Hầu Môn Độc Phi

Chương 89: Vô cớ mất đi trong sạch




Phụ nhân có gương mặt rất xinh đẹp,khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt này chỉ giống người mới hai mươi, so với ngũ phu nhân bảo dưỡng còn tốt hơn, An Ninh thấy khí chất của bà so với hoàng hậu nương nương cũng hơn một chút, phụ nhân xinh đẹp, nàng cũng không giật mình, nàng giật mìnhlà vì trên mặt xinh đẹp của phụ nhân lại có một vết sẹo, tuy rằng khámờ, nhưng vẫn có thê thấy được rõ ràng, vết sẹo này từ thái dương kéodài đến xương gò má, giống như bị người khác gây thương tích.

"Ta làm ngươi sợ sao?" Mỹ phụ nhẹ giọng mở miệng, thanh âm thân thiết tựnhiên, làm cho người ta cảm giác là không có gì không khỏe, đôi mi thanh tú nhíu lại, ẩn ẩn hàm chứa vài phần tự trách.

An Ninh phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình luống cuống, lắc đầu, "Không, một chút cũng không dọa người."

An Ninh cũng không phải muốn an ủi nàng,vết sẹo trên mặt mỹ phụ quả thậtkhông dọa người, ở trên mặt của nàng, thậm chí còn có vài phần thânthiết, làm cho người ta thấy vết sẹo kia, trong lòng liền không sinh ranửa phần ác cảm, thậm chí còn thương tiếc, rốt cuộc là ai nhẫn tâm nhưvậy, đem dao cứa lên trên mặt của một nữ nhân?

Trong mắt An Ninh tràn đầy thành khẩn, mỹ phụ nhân cũng nhìn ra sự đồng tình của nữ tửtrước mặt này, trên mặt nở ra một nụ cười, "Bị thương từ rất lâu trướcđó, sớm cũng đã không còn đau nữa."

An Ninh giật mình, mỹ phụnhân này nhưng lại có suy nghĩ thông suốt như vậy, một chút cũng khôngvì gương mặt bị hủy mà thương tâm, phải biết rằng, dung nhan đối với nữtử mà nói, là quan trọng như thế nào, nghĩ đến Uyển quý phi bởi vì bịmèo cào, ngay cả bộ dáng ôn nhu bình thường cũng biến mất trở lên điêncuồng ,mà mỹ phụ nhân này lại giống như không để ý dù chỉ một chút,giống như vết sẹo trên mặt kia là một phần thân thể của bà như mắt mũimiệng giống nhau.

An Ninh nhìn mũ phụ trung niên, trong mắt cóvài phần thưởng thức, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy mỹ phụ này có chút quen thuộc, quen thuộc ở đâu? Hẳn là do ánh mắt này !Ánh mắt đókhiến nàng cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi.

"Ngươi là tới nơi này bái tế thân nhân?" Mỹ phụ mở miệng, thân thiết hỏi An Ninh.

An Ninh nhìn thoáng qua linh vị của mẫu thân, gật gật đầu, "Lúc trước đãtế bái rồi nhưng giờ ngủ không được nên ghé qua xem một chút"

Có mỹ phụ này ở đây, An Ninh không tiện đi qua tế bái mẫu thân, cũng không tính đi qua, không biết vì sao, nàng không muốn để cho mỹ phụ này pháthiện ra linh vị mà nàng muốn tế bái, bất quá, trong lòng nàng cũng rấtthích mỹ phụ nhân này, ánh mắt đảo qua cái linh vị không tên kia, thửhỏi, "Phu nhân là tới tế bái ai?"

Ánh mắt mỹ phụ nhân lóe lênmột chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, "Một vị tỷ muộinhiều năm không gặp, lúc trước có mơ thấy nàng ấy liền qua đây tế báimột chút."

Sâu sắc như An Ninh, dù là mỹ phụ nhân kia mất tựnhiên trong nháy mắt, nhưng làm sao có thể tránh được hai mắt của nàng,mỹ phụ nhân này rõ ràng đang che dấu, đúng vậy, cái linh vị kia không có ghi tên, cũng đã đại biểu rằng bà không muốn để cho người khác biếtlinh vị kia là của ai , tự nhiên là sẽ không nói cho người khác biết.

Tỷ muội sao? Nghĩ đến mỹ phụ nhân kia quỳ chuyên chú trước linh vị, trực giác nói cho nàng biết, cũng không hẳn là tỷ muội đâu!

An Ninh không khỏi nhìn linh vị kia nhiều thêm một chút

"Cô nương, không quấy rầy ngươi tế bái , sắc trời cũng đã tối, ta về phòngtrước,chùa miếu này tuy rằng an toàn, nhưng ban đêm cũng lạnh, ngươicũng sớm trở về phòng nghỉ tạm đi." Mỹ phụ nhân ôn nhu cười, hướng phíatrước đi từng bước, đột nhiên dừng lại, mi tâm gắt gao mặt nhăn cùng một chỗ, có chút nghiêng thân mình, tay mát xa chỗ đầu gối, vừa rồi quỳ khá lâu, chân vừa động liền rất là khó chịu.

An Ninh nhìn ra tình trạng của bà, tiến lên đỡ lấy mỹ phụ nhân, "Phu nhân, ta đưa người trở về phòng đi."

"Này..." Mỹ phụ nhân chần chờ một chút, nhưng vẫn không có cự tuyệt, "Như thếliền đa tạ cô nương , chân của ta , xưa nay có tật xấu, phiền toái cônương rồi."

"Không có gì." An Ninh thu lại sắc mặt, phu nhân này cho nàng cảm giác không có gì không phải, nhưng nàng lại cảm giác đượcphụ nhân này tựa hồ cố ý ở che dấu cái gì đó, có lẽ che dấu này khôngphải nhằm vào nàng, nhưng hai người trong lúc đó lại vô tình dựng lênmột bức tường cao ở giữa.

An Ninh đem mỹ phụ nhân kia đưa trở về phòng, lại phát hiện phòng của mỹ phụ nhân lại ở cách vách với nàng,đợi cho mỹ phụ nhân vào cửa, khóe miệng An Ninh giơ lên một chút ý cười, nàng có một loại cảm giác kỳ quái, vị phu nhân này và nàng sẽ còn gặplại nhau.

An Ninh trở lại trong phòng, rất nhanh liền đi ngủ, sáng sớm hôm sau,lúc An Ninh xuất môn, cố ý nhìn phòng cách vách một chút.

"Nữ thí chủ, nữ thí chủ ở trong phòng này sáng sớm liền rời đi ." Tiểu hòa thượng đang dọn dẹp sân thấy An Ninh, thở dài nói.

An Ninh gật đầu cảm ơn, trong lòng lại là có chút quái dị, trời chưa sáng mỹ phụ nhân liền rời đi sao? Lại gấp như vậy sao!

Sau đó An Ninh mới biết được, người gấp gáp rời đi không chỉ có vị mỹ phunhân kia mà có cả hoàng đế Bắc Yến sáng sớm liền rời khỏi Thiên Linh tự, trong phòng đặt linh vị của Chiêu Dương trưởng công chúa, An Ninh nhìnthấy một ly trà lẳng lặng đặt ở trước linh vị, không cần nghĩ, An Ninhcũng biết là ai lưu lại , nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của hoàng đế Bắc Yến, trong đầu An Ninh hiện ra bóng dáng của Thương Địch, mâu quang trở nên thâm trầm.

