Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 19




Không kéo ống tay áo, vậy còn có thể kéo cái gì?

Nghĩ đến đây, trong nội tâm Vương Lệnh Nghi như bỗng nhiên xuất hiện một hồi mưa to gió lớn.

Nàng bất động thanh sắc buông Tạ Bảo Lâm ra, thu tay lại cẩn thận lau lau một chút, lau lau, ngay cả một khe hở cũng nhất quyết không chịu bỏ qua.

Tạ Bảo Lâm một hồi lâu cũng không cảm giác được người bên cạnh có hành động gì khác, vì vậy để thăm dò tình hình nàng chậm rãi vươn ngón út lên một chút, sau đó nàng lại vươn lên từng chút, từng chút một, lại chạm trúng một bàn tay mềm mại.

Sờ một chút theo từng đường nét của bàn tay kia, Tạ Bảo Lâm lặng lẽ thu hồi ngón út, ngược lại nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay ấy.

Vương Lệnh Nghi thật vất vả mới xoa xong tay mình, nàng bị kích động vội cúi đầu nhìn, lúc này nước mắt cũng nhanh rơi xuống: "Ngươi..."

Tạ Bảo Lâm cảm thấy không thích hợp, cũng quay đầu nhìn sang, nhưng lúc này lại nhìn thấy mình đang lôi kéo tay của một tiểu phi tần không biết từ nơi nào xuất hiện.

Tiểu phi tần trên mặt đỏ bừng: "Quý... Quý... Quý phi tỷ tỷ."

Tạ Bảo Lâm đôi mắt dâng lên một tia lạnh lẽo, như chất chứa nghìn vạn con dao, nhìn sang Vương Lệnh Nghi một lần, lập tức đối với tiểu phi tần kia mỉm cười: "Bàn tay của muội muội đúng là cực kì xinh đẹp a, ngón tay dài nhọn cũng không có gì quá phận, làn da trắng nõn mềm mại, hết thảy đều vừa đủ. Hoàng thượng tất nhiên sẽ rất yêu thích."

Tiểu phi tần trong đôi mắt tràn ngập chờ mong: "Đa tạ Quý phi tỷ tỷ!"

Thời điểm Vương Lệnh Nghi tiếp tục kéo kéo Tạ Bảo Lâm, Tạ Bảo Lâm đã sớm qua cái kia cái tâm tình, không nghĩ phản ứng nàng.

Chính mình còn lau tay, lau tay cái gì a! Nàng cũng đâu thèm nắm tay mình a! Vương Lệnh Nghi nhịn không được quay đầu lại sâu kín nhìn tiểu phi tần kia một lần, hỏi: "Muội muội ngày thường tựa hồ rất ít nói chuyện?" Bình thường không nói lời nào, sau đó vào thời khắc mấu chốt liền trở nên phiền phức như vậy?

"Hồi Hoàng hậu tỷ tỷ, đúng là như vậy, cho nên lúc đi cung Phượng Nghi thỉnh an, cũng chưa từng cùng người nói chuyện." Tiểu phi tần này xem ra rất đơn thuần, có lẽ là bảo vật trong nhà, được cưng chiều bảo vệ thật tốt.

Những cô nương đơn thuần, Vương Lệnh Nghi đều rất yêu thích. Chẳng qua... đối với cái cô nương này, Vương Lệnh Nghi như thế nào cũng không sinh ra thiện cảm, nếu như không phải do nàng, người được Tạ Bảo Lâm nắm tay kia dĩ nhiên chính là mình rồi? Vô duyên vô cớ lại bị người khác đoạt mất cơ hội.

Vương Lệnh Nghi trên mặt lộ ra một chút không cam tâm, tâm tình sa sút không thể cứu vãn.

Chốc lát sau, Tạ Bảo Lâm dường như đang nhét vào tay nàng thứ gì đó.

Vương Lệnh Nghi bất động thanh sắc nhìn xuống phía dưới, là một chiếc túi gấm thêu hoa, trong nội tâm không khỏi có chút chờ mong: Mở ra túi gấm, bên trong sẽ có một quả mơ sao?

Lúc này tất cả mọi người đều tận lực chú ý nhìn lên trời, chỉ có Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm vào túi gấm trong tay mình, nhanh chóng kéo ra, sau đó, nàng nhìn thấy hai quả mơ.

Tạ Bảo Lâm lại cam lòng cho nàng nhiều hơn một viên! Tạ Bảo Lâm đối với nàng nhất định là chân ái a.

"Cách xa nàng một chút." Tạ Bảo Lâm nói.

Vương Lệnh Nghi biết rõ Tạ Bảo Lâm là đang nói tới Minh Đức, cảm thấy có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: "Nàng thoạt nhìn có vẻ rất thân thuộc với ngươi."

