy hàng bán đủ mọi loại hàng hóa, rất nhiều tiểu thương đến chào hàng với bọn họ. Mỗi lần như thế, Cố Duẫn Tu đều ân cần hỏi ý kiến Giang Lam Tuyết có muốn mua hay không, nàng đều một mực bảo không cần. Đến lúc đi ngang qua một gánh hàng bán hoa lụa, người tiểu thương liền hét to:

"Công tử, mua đóa hoa tặng cô nương cài đi!"

Cố Duẫn Tu lại hỏi Giang Lam Tuyết thêm lần nữa: "Nàng có thích hoa lụa này không?"

"Không cần!" Giang Lam Tuyết vẫn nói không cần.

"Ân, không cần, trên đời làm sao có thứ trang sức nào đẹp hơn, tốt hơn trâm hoa mai ta tự tay làm tặng nàng". Cố Duẫn Tu cười khoái trá.

Giang Lam Tuyết xoay đầu trừng hắn lần nữa: "Cố Duẫn Tu, ta phát hiện ra da mặt ngươi ngày càng dày".

"Ta nào có như nàng nói. Ta là đang ở trước mặt nàng bộc lộ bản thân, để nàng có thể hiểu rõ hơn về con người ta. Chúng ta lúc trước trở nên như vậy là vì thiếu sự hiểu biết về đối phương, hiện tại chúng ta phải sửa, phải câu thông với nhau a". Cố Duẫn Tu bày bộ mặt nghiêm túc nói.

"Muốn câu thông chứ gì? Vậy ngươi nói rõ ràng cho ta biết, Long Phương rốt cuộc là có thân phận gì?". Giang Lam Tuyết liền trực tiếp hỏi vấn đề vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng bấy lâu.

Cố Duẫn Tu nghe xong có chút khó xử, ngón trỏ gãi gãi bên cằm, ngượng nghịu lên tiếng: "Chuyện này à, cũng không phải là không thể nói cho nàng biết, chỉ là......"

Thấy hắn ngập ngừng, Giang Lam Tuyết châm biếm hừ một tiếng: "Chỉ là cái gì? Không phải là ngươi nói muốn câu thông sao?"

"Trên đường đông người không tiện nói. Chờ đến khi quay về, đến chỗ nào đó yên tĩnh ta nhất định sẽ nói cho nàng, từ từ mà nói, không thiếu một chữ". Cố Duẫn Tu cam đoan.

Giang Lam Tuyết nghe hắn nói vậy cũng không tiếp tục hỏi nứa. Long Phương cô nương, vị này thân phận chắc chắn không đơn giản như mọi người nghĩ.

Rốt cuộc bọn họ cũng đến lều lớn, sau khi trả bạc cả hai liền tiến vào bên trong. Hôm nay trên đường lớn thập phần náo nhiệt thế nên bên trong lều người đến xem cũng nhiều hơn họ tưởng. Cố Duẫn Tu móc ra một vài nén bạc đổi lấy hai vị trí tốt cho bọn họ.

Sau khi yên vị, Giang Lam Tuyết ngoài ý muốn phát hiện ra lều ảo thuật này là cùng một đoàn xiếc ảo thuật lần trước nàng đến xem ở huyện Thanh Sơn. Phía trên sân khấu vẫn là những diễn viên cũ. Tiết mục tiếp theo chính là màn uốn thân ngậm hoa của tiểu cô nương lần trước. Tiểu cô nương thế mà rất cơ linh, lâu như thế vẫn còn nhớ rõ mặt Giang Lam Tuyết, khi đi lên sân khấu còn hướng về phía Giang Lam Tuyết cười tươi.

"Nàng ta hình như có quen biết với nàng, còn hướng nàng cười nữa". Cố Duẫn Tu nhỏ giọng hỏi.

"Ân, lần trước khi ở huyện Thanh Sơn, ta đã xem bọn họ biểu diễn".

Cố Duẫn Tu trong lòng lại biến chua, nhất định là lần đó nàng đi cùng tên biểu ca kia, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ xem tiểu cô nương trên sân khấu. Tiểu cô nương sau khi ngậm được hoa vẫn như lần đó, mang đến tặng cho Giang Lam Tuyết. Đến lúc rời khỏi sân khấu, nàng ta còn hướng Giang Lam Tuyết nhìn qua.

"Tiểu cô nương này thật kỳ quái, giống như nàng ta muốn cùng nàng nói gì đó". Cố Duẫn Tu nhíu mày.