Rời đi Thiên Linh tự, An Ninh trực tiếp mangtheo Bích Châu trở về Hầu phủ, vào Thính Vũ hiên không bao lâu, liền bảo Bích Châu pha một ly trà, sau lại nhìn thấy Quân Nhược đi vào sân, ánhmặt trời chiếu xuống gương mặt kia làm cho nó càng thêm trắng bệch, cảngười nhìn có chút suy yếu, bộ dáng giống như là bộ dáng mà hắn trở vềsau khi mất tích lúc trước.

"Quân Nhược công tử có phải bị bệnhrồi không? Muốn An Ninh tìm đại phu đến hay không?" An Ninh nhíu mi, lập tức đứng dậy, nhẹ giọng nói, nói không quan tâm là giả , từ sau khiQuân Nhược vào ở trong Thính Vũ hiên, liền giống như thành một phần tửcủa Thính Vũ hiên, mặc kệ người này có lai lịch như thế nào, sau lưnglại có chuyện gì, trong khoảng thời gian ở chung này, hai người xem nhưthập phần hòa hợp, không chỉ có như thế, những độc thảo mà nàng có đềudo Quân Nhược tìm đến cho nàng.

Mi tâm Quân Nhược nhăn lại, mở mắt ra, trên mặt là nụ cười thản nhiên như trước, "Ngươi là đang quan tâm ta?"

Khóe miệng An Ninh co quắp, "Ta là sợ ngươi chết ở Thính Vũ hiên của ta, như thế rất xui!"

"Ha ha..." Quân Nhược cười lớn tiếng, nhưng là vui quá hóa buồn, cười cười, thân thể cũng cứng đờ, một ngụm máu tươi phun ra, "Phốc..."

Một ngụm máu đỏ tươi chói mắt phun ra, thân thể An Ninh cứng đờ, Bích Châulại hoảng sợ kêu lên tiếng , "A... Tiểu thư, Quân Nhược công tử hắn..."

An Ninh bước lên phía trước, lấy ra khăn thêu, giúp Quân Nhược, chà laumáu tươi trên miệng hắn, màu đỏ chói mắt kia, dính trên làn da trắngnõn, cùng với áo choàng tuyết trắng,nhìn thấy ghê người như vậy, "BíchChâu, mau, nhanh đi tìm đại phu!"

"Đừng... Không cần."

Bích Châu đang muốn dựa theo lời nói của An Ninh đi tìm đại phu, Quân Nhượclại lập tức ngăn cản , ha ha cười nói, "Yên tâm, ta không chết được, nếu có thể chết, ta sớm cũng đã chết."

An Ninh nhíu mi, 'Nếu là cóthể chết, hắn sớm cũng đã chết' ? Những lời này vì sao nghe kỳ quái nhưvậy? Giống như hắn muốn chết mà không thể chết được, lại nghĩ tới lờinói lúc trước hắn từng nói, người này, quả nhiên là không muốn sống nữa?

"Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngày thường cũng không thấy ngươi suy yếu như vậy."

An Ninh giống như trách cứ, nhưng bên trong ngôn ngữ cũng khó nén quan tâm.

Quân Nhược mâu quang vi liễm, đáy mắt có một chút thần sắc không dễ pháthiện chợt lóe qua, mau đến mức khiến cho An Ninh không có phát hiện, kéo kéo khóe miệng, "Xuất môn thuận đường lấy về cho ngươi một ít dượcthảo."

An Ninh nghe thấy hắn nói có lấy về mấy thứ dược thảo,ánh mắt phút chốc sáng ngời, không cần nghĩ, nàng cũng biết là cái gì,Quân Nhược nhìn thấy phản ứng của nàng, trong mắt hơn một tia nhu hòa,"Mau đi xem đi!"

"Nhưng là ngươi..." An Ninh nhíu mày, cái dạngnày của Quân Nhược, nàng thật sự là có chút lo lắng, nhưng nàng còn chưa nói xong, liền bị Quân Nhược đánh gãy.

"Đã nói ta không chếtđược, ngươi thực không tới nhìn xem? Ngươi cũng đừng hối hận a!" QuânNhược nhíu mày, một bộ dáng cao thâm.

An Ninh thấy hắn như vậy,liền cũng không lại từ chối, nói thật, nàng thật thập phần tò mò, ngàythường Quân Nhược mang mấy thứ về cho àng cũng không đặc biệt nói nhiềunhư vậy, nhưng hôm nay hắn lại không giống với bình thường, có thể nghĩ, những thứ này chắc chắn không thầm thường .

An Ninh buông hắnra, đem khăn thêu nhét vào trong tay hắn , xoay người đi vào dược lư,Quân Nhược nhìn bóng dáng của nàng, mi tâm cũng theo bản năng nhăn càngnhanh, giống như đang chịu thống khổ.

"Quân..." Bích Châu nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng lo lắng.

"Hư!" Quân Nhược ý bảo nàng chớ có lên tiếng, lại nhìn dược lư liếc mắt mộtcái,hít một hơi thật sâu , tựa hồ đang áp chế cái gì, hắn không nên trởvề sớm như vậy, có lẽ nghỉ ngơi thêm một ngày, hắn sẽ không như thế này , hắn không thể để cho An Ninh phát hiện ra tình trạng của hắn, nếu nàng biết chính mình... Nghĩ đến cái gì, mi tâm Quân Nhược nhăn càng nhanh,sắc mặt thậm chí khó coi thêm vài phần, nếu Ninh Nhi biết được bí mậtcủa hắn, sẽ nhìn hắn như thế nào?

Trong lòng trồi lên một tiabất an, từ sau khi biết An Ninh, hắn càng phát ra lo được lo mất, thâncận An Ninh, là muốn làm cho cuộc sống của bản thâm có thêm chút thú vị, trên thực tế, sau khi biết An Ninh, hắn quả thật vui vẻ không ít, ítnhất không giống trước kia chán sống như vậy, nhưng ở chung ngày cànglâu, hắn lại càng lo lắng, với trí tuệ đó, dù mình tạm thời dấu đượcnàng, thời gian càng lâu nàng cũng sẽ phát hiện, trước kia, hắn cảm thấy không có gì, phát hiện thì phát hiện , hắn cho tới bây giờ cũng khôngđể ý qua, nhưng hiện tại hắn tựa hồ không giống như vậy!

Thậm chí có chút sợ hãi thái độ của An Ninh khi phát hiện bí mật của hắn.

Bích Châu ngậm miệnglại, nhưng xem đôi mi nhíu chặt của Quân Nhược, Bích Châu nhịn khôngđược cắn chặt môi, nàng biết, Quân Nhược công tử mới vừa rồi là cố ý đem tiểu thư đuổi đi, hắn là không muốn làm cho tiểu thư nhìn thấy bộ dánggiờ phút này của hắn.

Mạnh, trong dược lư truyền đến một trậnkinh hô, Bích Châu giật mình, trên măt Quân Nhược cũng trồi lên mỉmcười, chỉ biết khi An Ninh nhìn thấy tiểu độc vật này sẽ rất cao hứng,hít một hơi thật sâu, Quân Nhược điều tức thân thể, làm cho chính mìnhthoạt nhìn tinh thần một chút, gần như là ở một khắc kia,bóng dáng củaAn Ninh liền xuất hiện ở ngoài dược lư, nàng lúc này, trên mặt tươi cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, mang theo vài phần hưng phấn, cặp mắt kia sáng như ngọc rạng rỡ hào quang.