Tạ Bảo Lâm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nàng: "Ta cùng nàng không quen không biết."

Vương Lệnh Nghi bên tai tựa hồ vang lên một tiếng sấm sét, thanh âm lớn như vậy thu hút sự chú ý của nàng, nàng chậm rãi ngẩng đầu, vô số những đóa hoa cùng nhau bay lên gần như chiếu sáng cả bầu trời vốn đang tối đen như mực, rực rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy.

Mà Minh Đức, nàng ở trong bầu trời ngập tràn pháo hoa lặng lẽ quay đầu lại, hướng Vương Lệnh Nghi nở một nụ cười, xinh đẹp vô cùng.

Sau khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, dĩ nhiên là đến phần thả đèn Khổng Minh(*) rồi.

(*) Còn gọi là đèn trời hoặc thiên đăng, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn, với hi vọng ước nguyện sẽ trở thành sự thật.

Vương Lệnh Nghi lặng yên di chuyển trở về vị trí trước đây của mình.

Hoàng đế cầm lên chén nhỏ của chính mình, nhìn sang hỏi nàng: "Vừa rồi như thế nào lại đi ra phía sau a?"

Vương Lệnh Nghi mặc dù mất hồn mất vía, lại ra vẻ hết sức bình thản, nói: "Thần thiếp đối với những thứ này có chút hoảng sợ."

Hoàng đế cười nói: "Trẫm cho rằng Tử Đồng từ trước đến nay cái gì cũng không biết sợ."

"Là người đều phải sợ." Vương Lệnh Nghi thuận miệng nói.

Hoàng đế lại nói: "Cũng đúng, chuyện lúc trước... tất nhiên sẽ làm cho ngươi sợ hãi, kì thật cũng không thể trách ngươi."

Vương Lệnh Nghi một lần nữa phân tán sự chú ý. Chuyện lúc trước? Tạ Bảo Lâm lúc trước đã từng xảy ra chuyện gì?

Nàng không khỏi nghĩ đến lúc trước, khi Tạ Bảo Lâm say rượu đã nói một câu "Trách ta", đó là khúc mắc trong lòng Tạ Bảo Lâm sao?

"Cầm lấy." Hoàng đế thậm chí đã tự tay đưa cho nàng một chiếc đèn Khổng Minh.

Hoàng đế đến cùng đang suy nghĩ cái gì, Vương Lệnh Nghi vẫn không thể nào hiểu rõ. Hắn đối với Hoàng hậu như gần như xa, nhưng thật ra lại giống như đều biết hết tất cả mọi chuyện a.

Hoàng đế trước tiên thắp sáng ngọn đèn trong tay mình, sau đó buông hai tay ra, đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên không trung, tiếp theo sẽ đến lượt Thái hậu cùng Vương Lệnh Nghi.

Nghe nói nếu thả đèn Khổng Minh lên trời, ước nguyện nhất định sẽ biến thành sự thật, Vương Lệnh Nghi trước kia cũng chưa từng được thử qua, mà có lẽ nàng cũng đã được thử, bất quá bây giờ đã quên mất.

"Ước nguyện đầu tiên, chỉ mong phụ mẫu thân thể khoẻ mạnh không lo không nghĩ, ước nguyện thứ hai, ta cùng với Tạ Bảo Lâm có thể đổi về như trước kia, ước nguyện thứ ba, ta cùng Tạ Bảo Lâm có thể bình an vui sướng sống hết một đời này..." Vương Lệnh Nghi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại một chút, nàng nhất thời nghẹn lời, lúc ngẩng đầu lại tìm không thấy đèn của mình nữa rồi.

Vương Lệnh Nghi không khỏi nghĩ: Ước nguyện như vậy, đến cùng là của mình, hay là Tạ Bảo Lâm?

Thời gian trôi qua dĩ nhiên đã không còn sớm nữa, không ít người đã bắt đầu bày ra động tác che miệng ngáp dài. Hoàng đế liền cho phép mọi người giải tán trở về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đến khu vực săn bắn.

Vương Lệnh Nghi vừa bước xuống đài cao, liền thấy cách đó không xa Dong Tây cùng Hợp Khương đang nói cái gì đó. Dong Tây dường như đã nhìn thấy Vương Lệnh Nghi, xoay người bước vài bước liền đi đến bên cạnh Vương Lệnh Nghi, Hợp Khương lại nhét vào trong tay nàng thứ gì đó, sau đó vội vội vàng vàng đi tìm Tạ Bảo Lâm.

Đợi khi Dong Tây bước đến gần mình, Vương Lệnh Nghi ban đầu im lặng không nói gì, về sau nhìn Dong Tây cũng chỉ cúi đầu, bộ dạng không giống đang vui vẻ, mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Dong Tây đáp quanh co vài tiếng, rồi mới đem đồ vật trong tay mở ra cho Vương Lệnh Nghi xem.

