Hầu Môn Độc Phi

Chương 120: Thẳng thắn thành khẩn nói cho nàng biết bí mật dưới đáy lòng




Edit & Beta: vittm

Giờ phút này An Ninh thấy mình như người si (ngốc), đôi môi của Thương Địch như nham thạch nham thạch nóng chảy hòa tan nàng, nàng lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, trước mắt bao phủ sương mù, có chútkhông tỉnh táo, hai môi kề cận một chỗ, nhiệt độ theo đôi môi truyềnđến, vẫn lan tràn, nhanh chóng lan đến toàn thân.

Thương Địch kìm lòng không được cảm thụ đôi môi mang cảm giác mê người kia mát lạnh như thạch, một tay kia khẽ xoa vòng eo mảnh khảnh của nàng, chạm vào vòngeo mê người kia, thần trí có chút giật mình, vội buông An Ninh trong tay ra, rời khỏi môi nàng, Thương Địch mau chóng lui nhanh về phía sau,giống như sợ rằng chính mình nếu không buông tay, thì sẽ không chỉ đơngiản là một cái hôn đơn thuần mà thôi.

Trên mặt An Ninh đã đỏ mộtmảng như lửa, mười lăm tuổi cơ thể đã phát dục tốt rồi,có lồi có lõm đầy đủ, bởi vì hô hấp không đều mà phập phồng, giống như vẫn đang hưởng thụ nụ hôn vừa rồi, tuy rằng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đối vớinàng mà nói, lại mang đến rung động không thể tưởng tượng được.

Tay khẽ vuốt hơi ấm hắn còn lưu lại trên môi, bần thần hồi lâu, tim nàng đập bình bịch mãi không thể bình ổn lại.

Cũng giống như nàng, Thương Địch cũng hết sức hoảng hồn trước màn thân mậtvừa rồi, xưa nay hắn chưa bao giờ đem tâm tư đặt ở trên người nữ sắc,đối với An Ninh, hắn thích nữ tử trí tuệ như màng, càng muốn che chởnàng, muốn cả đời đều được cùng nàng ở một chỗ, nhưng lại chưa từng sinh ra ý nghĩ gì quá phận, dù chỉ là dắt tay, hắn cũng hiểu được đây là cực hạn, trong lòng hắn cũng đã thập phần thỏa mãn , nhưng là... Mới vừarồi nhìn nàng thẹn thùng, hắn lại không kìm được lòng mà hôn nàng, màcái hôn vừa rồi lại chứng minh với hắn rằng, hắn không phải là khôngmuốn cùng nàng thân mật, nếu không muốn nói là rất thích.

Nghĩđến xúc cảm đụng chạm vừa rồi, xoát một cái mặt chàng cũng đỏ bừng, ýthức được chính mình vừa rồi hình như có chút lỗ mãng, đường đột giainhân, Ninh Nhi sẽ đánh giá hắn như thế nào?

Ninh Nhi. . . Mới vừa rồi ta... Ta… - Thương Địch vội vàng giải thích, vừa rồi hắn là kìm lòng không đậu mới có thể...

Nhưng chính lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Cầm nhìn thấy hai người đều ở đây, liền mở miệng cười nói:

- Thương Địch, ngươi thế nhưng trở về thư phòng, khó trách ta tìm khôngthấy... A, Nhị tiểu thư cũng ở đây, làm sao thế? Mặt sao lại hồng nhưvậy?

Tô Cầm vừa ly khai trong chốc lát, đương nhiên không nhìnthấy được chuyện phát sinh vừa rồi ở trong viện, cũng không biết An Bình đã đến Vương phủ, giờ phút này nhìn thấy An Ninh, tâm tình hắn sungsướng đến cực điểm.

An Ninh khẽ nhíu mày, lúc này mới ý thứcđược, bất tri bất giác(vô thức) nàng đã đến giữa thư phòng, xem ra làthư phòng Thương Địch.

Tô Cầm hỏi han lại làm cho An Ninh thấyquẫn quẫn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, An Ninh lại hận không thể có cáilỗ nẻ cho nàng chui xuống..