"Ngươi... Ngươi là làm sao kiếm được ? Làm sao kiếm được thứ tốt như vậy!" An Ninh kích độngnói, dù là nội liễm như nàng, giờ phút này cũng là không thể che dấu sựhưng phấn của bản thân, trời biết khi nàng thấy dược thảo bên trong dược lư là khiếp sợ cỡ nào, đó là mầm móng của thất tinh hải đường,trong độc điển có ghi lại, thất tinh hải đường là đứng đầu trong thiên hạ mườiđại kịch độc, nhưng rất lâu rồi không xuất hiện, liền ngay cả độc vươngnăm đó phí hết tâm tư, mới được một viên mầm móng thất tinh hải đường,sau khi điều chế thành công, chỉ còn lại một chút thành phẩm độc dượcthất tinh hải đường, nhưng hắn lại luyến tiếc dùng, nên vẫn làm bảo bốibảo tồn .

Không có người nào biết độc vương nghiên cứu chế tạora thất tinh hải đường chi độc ở nơi nào, từ khi độc điển mất tích, thất tinh hải đường độc cũng theo đó mất đi tin tức, thời điểm An Ninh nhìnthấy thất tinh hải đường ghi trên độc điển, còn tưởng rằng thất tinh hải đường này vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng hôm nay,tay nàng lại có thể cầm được mầm móng của nó đây là khái niệm gì, tronglòng An Ninh đương nhiên hiểu được, nguyên nhân vì trân quý, cho nên,nàng chiếm được mới hưng phấn như thế.

Trên mặt Quân Nhược trồi lên một chút tươi cười, "Nếu biết là thứ tốt, kia về sau liền đối tốt với ta một chút."

"Ta khi nào thì đối với ngươi không tốt ?" An Ninh nhíu mày, thấy tươi cười trên mặt Quân Nhược, cả người tựa hồ so với mới vừa rồi tốt hơn rấtnhiều.

Quân Nhược cười không nói, giống như nghĩ đến cái gì,Quân Nhược mở miệng, "Nếu ta muốn ngươi đáp ứng ta một yêu cầu, coi nhưtrả công cho sự vất vả của ta, ngươi sẽ như thế nào?"

"Nói nghemột chút, nếu ta có thể làm , sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi!”An Ninh đến gần Quân Nhược, ở chung với nhau một thơi gian dài, Quân Nhược trừ bỏ lầnđó đưa độc điển cho nàng có trao đổi một điều kiện ra, ngoài ra cũngchưa từng yêu cầu nàng cái gì, nàng biết, Quân Nhược mang độc thảo nàyđến cho mình giá trị sợ rằng không có tiền tài nào có thể mua nổi , ướcđịnh ban đầu là hắn tìm độc thảo cho nàng còn nàng sẽ cho hắn chỗ ăn chỗ ngủ, hiển nhiên chính mình chiếm một cái tiện nghi thật lón, nàng vẫnlo lắng nên vì Quân Nhược làm chút gì, nhưng người này giống như vô dụcvô cầu,ngay cả nàng cũng đoán không ra hắn muốn cái gì , hôm nay hắn lại mở miệng nói ra yêu cầu, như vậy rất đúng ý của nàng như vậy nàng liềnkhông cần phí tâm tư đi tìm kiếm .

"..." Quân Nhược mâu quang vi liễm, muốn mở miệng, lại dừng lại, mâu trung giống như đang suy tư vềcái gì, An Ninh đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn mở miệng, liền thúcgiục, "Ngươi nói đi chẳng lẽ lại có chuyện gì khó mở miệng như vậy sao?"

"Quên đi, ta tạm thời không nghĩ tới, về sau chờ ta nghĩ tới rồi nói sau!"Quân Nhược liễm hạ mặt mày, trong lòng thở dài, đúng là vẫn không thểnói ra lời khẩn cầu kia.

An Ninh thấy hắn như vậy, biết được hắn không phải là không nghĩ tới, mà là không muốn mở miệng nói, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện gì , làm cho Quân Nhược cố kỵ như vậy?Nhưng An Ninh cũng không ép hắn, "Được, ngày nào ngươi nghĩ tới, tùythời có thể nói với ta, ta có thể làm , liền nhất định sẽ đáp ứngngươi."

Quân Nhược gật đầu, đối mặt với Ninh Nhi, hắn như thế nào mở miệng yêu cầu nàng,muốn nàng cả đời ở bên người mình đâu?

An Ninh chiếm được mầm móng thất tinh hải đường, nhưng không có vội vã chế tạo nó, thứ này quá mức trân quý, cho nên, nếu không hoàn toàn nắmchắc, nàng sẽ không dễ dàng lãng phí .

An Bình hầu gia mang theo Tần Ngọc Song rời đi Hầu phủ hơn một tháng, ở trong khoảng thời giannày, người của bốn quốc gia khác ở Đông Tần quốc đều lục tục về nước,ngày ấy, Sùng Chính đế đích thân hạ chỉ đến bát trân các, lệnh cho "Nhịcông tử" phải cùng ông đi tiễn bọn họ, thời điểm An Ninh cùng Vân Cẩmbiểu ca nghe được tin tức này, chuyện nghĩ tới đầu tiên là Hải Táp đang ở bát trân các , tên Hải Táp kia, giống như nếu không đợi được An Ninhthì sẽ không bỏ qua.

An Ninh biết, thánh chỉ của hoàng thượng, nàng không thể không tuân theo, nhưng Hải Táp kia...

Nếu "Nhị công tử" lại xuất hiện, có kinh nghiệm lần trước, nàng sợ là rất khó thoát thân !

Ngay sau đó Vân Cẩm nói cho nàng một tin tức,khiến An Ninh nhất thời nhưtrút được gánh nặng, nguyên lai, Vân Cẩm biết nàng ngại Hải Táp, nên khi hoàng thượng hạ chỉ đến bát trân các thì hắn liền nhắn lại với côngcông truyền chỉ là , “nhị công tử” mới rời nhà không lâu trước, trướcmắt sợ là sẽ không về kịp để đi tiễn.

Như thế, hoàng thượng mặcdù là thất vọng, cũng không có cách nào nói cái gì, ai kêu không chịunói trước với nhị công tử, bây giờ nhị công tử không có ở nhà, bây giờhắn có muốn tuân chỉ cũng không được a!

Như vậy An Ninh tránhđược một lần, nhưng nàng biết, nếu lại có thêm một thánh chỉ nữa thì"Nhị công tử" sợ là trốn không được , hoàng thượng để ý "Nhị công tử"như vậy, chắc chắn là sẽ không để hắn “biến mất” như vậy .

An Ninh cũng không vội, đến lúc đó xuất hiện thì xuất hiện, về phần Hải Táp, nàng chỉ có thể gặp chiêu đối chiêu!

Vào một ngày nọ, An Bình hầu gia phái người đưa thư về, nói ông cùng ngũphu nhân đang trên đường trở lại kinh thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể trở lại trong phủ, đại phu nhân nhận được tin tứcnày, tự nhiên là thập phần vui mừng, bất quá nghĩ đến Tần Ngọc Song,trong lòng bà chung quy là có một vết sẹo, bà có thể tưởng tượng đượclần này từ thành U Châu trở về , Tần Ngọc Song sẽ đắc ý như thế nào.

"Dì, có việc gì khiến người không vui vậy?" Mở miệng là đại thiếu gia Lâmgia, huynh trưởng của Uyển quý phi, sáng sớm hôm nay hắn liền đến Hầuphủ ,nhìn thấy sắc mặt khó coi của đại phu nhân, trong lòng không khỏiâm thầm oán : hiện tại dì so với trước kia dịu dàng nội liễm thay đổikhông ít, dù là hắn liếc mắt một cái có thể nhìn thấy nàng đang khôngvui,ánh mắt kia tựa hồ là muốn giết người.