Đó là một miếng ngọc bội, toàn thân óng ánh hòa hợp, không lẫn tạp chất, chất liệu làm ra cũng khá tốt, cũng có thể coi như không tệ.

Vương Lệnh Nghi nở nụ cười: "Nàng cho ngươi lễ vật, ngươi còn không vui?"

"Ai cần nàng cho?" Dong Tây giọng nói cũng không rất tốt.

Vương Lệnh Nghi liền cười: "Ngươi đối với người bên cạnh đều rất tốt, lại cứ đi sinh khí với Hợp Khương."

Dong Tây hỏi: "Nương nương cảm thấy nô tỳ nên tiếp nhận Hợp Khương sao?"

Từ lúc Vương Lệnh Nghi vào cung cho đến nay, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Dong Tây giận dỗi bao giờ. Tuy rằng Dong Tây hiện tại đang thập phần khắc chế giọng nói của mình, nhưng Vương Lệnh Nghi có thể nghe ra được Dong Tây không vui.

Vương Lệnh Nghi cũng sẽ không bởi vì Hợp Khương là thiếp thân thị nữ của mình mà nhiều lời nói tốt cho nàng, nàng thần sắc ôn hòa nói: "Ngươi cảm thấy nên làm thì cứ làm, nếu ngươi bằng lòng vậy thì cùng nàng kết giao bằng hữu, còn nếu cảm thấy không vui, vậy nên tùy theo tâm ý của mình."

Dong Tây nở nụ cười.

Trên mặt Vương Lệnh Nghi lộ ra nét vui vẻ nhưng dần dần biến mất, không biết vì sao, miếng ngọc kia lại làm nàng nhớ tới Tạ Bảo Lâm từng hỏi nàng "Hợp Khương thế nào?"

***

Trên đường trở về, Vương Lệnh Nghi liền nhìn thấy ven đường phía xa xa có hai người đang đứng dưới gốc cây.

Người đứng phía trước kia dáng người thướt tha, lúc ngẩng đầu để lộ ra dung mạo như tranh vẽ, phong thái lại trầm tĩnh nhàn nhạt như nước.

Vương Lệnh Nghi nhớ lại thời điểm mình vẫn còn là Quý phi, cũng rất khó có thể nhìn thấy khí chất như thế từ trên người mình.

Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng hành lễ, vũ mị cười nói: "Có một số việc, muốn hỏi Hoàng hậu tỷ tỷ một chút."

Thẳng đến khi Vương Lệnh Nghi nhận lời, Hợp Khương cùng Dong Tây mới yên lặng cùng nhau lui về phía sau, cùng hai vị chủ tử kéo ra khoảng cách.

"Ngươi chờ ta a?" Vương Lệnh Nghi thanh âm rất nhỏ, lại khó nén được cảm giác vui sướng.

Tạ Bảo Lâm: "Tiện đường."

Vương Lệnh Nghi âm thầm bĩu môi, cung Phượng Nghi phải đi về hướng đông, trong khi cung Hoa Dương lại phải đi về hướng đông nam a, cái gì gọi là tiện đường chứ? Bất quá Vương Lệnh Nghi cũng không muốn vạch trần nàng, vừa cười vừa nói: "Ngươi cho ta quả mơ ta còn chưa kịp ăn."

"Giữ lại cũng sẽ không sinh ra được một quả mơ nào khác." Tạ Bảo Lâm trôi chảy nói.

Vương Lệnh Nghi thoáng quay đầu lại, thấy Dong Tây cùng Hợp Khương ở phía xa đã cùng nhau nói chuyện dù là câu được câu không, cũng không có thời gian chú ý đến các nàng, Vương Lệnh Nghi mới duỗi ra ngón trỏ chọc chọc cánh tay Tạ Bảo Lâm, nói: "Ta phát hiện ngươi học cũng học không tốt, lời này ngươi cũng nói ra."

"Dù sao ta cũng là Vương Quý phi."

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ thanh danh của mình cũng không có kém như vậy nha, như thế nào vào đến trong miệng Tạ Bảo Lâm lại không còn một chỗ nào tốt a.

"Vương Lệnh Nghi, chuyện của lão đạo sĩ kia ta đã cho người tra xét." Tạ Bảo Lâm nói.

Vương Lệnh Nghi bình tĩnh nhìn nàng: "Rất tốt, kết quả như thế nào a?"

"Đạo sĩ kia ở Quan Trung đúng là cũng có chút danh tiếng." Tạ Bảo Lâm nói khẽ, "Nhưng hắn tựa hồ cũng không phô trương thanh thế, theo những gì ta tra xét được hắn ở Thanh Vân quan một khoảng thời gian cũng không ngắn. Cho nên ta ngày mai có ý định đi đến đó một chuyến."