Giang Lam Tuyết cũng cảm giác được có gì đó bất thường. Thông qua ánh mắt nàng ta, Giang Lam Tuyết khẳng định là có chuyện. Điểm kỳ quái nhất là nàng cùng tiểu cô nương kia không tính là quen biết, chỉ là gặp mắt hai lần trong buổi biểu diễn, vì sao nàng ta lại bày ra biểu tình như thế khi gặp nàng.

Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ là nàng có chuyện khó khăn? Muốn ta giúp nàng?"

"Nàng muốn vào hậu trường gặp tiểu cô nương kia không?"

"Hẳn là bọn họ không cho chúng ta vào đâu". Giang Lam Tuyết nhìn qua hai đại hán vạm vỡ đang đứng chắn lối vào hậu trường.

"Bọn họ không cho vào thì chúng ta có thể bảo bọn họ ra. Gia đây muốn thưởng bạc, gia không tin bọn họ dám chê bạc của gia a". Cố Duẫn Tu hắc hắc cười, bày vẻ đại gia.

Nghe cũng hợp lý đấy. Cố Duẫn Tu dẫn Giang Lam Tuyết đi về phía hậu trường, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai hán tử vạm vỡ kia chặn bọn họ lại. Bất quá thái độ của bọn hắn cũng thật khách khí, có lẽ là thấy hai người ăn mặc bất phàm, quý khí át người nên không dám lỗ mãng.

"Nhị vị khách quý xinh đắc tội, hậu trường này của chúng ta người ngoài không thể tiến vào".

Cố Duẫn Tu cũng chỉ cười: "Thế các ngươi có thể bảo vị tiểu cô nương vừa rồi ra đây hay không? Nương tử nhà ta rất thích tiểu cô nương kia, muốn thưởng cho nàng ít bạc".

Hai gã canh cửa nhìn nhau, sau đó có một người lên tiếng: "Đại gia cứ đem bạc đưa cho ta, ta sẽ chuyển cho nàng".

Cố Duẫn Tu vẫn giữ nguyên nụ cười, từ trong tay áo lấy ra một túi bạc nhỏ, lắc lắc: "Nương tử nhà ta là muốn nhìn nàng diễn thêm một lần, nhị vị muốn nhận bạc... vậy sẽ thay nàng ngậm hoa chứ".

"Nếu đã là như vậy, ta sẽ đi hỏi bầu gánh một chút". Nói rồi người đó đi vào trong, còn lại một người vẫn chặn ở lối vào, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu và Giang Lam Tuyết.

Không để hai người chờ quá lâu, gã đại hán từ trong hậu trường đi ra, theo sau còn có một hán tử độ trung niên, làm da ngăm đen, vóc dáng gầy gò nhưng nhìn qua lại vô cùng rắn chắc và tiểu cô nương ban nãy.

Vừa thấy Giang Lam Tuyết, hai mắt của nàng ta sáng rực lên, bất quá chỉ là trong một thoáng liền khôi phục như bình thường, tiếp tục cúi gằm mặt, quy quy củ củ mà đứng yên bên cạnh.

"Ta là bầu gánh của đoàn này, hai vị quý nhân đây là muốn xem Tiểu Hoa biểu diễn?" lão trung niên da ngăm đen kia khách khí hỏi lại.

Cố Duẫn Tu phẩy quạt trên tay, lại cười đáp: "Đúng vậy, gia muốn nàng ta diễn lại một lần cho ta và nương tử xem, chỉ hai người bọn ta".

"Này, bạc......" Bầu gánh nhìn chằm chằm túi bạc trên tay Cố Duẫn Tu.

"Chừng này bạc hẳn là đủ để mua nàng rồi. Yên tâm đi, ta không ăn xén bớt bạc của các ngươi". Cố Duẫn Tu vừa nói vừa nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia.

Thời điểm hắn nói muốn mua nàng, hắn thấy rõ thân hình nàng ta khựng lại một chút. Quả nhiên là có chuyện quan trọng! Tiểu cô nương này thật sự rất thông minh.

Giang Lam Tuyết đứng ở một bên, từ đầu không lên tiếng cũng chú ý thấy động tác kia của nàng ta, giả vờ lười nhác nói: "Mua nàng làm gì, ta chỉ là thấy có chút mới mẻ nên mới muốn xem nàng biểu diễn nhiều hơn một lần thôi. Xem nhiều sẽ thấy chán. Còn chờ gì nữa, mau tìm một nơi yên tĩnh để nàng ta biểu diễn đi. Cái bàn đằng kia có thể nâng cao thêm một chút chứ, còn hoa kia nữa, để xa hơn một tí. Ta muốn xem thử eo nàng ta rốt cuộc có thể uốn cong đến mức độ nào.