Đại phu nhân giậtmình, ý thức được Lâm Tường đang ở đây, che dấu kéo kéo khóe miệng, "Xem ngươi nói kia , dì nào có không vui, nhưng thật ra là ngươi, rất lâurồi không đến chỗ của dì, lần này đến, là có chuyện gì?"

Lâm đại thiếu gia gia cười hắc hắc, thế nào cũng thấy đáng khinh, "Dì, từ saulần trước gặp được Ninh Nhi biểu muội, về sau thật là tưởng niệm, chonên..."

Con ngươi của đại phu nhân căng thẳng, nháy mắt hiểuđược ý tứ của chất nhi, đại thiếu gia Lâm gia này , trừ bỏ nữ nhân, còncó cái gì có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú đâu?

Thời giantrước ở trong tứ quốc tế, nghe nói chủ sự của Lâm gia là phụ thâncủa Uyển quý phi , phải nhốt đại thiếu gia này ở Lâm gia, không cho hắn xuất môn, phải biết rằng, ngày thường cưỡng hiếp con gái nhà lành cũngliền thôi, trong tứ quốc tế, người của tam quốc cũng ở kinh thành, nếuhắn đi ra ngoài, chọc tới người nào không nên chọc, nhất là nữ tử TâyLăng quốc cũng đến, chuyện đó cũng không dễ làm .

Lâm đại thiếugia gia bị nhốt hơn một tháng, rốt cục lại thấy ánh mặt trời, vừa mớiđây lại truyền ra tin tức, nói là Lâm đại thiếu gia lại cường đoạt thêmmột người nạp vào trong đám tiểu thiếp của mình , đại phu nhân giống như vô tình nhìn Lâm đại thiếu gia liếc mắt một cái, "Biểu muội Ninh Nhicủa ngươi cũng không giống những tiểu thiếp khác của ngươi."

Đại phu nhân nói có ám chỉ,dạo này, tiện nhân Tần Ngọc Song kia khiến bàtốn nhiều tâm tư, làm cho bà không rảnh đi bận tâm đến An Ninh , Yên nhi ở Khởi Thủy uyển dưỡng thương, cũng không thấy chuyển biến tốt, nghĩđến vậy, bà sẽ không cam lòng, lại ghen tị An Ninh.

Dựa vào cáigì nữ nhi của Vân Trăn liền khỏe mạnh an khang , mà nữ nhi của bà lạinằm ở trên giường, giống như một phế nhân, tuy rằng bà cực kỳ không muốn thừa nhận vết thương của Yên nhi không thể chữa trị, nhưng điều nàychung quy vẫn là sự thật a!

"Chất nhi đương nhiên biết điểm ấy, chất nhi đối với Ninh Nhi muộimuội là thật tâm , khôngbiết dì có... Thành toàn cho một mảnh thiệt tình của chất nhi không?."Lâm đại thiếu gia vội vàng nói, nếu có thể đem Ninh Nhi bỏ vào trong đám tiểu thiếp , kia thật là một chuyện không thể tốt hơn nữa .

Đạiphu nhân ha ha cười nói, "Thành toàn sao?Ta thì không sao cả, thân càngthêm thân, bất quá, Ninh Nhi biểu muội nay được Hầu gia cực kỳ coitrọng, ta xem ý tứ của Hầu gia, là muốn tác hợp nàng ta với Ly vươngđiện hạ !"

"Ly vương? Hắn thì tính là cái gì " Lâm đại thiếu gia gia khinh thường quát lạnh một tiếng, Triệu Cảnh Trạch tuy rằng làvương gia, nhưng Lâm Tường hắn cũng là đại thiếu gia của gia tộc đứngđầu tứ đại thế gia, muội muội lại là quý phi của hoàng thượng, TriệuCảnh Trạch dám cùng hắn tranh nữ nhân sao?

Hừ! Thật sự là không biết tốt xấu!

Đại phu nhân nhìn phản ứng của Lâm đại thiếu gia , liễm liễm mi,không nóigì thêm, sau một lúc lâu, đại phu nhân giống như nghĩ đến cái gì, "Ngươi xem trí nhớ của ta này, như thế nào lại quên đem bạc hàng tháng qua cho Ninh nhi , Cố đại nương..."

"Dì..." Lâm đại thiếu gia đánh gãylời nói của đại phu nhân, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt chân thành đứng dậy, "Dì, đừng kêu Cố đại nương , giao cho chất nhi, chất nhi thay dì đưaqua."

Lời tuy như thế, trong lòng Lâm đại thiếu gia lại là cóthêm một tính toán khác, hắn muốn tìm một cơ hội ở riêng cùng Ninh Nhibiểu muội! Cơ hội này không phải đã tới rồi sao? Trong lòng lưu chuyểnvô số ý tưởng, bộ dạng của Ninh Nhi biểu muội thật đúng là xinh đẹp, nếu có thể chấm mút tí, cũng không uổng công hôm nay hắn tới Hầu phủ mộtchuyến.

"Này..." Đại phu nhân nhíu mày, hình như có chút khó xử.

"Dì, ngươi còn không tin chất nhi sao? Quyết định như vậy đi, chất nhi sẽlàm ổn thỏa chuyện tốt này” Lâm đại thiếu gia nói xong, khẩn cấp đi raphòng, hắn tự nhiên là không hỏi đến bạc của đại phu nhân, hắn đườngđường đại thiếu gia Lâm gia, còn thiếu chút bạc ấy sao?

Nghĩ đến rất nhanh nữa là có thể nhìn thấy An Ninh, bước chân của Lâm đại thiếugia lại nhanh hơn một chút, vội vàng rời đi , nhưng không có phát hiệnsự âm lãnh trên mặt đại phu nhân sau khi hắn rời đi, lúc này, vẻ khó xửmới vừa rồi biến mất không còn tung tích thay vào đó là vẻ mặt cười lạnh nham hiểm.

Bà biết Lâm đại thiếu gia gia đối với An Ninh khôngcó cái ý tốt gì, liền biết thời biết thế thôi, bản tính của chất nhi, bà hiểu rất rõ , dù là tiểu thư quan gia hắn cũng chiếm đoạt, thậm chíngay cả thiếp thất của quan viên hắn cũng đoạt , hoàn toàn là một tênháo sắc lưu manh, bà trước kia cũng từng có ý định đưa An Ninh cho hắn,hiện tại lão gia muốn tác hợp Ninh Nhi cùng Ly vương, hừ!

Nghĩđến Yên nhi từng nói qua với bà, Ly vương điện hạ từng tặng cho nàng một bộ áo choàng lông cáo, hiện tại Ly vương tuy rằng không thể so với NamCung Thiên Duệ, nhưng tình huống hiện tại của Yên nhi , nếu là thật ,như vậy Ly vương cũng là một sự lựa chọn tốt , huống hồ, hiện tại tuy Ly vương không được tốt lắm, nhưng nếu về sau có thể đoạt được ngôi vịhoàng đế kia, kia không phải... Đại phu nhân tính toán điểm này, lạikhẳng định quyết định mới vừa rồi của mình là đúng .

Tốt nhất là Lâm đại thiếu gia nhìn thấy An Ninh, nổi lên sắc tâm, gạo nấu thành cơm, như vậy lão gia cũng không thể nói cái gì !

Chỉ cần An Ninh theo Lâm đại thiếu gia, vậy tương lai, còn sợ gì sao?

"Ha ha..." Tính toán như thế , đại phu nhân đắc ý bật cười lên, thấy Cố đại nương vào phòng,cũng không có che dấu, "Nha đầu Tuyết Nhi đâu?"