Nghe nàng nói như vậy, cuống họng Vương Lệnh Nghi chợt nghẹn lại, trong lòng bàn tay cũng sinh ra chút mồ hôi, nàng nhỏ giọng nói: "Không phải nói là sợ bị người khác phát hiện sao?"

Tạ Bảo Lâm lắc đầu: "Mấy ngày nay đang tổ chức đại hội săn bắn, thiếu đi ta cũng không có gì gọi là bất thường, vừa vặn khoảng thời gian này ở đây cũng có rất nhiều tai mắt, ta tránh đi một chút cũng tốt."

Vương Lệnh Nghi tâm không tự chủ được lại cảm thấy mất mát, nàng thậm chí trong lúc nhất thời còn có chút choáng váng đầu óc, không thèm chú ý đến Hợp Khương cùng Dong Tây đang ở phía sau lưng liền muốn cầm thật chặt lấy tay Tạ Bảo Lâm.

Nhưng Vương Lệnh Nghi vẫn biết rõ hành động này của mình là quá mức đường đột, nàng đưa tay lên vài lần, cuối cùng vẫn buông xuống.

Vương Lệnh Nghi giọng nói bình tĩnh: "Ta có hộ vệ của riêng mình, rất trung thành, ta sẽ cho ngươi biết làm sao để liên lạc với bọn hắn."

Tạ Bảo Lâm dung mạo lộ ra ý cười nhàn nhạt, gật đầu: "Tốt, làm phiền rồi."

"Ngươi đi đường cẩn thận." Vương Lệnh Nghi sau khi nói nhỏ cho Tạ Bảo Lâm nghe cách thức liên lạc với hộ vệ của mình, im lặng một chút mới tiếp tục nói.

Tạ Bảo Lâm: "Ân."

Im lặng trong chốc lát, Vương Lệnh Nghi lại nói: "Cần chuẩn bị thêm chút tư trang không?"

Tạ Bảo Lâm nâng trán: "Không cần."

Lại trong chốc lát, Vương Lệnh Nghi tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy mang theo người tì nữ như ta đây có được không a?"

"Hoàng hậu cần phải quản lý lục cung." Tạ Bảo Lâm biết Vương Lệnh Nghi chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự muốn ồn ào đi theo, liền cười nhắc nhở một câu.

Vương Lệnh Nghi mất mát rũ mắt xuống.

Tạ Bảo Lâm đột nhiên duỗi tay phải nâng lên cánh tay của Vương Lệnh Nghi, thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu: "Tỷ tỷ cẩn thận."

Vương Lệnh Nghi có chút kinh ngạc, nàng vừa rồi rõ ràng đi đường rất tốt a.

Sau đó Tạ Bảo Lâm lại dùng bàn tay trái nhẹ nhàng đặt lên tay Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi mặt tức thời dâng lên một tầng đỏ ửng.

"Hồ nước trong hậu viện của ta có nuôi dưỡng một con rùa đen, ngươi nhớ giúp ta chăm sóc nó một chút." Tạ Bảo Lâm bắt đầu dặn dò, "Ngươi còn nhớ rõ phải học thơ, ta cũng không muốn dạy dỗ một người cái gì cũng đều không biết."

Vương Lệnh Nghi yên lặng liếc mắt.

"Ngươi cùng Minh Đức đại khái sẽ tỉ thí với nhau vào ngày cuối cùng trong đại hội săn bắn, nhớ phải cẩn thận một chút, chân đừng đạp lệch ra khỏi bàn đạp nữa a."

Vương Lệnh Nghi hỏi: "Thanh Vân quan rất xa sao? Ngươi sẽ phải đi bao nhiêu ngày?"

Tạ Bảo Lâm: "... Đi về trong vòng hai ngày."

Vương Lệnh Nghi: "Ta còn cho rằng ngươi sẽ đi nửa năm a."

Hợp Khương đứng ở phía sau cúi đầu liên tục nhìn xuống mặt đất, sau đó nho nhỏ nói thầm: "Đường này rõ ràng cũng không thuận tiện a, Hoàng hậu đi đường này cũng là chuyện rất bình thường, nhưng Quý phi nương nương như thế nào lại phải như vậy."

Những thứ này Vương Lệnh Nghi tự nhiên nghe không được, nàng chỉ biết, Trung thu năm nay, mặc dù không mọi người trong gia đình ở cạnh nhau, nhưng mà... hiện tại cũng không có gì khác biệt lắm.

Mà Tạ Bảo Lâm lại cảm thấy may mắn: Mấy ngày nay Tần vương cũng sẽ có mặt, nàng thừa cơ né tránh, như vậy cũng có thể xem là một chuyện tốt.