Tiểu cô nương nghe nàng nói thế nhanh chóng ngẩng mặt nhìn nàng một cái.

"Vậy mời hai vị đến hậu trường xem". Bầu gánh cúi người bày tư thế mời vào trong.

Giang Lam Tuyết lại cau mày: "Hừ, có thể hay không mang nàng đến tửu lầu biểu diễn, hoặc là theo ta quay về diễn, ta sẽ cho nàng thêm một chút bạc".

"Việc này chỉ sợ là không được" Bầu gánh nghe vậy liền tỏ vẻ khó xử.

Cố Duẫn Tu ban đầu vốn định hồi phủ gọi thêm người đến trực tiếp mang tiểu cô nương kia đi, đỡ phải tốn miệng lưỡi. Nhưng khi thấy Giang Lam Tuyết diễn hăng say như vậy cũng cảm thấy thú vị, liền bồi nàng diễn cùng.

"Nương tử, nàng ủy khuất một chút, ở đây xem biểu diễn đi". Cố Duẫn Tu nhẹ giọng dỗ dành Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết lại lần nữa lườm hắn, tên hỗn đản Cố Duẫn Tu này, thật biết tận dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của nàng, đúng là đồ không biết xấu hổ.

Bọn họ đi theo bầu gánh vào hậu trường. Tiểu cô nương lại xoay đầu nhìn Giang Lam Tuyết lần nữa, khi ánh mắt hai người chạm nhau, thần thái hoảng hốt của nàng ta đã biến mất.

Bên trong hậu trường vừa bẩn vừa hỗn loạn, Cố Duẫn Tu bỗng cảm thấy hối hận vì lời nói ban nãy của mình. Mùi vị nơi này so với mùi của mấy tên lính khi hắn ở quân doanh còn kinh khủng hơn.

Giang Lam Tuyết đương nhiên càng không thể chịu được mùi này, giơ ngón tay trắng nõn lên che mũi, giọng điệu tràn ngập ghét bỏ: "Cho bọn hắn thêm bạc, ta không muốn xem nữa".

Cố Duẫn Tu vội vàng móc ra một thỏi bạc nhét vào tay bầu gánh, sau kéo tay Giang Lam Tuyết ra khỏi đó.

Tiểu cô nương hồ không cam lòng việc bọn họ cứ như vậy đi mất, gọi với theo từ phía sau: "Ca ca, tỷ tỷ, chúng ta sẽ ở đây biểu diễn đến ba ngày sau mới rời khỏi, các người lại đến nhé!".

"Không đến nữa" Giang Lam Tuyết tỏ vẻ không kiên nhẫn.

"Ân ân, không đến thì không đến. Ngày mai gia sẽ gọi người đến phủ biểu diễn cho nàng. Tiền, gia không thiếu, gia không tin không tìm ra người đến để nương tử giải sầu". Cố Duẫn Tu vừa đi vừa cao giọng vỗ về Giang Lam Tuyết, sẵn tiện chiếm chút tiện nghi.

Bầu gánh lúc đầu còn có chút ngờ vực đối với Cố Duẫn Tu và Giang Lam Tuyết, thấy bọn họ như vậy liền bỏ xuống hoài nghi, lập tức đuổi theo.

"Nếu không, hai vị cứ mang Tiểu Hoa đến tửu lầu đi".

"Ta không cần. Chỉ là một tiểu nha đầu, vừa rồi ta vốn dĩ còn muốn nhìn một chút, bây giờ không còn tâm trạng nữa". Giang Lam Tuyết ghét bỏ.

Cố Duẫn Tu lại dỗ dành: "Nương tử thân ái, hẳn nàng cũng đói rồi, chúng ta đến tửu lâu dùng chút điểm tâm, mang nha đầu này theo vừa hay có thể khiến nàng đỡ buồn chán".

"Vậy cũng được, nhưng kêu thêm ai đó đi theo dắt nàng ta về. Ta không có thời gian đưa nàng ta quay về". Khuôn mặt Giang Lam Tuyết đầy miễn cưỡng.

"Dạ dạ dạ. Vậy bạc..." Bầu gánh tham lam trong mắt trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến bạc.

"Mười lượng hẳn là đủ rồi đi". Cố Duẫn Tu phóng khoáng ra bạc.