Cố đại nương tiến lên đáp, "Phu nhân, ngài mới vừa rồi phân phó Tuyết Nhitrở về Tuế Lan hiên , lão gia ngày mai liền trở lại, ngươi nói là bảonàng dọn dẹp một chút, làm lục phu nhân."

Đại phu nhân nhíu mày,là như vậy, bà mới vừa rồi là quá mức cao hứng , liền quên chuyện TuyếtNhi về Tuế Lan hiên, mấy ngày nay chuyện bà để Tuyết Nhi trở thành hạnhân, chắc chắn không thể để cho lão gia biết, nha đầu kia, nhát gan yếu đuối, ngay cả là bà có cho một trăm lá gan, cũng không dám ở trước mặtlão gia nói bậy cái gì

Trong Thính Vũ hiên.

An Ninh nhìn người tới, trong lòng nhất thời trồi lên một tia tức giận, nàng thậtkhông ngờ, An Bình hầu gia nói Ly vương tới nhưng hắn lại không tới, bù lại sát tinh Lâm đại thiếu gia này lại đến đây!

"Ninh Nhi muộimuội, đã lâu không thấy, có nhớ ta không" Lâm đại thiếu gia tiến vàoThính Vũ hiên, nhìn thấy An Ninh, trong mắt để lộ hào quang, kia hàoquang, làm cho mi tâm của An Ninh nhăn càng nhanh, Lâm đại thiếu gia gia lúc trước đã từng gặp ở Ly viên, nhưng lần đó cũng biết thu liễm, giờphút này sắc mặt lại không hề che dấu sắc tâm, nhìn như một con mèo gian sảo,Lâm đại thiếu gia này, xem ra là ngày đó ở Ly viên dạy dỗ hắn không đủ nên bây giờ ngựa quen đường cũ đưa tới cửa.

Nhìn kia bộ dáng đáng khinh của Lâm đại thiếu gia hướng tới bên nàng đi tới, An Ninh quát lạnh một tiếng, "Phi Phiên."

Vừa dứt lời, Phi Phiên đang đợi ở một nơi bí mật gần đó lập tức liền chắn ở trước mặt An Ninh, nhìn sắc mặt của Lâm đại thiếu gia , lợi kiếm trongtay vung lên một cái, xoẹt một tiếng,kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang hiện ra , chỉ thẳng vào Lâm đại thiếu gia.

Lâm đại thiếu gia trong lòngngẩn ra, ngừng lại cước bộ, sắc tâm mới vừa rồi giống như bị dội một gáo nước lạnh sắc mặt khó coi, mũi kiếm vung tới chỉ cách cổ họng của hắncó một tí, nếu mới vừa rồi hắn bước thêm một bước nữa , như vậy mũi kiếm này chắc chắn là sẽ xuyên qua cổ họng hắn , kết quả chính là kết thúctính mạng của hắn .

Trong lòng nghĩ mà sợ, từng giọt mồ hôi tobằng hạt đậu chảy xuống, hung hăng trừng nam tử cầm kiếm mắt trước mặt,"Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Sao lại lớn gan dám đối xử với ta nhưvậy, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?"

Phi Phiên hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là ai? Chẳng lẽ là súc sinh?"

Sắc mặt Lâm đại thiếu gia gia xanh mét, "Ngươi nói ai là súc sinh?"

"Trừ ngươi ra, nơi này có ai có thể là súc sinh?" Phi Phiên nhíu mày, kiếmtrong tay giương lên, nhẹ nhàng quét qua, tê một tiếng, đai lưng của Lâm đại thiếu gia gia đứt ra, trong lòng Lâm đại thiếu gia gia phát lạnh,theo bản năng lui về phía sau từng bước, tay cũng bảo vệ hạ thân củamình, thân thể giật mình một cái.

"Ngươi..." Lâm đại thiếu giagia tức giận trừng mắt nhìn Phi Phiên, mới vừa rồi thiếu chút nữa, gốcrễ của hắn liền bị thanh kiếm kia chém rớt, bây giờ ngẫm lại thấy mà sợ, "Ngươi chờ ở đó cho ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi đẹp mặt!"

Mặc dù không biết vì sao ở trong nơi ở của An Ninh lại có thêm một người,nhưng thân thủ của người này cũng rất lưu loát, tự biết mình hôm naykhông thể lấy được cái gì tốt, Lâm đại thiếu gia hoảng sợ xoay ngườichạy ra khỏi Thính Vũ hiên .

"Lâm đại thiếu gia, ngươi vừa mớiđến, như thế nào liền đi vội như vậy? Ngươi tới tìm Ninh Nhi có chuyệngì a?" An Ninh thấy bộ dáng chật vật của Lâm đại thiếu gia, trong lòngcảm thấy vui sướng đến cực điểm, người nọ đến Thính Vũ hiên của nàngchắc chắn không phải là chuyện gì tốt, may là hắn chạy mau, nếu không ,một kiếm mới vừa rồi của Phi Phiên không chỉ là cắt qua đai lưng củahắn .

Khi Lâm đại thiếu gia nghe được thanh âm mềm mại của AnNinh, người sớm đã chạy ra ngoài thật xa, Phi Phiên thu kiếm lại, quátlạnh một tiếng, "Hừ,ta liền ở chỗ này chờ , nhìn ngươi làm sao khiến tađẹp mặt! Lần sau còn dám đến, không để cho ngươi lưu lại vài thứ, PhiPhiên ta sẽ không đáp ứng."

Lâm đại thiếu gia rốt cục chạy xaThính Vũ hiên, mới thả chậm tốc độ, nhìn xiêm y bị cắt qua, nghĩ đếnchuyện mới vừa rồi, trong lòng tích tụ lửa giận, hắn căn bản là vì AnNinh mà đến, nhưng vừa nhìn thấy An Ninh, lại bị trêu chọc như vậy, namnhân kia rốt cuộc là ai? Làm sao có thể xuất hiện bên trong Thính Vũhiên?

"Chết tiệt! Lần sau đừng để ta gặp lại!" Lâm đại thiếu giamột cước đá văng viên đá chắn giữa, phẫn nộ quát, lần sau hắn lại tớinơi này, định sẽ không một người một mình tiến đến, cái nam nhân kia cókiếm phải không, cái nam nhân kia có võ công phải không? Hừ, lần sau hắn cũng sẽ mang thêm vài người giúp đỡ, nhìn một mình hắn ta làm sao đánhthắng được cả một đám người!

"Ngô..."

Một tiếng hô đauvang lên, Lâm đại thiếu gia gia khẽ nhíu mày, nhìn thấy nha hoàn phíatrước cho rằng nữ tử là ngã xuống đất, con ngươi căng thẳng, cơ hồ làtheo bản năng , trước tiên là cao thấp đánh giá nữ tử này một phen, ánhmắt phút chốc sáng ngời, sắc tâm nổi lên.

Hắc, không nghĩ tớiHầu phủ này lại có một tiểu nha hoàn thướt tha như vậy, nhìn chung quanh không có người, khóe miệng khẽ nhếch, "Cô nương, ngươi làm sao? Cần tahỗ trợ không?"

Tuyết Nhi mới từ TuếLan hiên đi ra, lại không dự đoán được, là có một cục đá không biết từđâu bay ra, vừa vặn đánh vào trên đầu gối của nàng, cả người cũng theođó ngã xuống đất, nghe được thanh âm của nam nhân, Tuyết Nhi giật mình,vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một vị công tử trước mặt, trong lòng sinhra một tia bài xích, không biết vì sao, ánh mắt mà công tử này nhìn nàng càng xem càng quái dị, làm cho nàng cả người không được tự nhiên.