Có phải bị bệnh hay không? Muốn tìmđại phu nhìn xem không? - Ngày thường cho dù Tô Cầm thông minh, nhưnggiờ phút này cũng không thấy rõ được tình huống, quan tâm hỏi thăm,đang muốn tới gần An Ninh thì lại bị Thương Địch ngăn trở.

Thương Địch đem An Ninh ôm ở trước ngực, đưa lưng về phía Tô Cầm, ngăn cách Tô Cầm đến gần, thấy An Ninh ngay cả thùy tai cùng cần cổ trắng nõn cũnghồng thấu, trong lòng say mê đồng thời cũng không khỏi âm thầm ảo não,mới vừa rồi hắn có phải đã làm sai? Ninh Nhi có thể hay không tức giận?Mấy vấn đề này cứ xoay vòng ở trong đầu Thương Địch, không được, hắnmuốn giải thích, dù là Ninh Nhi có trách mình, trừng phạt chính mình,hắn cũng mong muốn được nàng tha thứ!

Cánh tay dài ôm trọn lấynàng, vững vàng ôm lưng áo nàng, bất quá lúc này đây, bàn tay hắn cũngkhông dám đi xuống dù chỉ mảy may, an phận uất ức đặt cạnh thắt lưng,lại cố ý đặt ở chỗ đai lưng dày rộng, sợ khiến An Ninh càng không thích.

An Ninh cảm nhận được động tác của hắn, trong nháy mắt bị hắn mang theo ra khỏi thư phòng, bay lên trời, lướt qua tường cao, song song bay ra Thần vương phủ… ( anh cứ như người chim…)

Phía sau Tô Cầm thấy hai người hình như đang cố né tránh hắn, trên mặt một mảnh mịt mờ đuổi theo ra khỏi thư phòng:

- Này, Thương Địch, các ngươi chạy cái gì? Ta có phải ăn thịt người đâu, chạy cái gì vậy!

Hắn vừa mới nhìn thấy An Ninh thì lại bị Thương Địch mang nàng đi, cũng không cần phải che chở như thế chứ!

Đột nhiên, Tô Cầm ngẩn ra, trong nháy mắt tâm thần như được khai sáng, cặpmắt hoa đào phút chốc trợn to, nhìn phương hướng Thương Địch cùng AnNinh biến mất, miệng mở lớn, vẻ mặt xấu hổ...

Thế nhưng... Nghĩđến hành động của mình vừa rồi, cũng khó trách Thương Địch lại đem AnNinh che chở, hắn tự xưng là thông minh, ngay cả chút nhãn lực ấy cũngkhông có, mới vừa rồi dáng vẻ An Ninh rõ ràng là xấu hổ đến kỳ cục, cócái gì có thể làm cho một An Ninh luôn trấn định tự tại lại ngượng ngùng như vậy?

Cô nam quả nữ chung sống một chỗ, nữ tử lại là ngườinam tử thích, chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng hiểu được chuyệngì vừa xảy ra !

Tô Cầm a Tô Cầm, ngươi thật sự là không có mắt,vừa rồi chắc không phải là phá hủy chuyện tốt của huynh đệ chứ?- Tô Cầmảo não nỉ non, thu lại chiết phiến(quạt) đánh thật mạnh lên cửa, nhưngđến giây tiếp theo, trong lòng cũng là hơn một tia mất mát, nhìn nơibóng người đã muốn tiêu thất, âm thầm thở dài.

Mà lúc này, AnNinh đang tựa vào trong lòng Thương Địch, nguyên lai thân thể cứng ngắc, sớm đã thả lỏng trở lại, nàng vừa từ trong cái hôn vừa rồi hoàn hồnlại, dọc theo đường đi, Thương Địch khẩn trương nàng cũng xem ở trongmắt, cho đến khi hai người rơi xuống đất, An Ninh mới từ trong lòng hắn đi ra.