"Đủ đủ đủ". Bầu gánh hai mắt sáng rực, chân chó xòe ra nhận bạc, lại nói với Tiểu Hoa: "Diễn cho tốt vào, đừng có làm hỏng đấy!"

Tiểu Hoa gật gật đầu.

Bầu gánh gọi hai đại hán trông cửa đi theo Tiểu Hoa. Cố Duẫn Tu thấy vậy liền cảm thấy nghi hoặc, chuyện này thật bất thường. Tiểu Hoa chỉ là một tiểu nha đầu, tại sao bọn họ lại đề phòng quá mức như vậy.

Bọn họ đi đến Bách Nhạc lâu gần đó, Cố Duẫn Tu chọn một nhã gian. Hai đại hán kia vẫn luôn đi ở phía sau bọn họ, không rời một bước. Tiểu Hoa nắm chặt bông hoa trên tay, ở ngay phía sau Giang Lam Tuyết. Đến khi tất cả đã vào nhã gian, Cố Duẫn Tu liền đem hai người kia chắn ở bên ngoài.

"Các ngươi hãy chờ ở đây. Nương tử nhà ta phải dùng bữa".

Hai hán tử kia nghĩ nhã gian chỉ có một cửa ra vào, trừ phi người bên trong mọc cánh bay, nếu không sẽ không thể bỏ trốn được, liền chờ ở bên ngoài.

Tiểu Hoa sau khi vào phòng chỉ ngoan ngoãn đứng yên một góc. Thấy Giang Lam Tuyết vẫy tay với mình, đôi mắt nàng mới sáng lên, bước tới trước mặt Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có phải là có chuyện muốn nói với ta?"

Giang Lam Tuyết vừa dứt lời, nước mắt Tiểu Hoa liền lạch tạch rơi xuống, lại không hề phát ra âm thanh nức nở nào. Giang Lam Tuyết nhìn mà đau lòng, lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng ta: "Ngươi có chuyện gì muốn tìm ta?"

Tiểu Hoa dùng tay áo lau nước mắt nhỏ giọng trả lời: "Tên ta không phải là Tiểu Hoa, ta là bị bọn họ bắt cóc. Ta nghĩ muốn nhờ tỷ tỷ giúp ta tìm cha nương, để bọn họ đón ta trở về".

Thì ra là thế! "Chuyện tìm cha nương của ngươi ta sẽ giúp. Thế nhưng chuyện này không phải ngày một ngày hai có thể tìm thấy. Hay là bây giờ ta đem ngươi chuộc ra trước đã?"

Tiểu Hoa lắc đầu: "Không thể, bầu gánh không cho".

"Ta sẽ cho hắn thêm nhiều bạc một chút" Giang Lam Tuyết nói.

Tiểu Joa vẫn lắc đầu: "Không được".

"Vì sao?" Giang Lam Tuyết khó hiểu, chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà.

Cố Duẫn Tu cảm thấy kỳ quặc, liền hỏi: "Ngươi có phải hay không còn có chuyện khác giấu giếm chúng ta? Nếu muốn rời đi nơi đó, ngươi phải nói sự thật cho ta biết".

Tiểu Hoa cắn môi nói: "Ta nói, các ngươi đừng bắt ta".

"Bắt ngươi làm cái gì?" Giang Lam Tuyết lại khó hiểu.

"Nương của ta là người Tây Lăng, bầu gánh cũng là người Tây Lăng. Bầu gánh bảo khi nào gặp được nương, hắn mới thả ta ra" Tiểu Hoa nói xong lại e dè nhìn Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết và Cố Duẫn Tu nhìn nhau, việc này cũng không phải là chuyện nhỏ. Lúc bọn họ định nói thêm thì tiểu nhị đã ở bên ngoài gõ cửa mang thức ăn lên.

Cố Duẫn Tu dùng một tay bỏ Tiểu Hoa lên bàn. Tiểu Hoa thông minh lập tức bày ra tư thế uốn cong người như khi biểu diễn.

Khi tiểu nhị đẩy cửa bước vào, hai gã trông cửa cũng nhân cơ hội nhìn vào trong. Đợi đến khi tiểu nhị đóng cửa rời đi, Giang Lam Tuyết mới bảo Tiểu Hoa xuống đất.

"Ngươi nói nương ngươi là người Tây Lăng, còn cha ngươi đâu? Hắn là người Đại Lương sao?" Giang Lam Tuyết lại hỏi.