Vừa nhấc đầu, Lâm đại thiếu gia gia liền nhìn thấy hai má hồng hồng xinhđẹp của Tuyết Nhi, trong lòng mừng rỡ, nha hoàn này so với tiểu thiếptrong phủ của hắn, chỉ có hơn chớ không kém a!

Thấy xung quanhkhông có người, trong lòng Lâm đại thiếu gia liền quyết định, một condao bổ về sau gáy của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi bị bất ngờ không kịp phòngbị, nhất thời ngất đi , thân thể xụi lơ ở trong lòng Lâm đại thiếu gia,Lâm đại thiếu gia nhìn dung nhan diễm lệ này, cười đến đáng khinh nói,"Không có Ninh Nhi biểu muội, tiếu nha hoàn này cũng được lắm."

Đem nữ tử bị ngất ôm lấy , vừa vặn nhìn thấy phía trước có một cái sân, bachữ "Tuế Lan hiên" ánh vào mắt, Lâm đại thiếu gia lúc ấy liền quyếtđịnh, đi nhanh hướng tới Tuế Lan hiên, có thể ở trong Hầu phủ gặp đượcmột nha hoàn xinh đẹp như thế này,Lâm Tường hắn quả nhiên là cực kỳ maymắn, lão thiên gia chiếu cố hắn a! Chờ hắn thu phục được tiếu nha hoànnày xong, liền đi nói vói dì, bào bà đem tiểu nha hoàn này cho hắn vềlàm tiểu thiếp, đó cũng là phúc mà đời trước tiểu nha hoàn này tích được .

Bóng đêm dần dần buông xuống, người hầu trong phủ vẫn thường xuyên qua lại.

Bên trong Cẩm tú các, không biết vì sao trong lòng đại phu nhân có chút bất an, nhìn nhìn canh giờ, "Cố đại nương, có thấy biểu thiếu gia không?"

"Hồi phu nhân , không có thấy, sắc trời đều đen, chắc là biểu thiếu gia đãtrở về Lâm phủ rồi." Cố đại nương nhíu nhíu bấc đèn, làm cho đèn đuốccàng thêm sáng trưng, "Chỉ là không thấy Tuyết Nhi đâu!"

Đại phu nhân nhíu mày, "Hừ, ta lệnh cho nàng trở về Tuế Lan hiên dọn dẹp mộtchút, vừa đi cũng đã đến giờ ngọ, đi đem nàng gọi tới, ta còn phải phânphó nàng một chút sự tình, ngày mai lão gia sẽ trở lại , nàng nếu cònkhông biết hành động như thế nào, thì xem ta thu phục nàng ra sao"

"Vâng, nô tỳ liền đi Tuế Lan hiên, đem Tuyết Nhi mang lại đây." Cố đại nươngphúc phúc thân, muốn đi ra ngoài cửa, lại nghe thấy thanh âm của đại phu nhân vang lên sau lưng, "Đợi đã!"

Đại phu nhân đứng dậy, "Thôi, ta với ngươi cùng đi, thuận đường nhìn xem Tuế Lan hiên còn cần muathêm cái gì không, lần này lão gia trở về, nhất định phải khiến lão giangủ lại trong Tuế Lan hiên."

Qua giờ ngọ một chút, đại phu nhânđã nghĩ thông suốt nên đối phó Tần Ngọc Song như thế nào , nếu lão giađã có lục phu nhân, như vậy muốn xử trí Tần Ngọc Song,cũng không sợ lãogia chạy sang biệt viện thành nam, hừ, Tần Ngọc Song, xem nàng có thểđắc ý được bao lâu!

Trong Tuế Lan hiên, đại phu nhân cùng Cố đạinương vừa vào sân, liền nghe được tiếng rên rỉ mềm yếu rất nhỏ, đại phunhân nhíu mày, trực tiếp vào phòng Tuyết Nhi, đẩy cửa vào, nhìn thấyhình ảnh làm cho hai người trước cửa ngẩn ra, nhất thời đứng như trờitrồng.

Trong phòng, quần áo rách nát phân tán khắp nơi , trựctiếp lan tràn đến trên giường, mà trên giường là hai thân thể đang dâydưa cùng một chỗ, làm cho sau ót đại phu nhân sung huyết, kia không phải là Lâm đại thiếu gia đang nằm trên người nữ tử bộc phát thú tính sao?

Mà nữ tử dưới thân hắn, hai tay bị trói ở trên giường, trong miệng bị nhét vải , không nói nên lời, ngay cả kêu cứu đều không được, nhưng vẻ mặtthống khổ, lại tỏ rõ sự thống khổ của nàng, đại phu nhân nhìn khuôn mặtkia, nhìn hai người đang quấn nhau ở trên giường , Lâm đại thiếu giađang hưởng thụ , giống như ngay cả hai người các bà xuất hiện ở cửa đềukhông có phát hiện.

"Làm càn!" Đại phu nhân gầm lên một tiếng,nhất thời kinh động đến Lâm đại thiếu gia đang ra sức ở trên giường,trong lòng Lâm đại thiếu gia cả kinh, bất chấp tất cả, rút ra khỏi thânthể nữ tử, vội vàng bối rối mặc xiêm y, mà Tuyết Nhi đang bị trói ở trên giường, vẻ mặt đầy nước mắt, giờ phút này lại hoảng sợ đến cực điểm.

"Cố đại nương, đi giúp nàng ta mặc lại quần áo, hai người các ngươi, lậptức liền chỉnh trang lại cho tốt, lập tức đến đại sảnh gặp ta." Đại phunhân trong cơn giận dữ, thế nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, nếu khôngphải là hôm nay bà gặp được, không chừng về sau còn có thể gây ra thêmnhiễu loạn, hung hăng trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, đại phu nhân bước đi ra phòng, ngược lại vào phòng bên cạnh

Trong Đạisảnh, tràn ngập một cỗ hơi thở âm trầm, đại phu nhân ngồi ở chủ vịthượng, vẻ mặt sắc bén, nhìn Lâm đại thiếu gia gia cùng Tuyết Nhi bị Cốđại nương mang tiến vào, "Quỳ xuống!"

"Phu nhân..." Tuyết Nhihoảng sợ quỳ trên mặt đất, vừa xuất khẩu, một bạt tai liền hung hăngđánh vào trên mặt của nàng, đau đớn từ trên mặt lan tràn, giờ phút này,nàng còn chưa thoát khỏi sự khốn khổ khi bị nam nhân này chiếm đoạt thìlại phải chịu sự trách phạt của đại phu nhân, nàng biết, đại phu nhânnhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, mặc dù nàng là bị bắt buộc, trờibiết, nàng lúc tỉnh lại, cũng đã thấy nam nhân này đang lăng nhục nàng,nàng bị trói , ngay cả giãy dụa cùng kêu cứu đều không được.

"Ngươi còn có mặt mũi? Nhưng lại làm ra chuyện naỳ !" Ngực Đại phu nhân kịchliệt phập phồng , mới vừa rồi một cái tát kia một chút cũng không có lưu tình.

"Dì, sao người lại tức giận như vậy? Cùng lắm thì, chất nhi hướng người lấy nàng."

Lâm đại thiếu gia lơ đễnh mở miệng, hắn đang hưng trí a, lại bị đại phunhân làm gián đoạn, trong lòng cũng mang theo oán khí, tư vị của tiếunha hoàn này quả thật rất ngon, ngay cả hắn đều có chút khó kiềm chế.

"Ba..."

Lại một cái tát vang lên, lúc này ra tay vẫn là đại phu nhân, nhưng ngườihứng chịu một bạt tai này lại là Lâm đại thiếu gia, Lâm đại thiếu giakhông biết tại sao bị đánh, ánh mắt rùng mình, "Dì điên rồi sao?"