Tiểu hoa gật gật đầu: "Cha ta là người Đại Lương".

"Vậy ngươi là người ở đâu? Nhà ở nơi nào? Họ gì? Bọn ta sẽ cho người đi điều tra".

Tiểu Hoa lắc đầu: "Ta chỉ nhớ rõ ta họ Ô, nhà của chúng ta bên cạnh có một tòa núi lớn, cha ta là làm nghề rèn".

Tiểu Hoa vừa nói xong, Giang Lam Tuyết cùng Cố Duẫn Tu đều ngây ngẩn cả người, này cũng quá trùng hợp đi. Không lẽ Tiểu Hoa thật sự là nữ nhi của thợ rèn họ Ô kia? Giang Lam Tuyết nhìn qua Cố Duẫn Tu, hắn cũng còn ngây người.

"Cha ngươi có phải tên là Ô Thành?" Cố Duẫn Tu hỏi.

"Nương ta cũng thường gọi cha ta như vậy. Đại ca ca, ngươi quen biết cha ta sao?" Tiểu Hoa cũng tròn mắt kinh ngạc.

Cố Duẫn Tu bật cười, chuyện này thật sự rất trùng hợp.

"Ngươi yên tâm, ta có gặp qua cha ngươi, ta nhất định mang ngươi về nhà".

Cố Duẫn Tu hướng Giang Lam Tuyết gật đầu, tỏ ý Tiểu Hoa này xác thực là nữ nhi nhà thợ rèn Ô. Chỉ là trước đó hắn cũng không biết thê tử nhà thợ rèn hóa ra lại là người Tây Lăng.

Giang Lam Tuyết hạ giọng: "Hôm nay ngươi tạm thời cứ quay lại đó, ta cùng ca ca thương lượng một chút, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài. Tuy nhiên ngươi không được làm lộ ra việc này, rõ chưa?"

Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Ta tin tưởng tỷ tỷ".

Giang Lam Tuyết cười: "Ngươi vì sao lại tin tưởng ta như vậy, ngươi chỉ mới gặp qua ta hai lần".

"Ta đã gặp qua rất nhiều người, ta có thể cảm giác được tỷ tỷ là người tốt". Nói xong lại quay sang Cố Duẫn Tu, "Ca ca cũng là người tốt".

Cố Duẫn Tu vừa định khen nàng, lại nghe Tiểu Hoa nói tiếp: "Ca ca lần trước đến cùng tỷ tỷ cũng là người tốt. Mọi người đều rất tốt".

Giang Lam Tuyết cười: "Đúng vậy, vị ca ca kia cũng là người tốt".

"Được rồi, Tiểu Hoa ngươi về trước đi. Việc này chúng ta cần phải thương lượng thêm một chút" Cố duẫn tu tỏ ý tiễn khách.

Giang Lam Tuyết lại nói với Tiểu Hoa: "Ngươi đi về trước, trong vòng ba ngày, ta cùng ca ca nhất định đem ngươi cứu ra ngoài".

Tiểu Hoa ngoan ngoãn dạ. Cố Duẫn Tu đem Tiểu Hoa ra ngoài giao lại cho hai gã trông cửa.

Tiểu Hoa vừa đi khỏi, Cố Duẫn Tu liền ngồi vào chỗ đối diện với Giang Lam Tuyết, nhe răng cười: "Nàng thế mà lại lập được công lớn rồi a!"

"Đây chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng mà ta có chút khó hiểu, bầu gánh kia rõ ràng là người Tây Lăng, tại sao lại có thể công khai dẫn đoàn tạp kỹ đó đi khắp Đại Lương ta như thế?".

"Trong chuyện này hẳn có mờ ám, ta phải quay về báo cho phụ thân biết" Cố Duẫn Tu cũng có chung ý nghĩ với nàng.

"Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, bầu gánh kia rất có thể là gian tế Tây Lăng. Còn có Ô gia, ngươi cũng phải tra cho rõ ràng."

"Được, ta cũng không biết Ô Thành thế nhưng lại có nương tử là người Tây Lăng" Cố duẫn tu gật đầu, "Thật may là có nàng, nàng đúng là phúc tinh của ta".

"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi còn ở đó không đứng đắn. Vẫn là sớm chút trở về đem việc này nói cho Hầu gia càng sớm càng tốt. Tên bầu gánh kia nếu có thể tự do đi lại ở Đại Lương đồng nghĩa có quan viên tiếp ứng cho hắn, nói không chừng chúng ta có thể rút ra được vài cái đinh ngầm".

Cố Duẫn Tu cũng đồng tình với ý kiến của nàng: "Nhưng mà ta còn muốn mang nàng đi thả hoa đăng a, pháo hoa cũng còn chưa được phóng đâu".

"Ngươi như thế nào còn có tâm trạng cho những chuyện đó chứ!" Giang Lam Tuyết có chút bực.

"Nàng đừng tức giận, đừng tức giận. Còn không phải vì hiếm hoi lắm mới được cùng nàng ra ngoài dạo chơi sao. Dù là đại sự lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng nàng".

Giang Lam Tuyết hừ một tiếng: "Nhưng ta lại thấy thật kỳ quái, đã cùng nhau sống chung vài thập niên, ngươi không thấy mệt mỏi sao?"

Cố Duẫn Tu nghe thế lập tức lắc đầu: "Không mệt mỏi, lúc trước và hiện tại hoàn toàn không giống nhau".

"Ta lại thấy vẫn giống như trước kia vậy, ngươi vẫn như vậy, khiến người ta vô cùng chán ghét." Giang Lam Tuyết châm chọc.

"Hừ, nàng dám nói nàng ở kiếp trước vẫn luôn chán ghét ta?" Cố Duẫn Tu cười vô lại.

Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, không nói chuyện với Cố Duẫn Tu nữa, cầm lấy đôi đũa trên bàn gắp thức ăn."Ta biết ngay là không phải mà" Cố Duẫn Tu cười ha hả.

"Ngươi đừng đắc ý, kia đều là chuyện đã qua. Khi ấy là ta quá ngu ngốc, ngươi nghĩ là ta sẽ ngốc đến mức dẫm lên vết xe đổ khi trước sao".

"Ngày trước nàng ngốc, ta cũng ngốc. Hiện tại nàng không ngốc, ta cũng không ngốc." Cố Duẫn Tu cũng bắt đầu dùng bữa.

Lúc hai người đang dùng bữa thì bên ngoài cửa sổ bỗng lóe sáng, ngoài kia đã bắt đầu phóng pháo hoa. Pháo hoa được người ở nha môn Châu phủ phóng, mỗi năm chỉ một lần vào đêm Nguyên Tiêu.

Giang Lam Tuyết đến bên cạnh cửa sổ, ngẩng mặt nhìn pháo hoa đầy trời. Cho dù đã sống qua một đời, nội tâm là một lão thái bà nhưng khi nhìn thấy pháo hoa nàng vẫn không kìm được háo hức, đây hẳn là bản tính của nữ tử a.

Cố Duẫn Tu cũng đứng bên cạnh Giang Lam Tuyết, thế nhưng hắn đã tìm ra thứ có thể khiến hắn rung động hơn cả pháo hoa.

"Pháo hoa cũng đã xem xong, chúng ta trở về đi" Giang Lam Tuyết nhìn bầu trời bên ngoài lần nữa tối đen.

"Nàng không cần vị hảo tỷ muội kia nữa à?" Cố Duẫn Tu nhướng mày.

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ thôi".

"Được. Nàng a, đừng cứ có chuyện lại giấu mãi trong lòng, sau này hãy nói cho ta, ta sẽ thay nàng xử lý" Cố Duẫn Tu ôn nhu nhìn nàng.

Giang Lam Tuyết nhìn hắn, nàng muốn nói "ngươi lần trước còn bảo sẽ xử lý tốt hôn sự của chúng ta, kết quả thì sao?!". Nhưng chuyện này nàng có nhiều lời hơn cũng vô ích, cũng không thể quay đầu nữa rồi.

"Đã biết." Giang Lam Tuyết nhàn nhạt mà đáp.

Bọn họ rời khỏi Bách Nhạc lâu, trên đường lớn chỉ toàn người với người, nhất thời bọn họ cũng không biết phải đi đâu tìm Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương.

Cố Duẫn Tu liền đề xuất: "Hay là chúng ta đến bờ sông đi, có khi khi bọn họ đang ở đó thả hoa đăng".

Giang Lam Tuyết lườm hắn: "Ta thấy là do ngươi muốn đi thì có".

"Phải phải, là ta muốn cùng nàng đi thả đèn, ta còn muốn cầu thần sông phụ hộ cho nương tử nhà ta sớm ngày tin tưởng tấm lòng son của ta". Hắn lại giở giọng chân chó, cười hì hì với nàng.