Hắn gọi bà một tiếng dì là tôn trọng bà, nhưng cũng không có nghĩa là bà có thể đánh hắn, ngay cả mẫu thân của hắn cũng chưa từng tát hắn cái nào,huống chi chỉ là một người dì?

"Hừ, ta điên rồi? Ta xem là ngươi điên rồi mới đúng! Ngươi hướng ta lấy nàng? Ngươi cho là dễ dàng nhưvậy sao? Ngươi rốt cuộc có biết nàng là ai hay không?" Đại phu nhân sắcbén chất vấn, chất nhi này ngày thường ở bên ngoài háo sắc bao nhiêucũng liền thôi, hiện tại, lại làm ra sự việc như thế này, đánh hắn mộtcái tát xem như là tiện nghi cho hắn .

Trên đầu chữ sắc có một cây dao, Lâm đại thiếu gia gia này sẽ có một ngày đưa cổ của mình lên cây dao đó!

Lâm đại thiếu gia khẽ nhíu mày, "Không phải chỉ là một nha hoàn sao? Đáng giá cho dì tức giận như vậy?"

"Hừ, nha hoàn? Nếu chỉ là một cái nha hoàn cũng liền thôi, nàng là lục phunhân mà dượng ngươi mới nạp, ngươi dám..." Đại phu nhân tức giận đến nói không ra lời, hé ra gương mặt xanh đen xen kẽ, ngày mai lão gia sẽ đãtrở lại, nếu lão gia phát hiện chuyện này, như vậy sự tình liền càngthêm nghiêm trọng , hiện tại nên làm thế nào cho phải?

Lâm đại thiếu gia vừa nghe là lục phu nhân do An Bình hầu gia mới nạp, sắc mặt nhất thờitrắng bệch, mới ý thức được sự tình nghiêm trọng , nếu là một nha hoàn,hắn làm bẩn cũng liền làm bẩn , nhưng đây là thiếp của dượng... Ngay cảlà Lâm đại thiếu gia cũng không biết làm sao, hắn biết, hắn làm bẩn sựtrong sạch của tiểu thiếp của dượng, nếu bị dượng biết được, trách tộixuống dưới, nháo đến phụ thân , hắn càng chịu không nổi.

"Dì, lànàng... Là nàng quyến rũ ta, đúng, chính là tiện nhân này quyến rũ ta!"Lâm đại thiếu gia chỉ vào trên người Tuyết Nhi, cả người trở nên kíchđộng đứng lên, hiện tại tốt nhất là đem tất cả trách nhiệm đều đổ lênngười nữ nhân này, chính mình mới có thể có thể thoát thân.

Trong lòng Tuyết Nhi cả kinh, chân tay luống cuống lắc đầu, "Không, phu nhân... Không phải ta... Không phải ta..."

Nàng không có quyến rũ hắn, là hắn bắt buộc nàng, nhưng người này lại đi vukhống nàng, nắm tay của Tuyết Nhi vô thức nắm chặt, tâm hồn nguyên bảnđơn thuần rốt cục sinh ra hận ý, nàng hận, hận nam nhân làm bẩn sự trong sạch của nàng, hận chính bản thân nàng , càng thêm hận đại phu nhân, là nàng đem chính mình kéo vào Hầu phủ như vực sâu không đáy này!

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Tuyết Nhi, bà biết chất nhi của mình có đứchạnh gì, Tuyết Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, nhất là từ khi trở thành lục phunhân của lão gia, càng thêm có một loại phong tình không cần ngôn ngữcũng có thể mê người, tuy rằng chính nàng có lẽ căn bản là không pháthiện, nhưng vẫn tự nhiên phát ra như cũ, có đôi khi liền ngay cả bà thấy , trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần ghen tị.

Hiện tại mặc kệ là Tuyết Nhi quyến rũ Lâm đại thiếu gia gia, hay là Lâm đạithiếu gia gia bắt buộc Tuyết Nhi, việc đã đến nước này,biện pháp giảiquyết duy nhất , chính là đem chuyện này nén nhẹm xuống.

Đại phu nhân đi đến trước mặt Tuyết Nhi, trầm mặc không nói, mắt lạnh nhìnxuống, cả người sắc bén, ép tới Tuyết Nhi không thở nổi, Tuyết Nhi bắtlấy vạt áo của đại phu nhân, "Phu nhân... Ngươi phải tin tưởng TuyếtNhi, Tuyết Nhi không có quyến rũ hắn... Tuyết Nhi... A..."

Tuyết Nhi còn chưa nói xong, liền bị đại phu nhân một cước đá văng ra, điềmđạm đáng yêu như vậy, quả thật là một sư dụ dỗ, trong lòng đại phu nhânvẫn đều mâu thuẫn , bà muốn lợi dụng Tuyết Nhi, lại ghen tị với TuyếtNhi.

"Hiện tại nói cái này để làm gì? Trong sạch của ngươi đã bịngười khác vấy bẩn,nếu lão gia biết, ngươi chắc hiểu được kết cục củangươi?" Thanh âm Đại phu nhân đối với Tuyết Nhi mà nói, giống như là từđịa ngục truyền đến, vừa nghe thấy hai chữ "Lão gia" ,hoảng sợ trongmắt Tuyết Nhi càng thêm đặc hơn.

Người nhà giàu đối với trinhtiết yêu cầu cao hơn người bình thường, An Bình hầu gia thân là mộttrong tứ đại thế gia, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người thiếp đã bị vấy bẩn? Ở trước mặt những người này, Tuyết Nhi nàng căn bảnkhông có tư cách đi giải thích, nam nhân này kêu đại phu nhân là dì, đại phu nhân khẳng định là muốn che chở cho hắn , như vậy lết cục duy nhấtcủa nàng chính là cái chết!

"Không, ta không muốn chết, phunhân, cầu ngươi cứu cứu ta... Van cầu ngươi..." Tuyết Nhi khóc thêlương, đau khổ cầu xin, nàng nếu chết, phụ thân bệnh nặng của nàng phảilàm sao?

Còn đệ đệ của nàng phải làm sao bây giờ?

"Cứungươi?" Đại phu nhân mâu quang vi thiểm, trong mắt ánh lên khi mưu kếthực hiện được: "Cứu ngươi cũng không phải là không có cách."

Hai mắt Tuyết Nhi nhất thời sáng ngời, "Phu nhân, chỉ cần ngươi cứu TuyếtNhi một mạng, về sau có bất kì chuyện gì Tuyết Nhi đều nghe phu nhân ."

"Thật sao?" Đại phu nhân mị hí mắt, nhìn Tuyết Nhi, khóe miệng giơ lên một nụ cười, mặc dù là ở trước mặt Tuyết Nhi, bà cũng không có che dấu, giờphút này,sự tức giận mới vừa rồi của đại phu nhân thoáng liền nguôixuống, hiện tại trong tay bà đang nắm nhược điểm của Tuyết Nhi, thậm chí còn so với giấy bán mình kia có tác dụng hơn.

Tuyết Nhi không ngừng gật đầu, nàng muốn sống sót, điểm này không thể nghi ngờ.

"Tốt lắm, ta có một biện pháp, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, hôm nay không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, hai người các ngươi cho tới bây giờ chưatừng gặp mặt, nếu ai dám đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, hậu quả cácngươi tự mình hiểu."