"Thế tử gia, ngươi hãy giữ lại cho mình chút mặt mũi". Giang Lam Tuyết lần này thật sự hơi tức giận rồi.

"Không cần, mặt mũi không giúp ta cưới nương tử về nhà được" Cố Duẫn Tu lại cười lấy lòng nàng.

Giang Lam Tuyết không nói tiếp nữa, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, nàng đều không đáp lại nữa. Bọn họ song song đi đến phía bờ sông.

Bên bờ sông Ngân có không ít nam thanh nữ tú tụ tập thả hoa đăng, nhưng bọn họ không tìm thấy Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương ở đó. Ven bờ có bán hoa đăng, còn có cả giấy bút. Cố Duẫn Tu mua hai ngọn hoa đăng, rồi đưa giấy bút cho Giang Lam Tuyết, nàng nhận lấy bút, giấu hắn viết một câu gì đó rồi bỏ vào trong hoa đăng. Cố Duẫn Tu lại không giống nàng, vô cùng khí phách viết trên giấy dòng chữ "Nguyện Giang Lam Tuyết cùng Cố Duẫn Tu nhất sinh nhất thế nhất song nhân".

Giang Lam Tuyết nhìn thấy thầm nghĩ tên hỗn đản này thật đáng ghét, hắn đây là cố ý chọc ghẹo nàng.

Sau khi viết xong, hai người đem hoa đăng thả xuống nước, Cố Duẫn Tu không nhịn được tò mò hỏi: "Ban nãy nàng vừa giấu ta viết cái gì thế?"

"Giấu ngươi chính là không muốn cho ngươi biết, ngươi hỏi làm gì" Giang Lam Tuyết lại trừng hắn.

"Thật bất công a, ta đã thoải mái cho nàng xem nguyện vọng của ta như vậy, nàng nói cho ta nghe một chút không được sao?” Cố Duẫn Tu ủy khuất thở dài.

"Ta là cầu cho thần sông phù hộ ta kiếp sau đừng để ta lại ở cùng ngươi nữa".

Cố Duẫn Tu nghe nàng nói cũng không giận, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ: "Vậy là đời này nàng nguyện ý ở cùng ta, như vậy ta đã thỏa mãn rồi".

Giang Lam Tuyết cảm thấy da mặt người này thật dày, thật vô sỉ, sau đó tiếp tục lờ hắn đi, nàng phải mau chóng tìm ra đám Kiều Tố Nương.

Hai người bọn họ tìm đến khi mọi người đều tản bớt vẫn không nhìn thấy Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương.

"Chúng ta quay lại Vĩnh Cố lâu đi. Bây giờ cũng không còn sớm, nói không chừng bọn họ đang ở đó đợi chúng ta. Hứa Thính Tùng này là một tên cứng nhắc, hẳn đã sớm đưa Kiều Tố Nương quay về".

"Thế thì ngươi còn mang ta đến đây tìm bọn họ làm gì?”.

Cố Duẫn Tu cười hì hì đáp: "Nếu như ta không nói như thế nàng làm sao chịu theo ta đến đây".

Bọn họ lại cùng nhau quay về, người đi đường ngày càng ít đi.

"Nàng có lạnh không?" cố Duẫn Tu ân cần hỏi.

“Không lạnh".

Đi đến đoạn ít người qua lại, Cố Duẫn Tu hạ giọng: "Không phải nàng tò mò về thân phận của Long Phương sao, bây giờ ta nói cho nàng biết, nàng ta là quận chúa Tây Lăng".

“Cái gì?”. Giang Lam Tuyết ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến câu trả lời lại là như vậy. "Thế, nàng ta sao lại..."

“Kể ra thì chuyện này rất dài, kiếp trước Long Phương cũng không phải đã chết, là bị Tây Lăng người mang đi".

“Kia…… Nàng ta có nên trở về nơi đó hay không?”.

“Nàng ta không nên trở về, càng không thể trở về".

“Vậy, ngươi hãy bảo vệ nàng ta thật tốt".

Cố Duẫn Tu cười cười: “Phụ thân ta sẽ phái người bảo hộ, lần này nhất định không để bất kỳ ai đem nàng ta đi".

Giang Lam Tuyết trầm mặc, xem ra kiếp trước còn có rất nhiều chuyện nàng không biết.

Nàng sực nhớ đến đoàn xiếc hôm nay rất kỳ quái, nói: “Ngươi nghĩ xem, có khi nào đám người mang Long Phương đi và đoàn xiếc kia có quan hệ nào đó? Bọn hắn du tẩu khắp nơi ở Ngân Châu thành nói không chừng là để tìm kiếm tung tích của Long Phương".