Đại phu nhân lạnh giọng mở miệng, ánh mắtnhất nhất đảo qua Tuyết Nhi,và Lâm đại thiếu gia , cùng với Cố đạinương, người may mắn biết việc không nhiều lắm, hai cái đương sự chắcchắn sẽ không nói ra , mà Cố đại nương là nha hoàn bên người mình, theobà nhiều năm như vậy, tự nhiên là một lòng với bà,vậy chỉ cần bốn ngườibọn họ không truyền chuyện này ra ngoài vậy thì sẽ có thể dấu nhẹmxuống.

"Dì, chất nhi đã biết, chất nhi không nói, không nói."Lâm đại thiếu gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần dì không vạch trầnhắn, như vậy là tốt rồi.

"Ngươi còn không mau rời đi, nhớ phảicẩn thận chút, đừng để cho bất luận kẻ nào thấy, trực tiếp hồi phủ, nếucó ai hỏi, ngươi nói ở Cẩm Tú các uống trà với ta." Thanh âm của đại phu nhân cất cao vài phần, đánh giá quần áo không chỉnh tề của Lâm đạithiếu gia, mi tâm nhíu chặt, nếu không phải phía sau hắn có Lâm gia, sợrằng hắn đã bị người ta loạn côn đánh chết , không biết đã gieo tai họacho bao nhiêu người, lúc đầu còn hy vọng hắn đi thu thập An Ninh mộtchút, lại không dự đoán được, hắn lại gây cho nàng một tai họa lớn nhưvậy.

“Vâng, vâng , vâng, chất nhi liền rời đi." Lâm đại thiếugia vội vàng sửa lại quần áo của bản thân,xoay người đi ra phòng, khihắn ra khỏi cửa còn cố gắng nhìn lại Tuyết Nhi quần áo xộc xệch mảnh mai đáng thương còn đang quỳ trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng: một cô gái trong sáng dễ thương như vậy, sao lại là thiếp của An Bình hầu gia?AnBình hầu gia tuổi cũng đáng làm cha của nàng , thật sự là hoa nhài cắmbãi phân trâu mà, nếu đi theo hắn... Lâm đại thiếu gia lại thở dài mộttiếng, thật sự là đáng tiếc , miếng thịt ngon như vậy, về sau sợ ănkhông được !

Lâm đại thiếu gia đi rồi, đại phu nhân lại nói,"Còn không mau dọn dẹp một chút,ngày mai lão gia sẽ trở lại , ta là cóthể thay ngươi giấu diếm, nhưng nếu chính ngươi khiến lão gia phát hiệnra manh mối, như vậy ta cũng không thể nào cứu được ngươi !"

Bỏlại một câu này, đại phu nhân liền mang theo Cố đại nương rời đi, giốngnhư là chỉ cần ở lại nơi này thêm chút nữa sẽ khiến bà chết vì tức giận.

Tất cả mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có một mình Tuyết Nhi,nàng biết, có lẽ có thể lừa gạt được lão gia, nhưng nhược điểm của mìnhliền bị đại phu nhân nắm, hít một hơi thật sâu, toàn bộ thân thể củaTuyết Nhi xụi lơ xuống, phủ phục trên mặt đất.

Nghĩ đến chuyệnđã xảy ra mới vừa rồi, thân thể Tuyết Nhi liền run lên, nước mắt khôngtự chủ được chảy ra, nhưng giống như nghĩ đến cái gì, Tuyết Nhi liềnkiên định đem nước mắt trên mặt lau đi, cắn chặt môi, tay nắm thànhquyền.

Nàng muốn sống sót, không chỉ có vì phụ thân cùng đệ đệ,còn bởi vì trong lòng nàng rất không cam lòng, nghĩ đến ngày ấy ở trongđại sảnh, nghe được một câu kia của nhị tiểu thư .

'Nếu muốnsống sót tại Hầu phủ , rơi lệ là việc không được xuất hiện , thu lạinước mắt, làm cho chính mình trở nên cường đại, mới là đạo lý đúng đắn.’

Đúng vậy! Nàng đã bị ép đến thế này, còn sợ cái gì nữa? Nàng không chết, nhất định phải trở nên cường đại!

Hôm sau, toàn bộ An Bình hầu phủ giống như thay đổi không khí, sáng sớm,đại phu nhân liền phân phó quản gia cùng Cố đại nương thu xếp , chuẩn bị nghênh đón An Bình hầu gia hồi phủ.

Đến buổi trưa, đại phu nhân cùng với lục phu nhân, còn có An Ninh cùng vớiAn Lan Hinh đều đếntrước cửa Hầu phủ đứng, cùng đợi xe ngựa của An Bình hầu gia trở về, AnNinh khinh thường nghênh đón An Bình hầu gia, mục đích mà nàng đến, bấtquá chính là xem kịch vui thôi, nghĩ đến kiếp trước sau chuyến đi U Châu này Tần Ngọc Song trở về sở mang theo "Tin tức tốt", khóe miệng có chút nhếch lên, kiếp trước, đại phu nhân tức giận đến ngất đi a!

Kiếp này, nàng đương nhiên không thể bỏ qua trò hay này!

"Như thế nào còn chưa tới? Quản gia, mau đi xem một chút, lão gia đã vào thành chưa?"

Đại phu nhân thúc giục nói, đã đến trưa , không phải là trên đường đã xảy ra chuyện gì chứ?

Quản gia lĩnh mệnh, vừa rời đi trong chốc lát, liền vội vàng chạy trở về,"Đã trở lại, đã trở lại, xe ngựa của lão gia đã trở lại."

Tronglòng Đại phu nhân vui vẻ, quả nhiên nhìn đến bên góc đường ,liền thấy xe ngựa chậm rãi chạy lại, đại phu nhân không chờ xe ngựa lại đây, ngượclại đi lên nghênh đón xe ngựa, đợi cho xe ngựa rốt cục dừng lại, đại phu nhân mang theo mọi người quỳ trên mặt đất, "Cung nghênh lão gia hồiphủ."

Lập tức đứng dậy, tự mình tiến lên vén mành lên, "Lão gia..."

Chính là lúc này, lại thấy An Bình hầu gia thật cẩn thận giúp đỡ ngũ phu nhân Tần Ngọc Song đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười, "Ngọc Song, ngươi chậmmột chút."

Tất cả lực chú ý của An Bình hầu gia đều dồn ở trênngười Tần Ngọc Song, ngay cả nhìn đại phu nhân một cái cũng không có,đại phu nhân thấy An Bình hầu gia đối với Tần Ngọc Song che chở mọi nơi, trong lòng ghen tỵ lại tăng vọt lên, không để ý tới Tần Ngọc Song đangdựa vào trong lòng An Bình hầu gia, nói thẳng với An Bình hầu gia, "Lãogia, thiếp thân đợi đã lâu, lão gia mau vào phủ, thiếp thân đã chuẩn bịmột bàn tiệc lớn, thay lão gia tẩy trần."

An Bình hầu gia khẽnhíu mày, nhưng nháy mắt lại giãn ra mở ra, "Vất vả cho ngươi , đúngrồi,hôm nay liền miễn thịt cá, Ngọc Song sợ thấy mỡ, bảo cho người tachuẩn bị lại đồ ăn một lần nữa, phải là thức ăn nhẹ có dinh dưỡng, choNgọc Song bổ bổ thân mình."

Đại phu nhân giật mình, nhìn về phíaTần Ngọc Song, nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng,nhất thời cảm thấy phálệ chói mắt, nhất là tay đang để trên bụng kia.. Liên hệ với lời nóimới vừa rồi của An Bình hầu gia,trong lòng đại phu nhân căng thẳng, mộtđáp án xuất hiện trong đầu, kéo kéo khóe miệng, "Lão gia, ngũ muội cóphải có thai hay không ?"