Cố Duẫn Tu nghe nàng nói vậy cũng cảm thấy có khả năng này: "Nàng nói không sai, còn có chuyện của Ô Thành, chắc chắn là có quan hệ gì đó với bọn hắn. Nàng đúng là phúc tinh a. Nàng chỉ cần đi xem ảo thuật có hai lần, nói không chừng còn cứu được cả tương lai của Đại Lương ta".

Giang Lam Tuyết thở dài: “Nếu thật là như vậy thì tốt”.

Phía trước bọn họ có một đôi nam nữ đang tay trong tay sánh bước, nhìn qua rất ngọt ngào, cả một năm chỉ có mỗi dịp Nguyên Tiêu mới có thể bắt gặp cảnh tượng này.

Cố Duẫn Tu thấy thế cũng muốn kéo tay Giang Lam Tuyết nhưng nàng lại tránh được.

Thôi vậy, dù sao hôm nay tàu hủ hắn ăn được cũng không ít... Cố Duẫn Tu tự an ủi bản thân.

Khi hai người đến Vĩnh Cố lâu, Hầu phu nhân và vài vị phu nhân khác cũng đã hồi phủ, chỉ để lại một số hạ nhân chờ bọn họ.

Giang Lam Tuyết hỏi một cái nha hoàn: “Kiều tiểu thư đã về chưa?”

Nha hoàn đáp: “Thưa, Kiểu tiểu thư cùng Kiều phu nhân đã hồi phủ, nàng một mình quay về đây, bảo lạc mất Thế tử gia cùng Tam tiểu thư.

Kiều tiểu thư còn dặn nô tỳ bẩm lại cho ngài rằng mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, ngài không cần lo lắng".

Giang Lam Tuyết nghe vậy cũng yên tâm. Có vẻ như Kiều Tố Nương và Hứa Thính Tùng ở chung với nhau rất hòa hảo.

"Nếu đã vậy ta đưa nàng trở về".

Hẳn là phải về rồi.

Trước cửa lớn Vĩnh Cố lâu, xe ngựa của Hầu phủ đã chờ sẵn. Cố Duẫn Tu đỡ Giang Lam Tuyết lên xe xong chính hắn cũng vào trong. Hai người ngồi đối diện nhau. Bên trong xe thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, đôi mắt không thể rời khỏi chiếc khuyên tai đang đong đưa nơi gò má nàng, nhịp tim hắn cũng đong đưa theo.

Cố Duẫn Tu theo bản năng sờ chiếc khuyên tai còn lại giấu trong ngực, lòng ngực liền ấm áp hẳn lên.

“Giang Tam". Cố Duẫn Tu gọi nàng một tiếng.

“Ân” Giang Lam Tuyết đáp.

“Kiếp này chúng ta hảo hảo sống cùng nhau được không?” Thanh âm của Cố Duẫn Tu trở nên ôn nhu như nước.

Giang Lam Tuyết không đáp, nàng quay mặt về phía cửa sổ, tay xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, không khí náo nhiệt đã dần tan đi.

Cố Duẫn Tu thấy nàng im lặng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là cặp mắt vẫn không rời khỏi nàng dù chỉ một giây. Hắn chợt cảm thấy bản thân mình thật kỳ quái, sao lại có cảm giác chỉ muốn mãi mãi nhìn nàng, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Xe ngựa đến Giang phủ thì dừng lại, Cố Duẫn Tu nhảy xuống trước, sau lại đỡ Giang Lam Tuyết ra khỏi xe.

Sau khi gõ cửa lớn, Cố Duẫn Tu cầm lấy tay Giang Lam Tuyết: "Ta sắp phải đi rồi. Trong khoảng thời gian tới có lẽ sẽ không thể đến thăm nàng, nàng hãy bảo trọng. Nàng thích làm gì, muốn làm gì cứ làm, đừng để ý lời người khác nói. Chuyện của Tiểu Hoa nàng cứ yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Nếu nàng có chuyện gì cần ta hỗ trợ hãy cho người đến tìm Bảo Khánh truyền tin".

Giang Lam Tuyết rút tay về, giọng nói cũng bớt khắc nghiệt hơn: "Ta đã biết".

Cửa lớn mở ra, Cố Duẫn Tu vội ôm lấy Giang Lam Tuyết, nhỏ giọng bên tai nàng: "Tin tưởng ta".