Ôn hương nhuyễn ngọc(thân thể mềm mại thơm ngát) tronglòng rời đi, Thương Địch có chút buồn bã, nghĩ đến chính mình còn thiếuAn Ninh một lời giải thích, liền mở miệng:

- Ninh Nhi, mới vừa rồi là ta không tốt, là ta mạo phạm nàng, ta chỉ là... Kìm lòng không được...

Một câu “kìm lòng không được”, làm cho mặt An Ninh cười đỏ hồng, nhưng lúcnày so với vừa rồi nàng trấn định hơn vài phần, nàng không biết là hànhđộng vừa rồi là mạo phạm, chắc là phản ứng của mình làm cho hắn lo lắng, bất quá, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi hết sức quẫn bách, An Ninhcũng không muốn dễ dàng buông tha cho người khởi xướng, khẽ cụp mắt:

Thần vương điện hạ đối với ai cũng kìm lòng không được như vậy sao?

Trong lời nói ẩn ẩn bao hàm hờn giận, làm cho mi tâm Thương Địch hơi nhíu,tâm lại khẩn trương lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng để ý đến cảm thụcủa người khác, chính mình quả thật là chọc nàng tức giận a!

Phải như thế nào nàng mới có thể tha thứ ta?- Thương Địch còn thật sự nhìn vào mắt An Ninh,trong mắt kiên định, cho dù nàng nói cái gì đi chăng nữa, hắn cũng dốchết sức hoàn thành .

An Ninh mâu quang(đôi mắt) hơi đổi, để ýthấy bây giờ bọn họ đã ở trong “tơ bông tiểu trúc”, nghĩ đến điều gì đó, chống lại tầm mắt Thương Địch:

-Nói cho ta biết một bí mật của ngươi được không?

Nàng cũng không nghĩ muốn tìm hiểu bí mật của hắn, nhưng sau khi trải quachuyện vừa rồi, nàng lại cải biến tâm ý, nàng muốn biết về hắn càngnhiều chuyện càng tốt, nghĩ đến hôm qua đang nghe “vũ hiên dược lư” phát hiện được thái độ thất thường của Thương Địch, lúc này An Ninh khôngmuốn lại tiếp tục bỏ qua.

Thân thể Thương Địch khẽ giật mình, một cỗ lệ khí từ trên người hắn phát ra, hai mắt quẩn quanh rất nhiều bithương cùng phẫn hận.

An Ninh tiến lên cầm lấy tay hắn, giống như muốn truyền cho hắn lực lượng, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay,Thương Địch nhắm mắt lại, thân thể vẫn như trước ẩn ẩn run run, An Ninhnhìn trên mặt hắn biểu tình phức tạp, rốt cục, không biết qua bao lâu,thanh âm trên đỉnh đầu nàng mới vang lên.

- Ngươi có biết thânphận của ta, trong cơ thể của ta chảy dòng máu của hoàng thất Bắc Yến, ở bên trong hoàng cung Bắc Yến, thứ duy nhất thuần khiết, chỉ có mẫu thân của ta, mẫu thân hiểu rõ nhất chính là ta, từ sau khi ta sinh ra, mẫuthân cũng không cho ta rời khỏi phạm vi của nàng, dù là buổi tối, nàngcũng giữ ta bên cạnh, nàng nói, ta là nàng sinh mệnh của nàng, là bảobối quý giá nhất mà ông trời ban cho nàng. Vì ta, nàng cự tuyệt thị tẩm, không chỉ một lần chọc người nọ giận dữ, ta biết mẫu thân không tiếclàm tức giận người nọ chỉ vì để bảo vệ ta, là vì nàng sợ hãi nàng mộtkhi ta rời khỏi bên người nàng, những người đó sẽ có cơ hội hạ độc thủ,nhưng là, nàng bảo vệ ta, chính mình lại..."

Nói đến đây, Thương Địch dừng lại một chút, tựa hồ bị áp lực cái gì đó.

- Năm ấy ta tám tuổi, mẫu thân gối đầu trong lòng ta, nàng nhìn ta, cườivớ tai, cười giống như một đứa nhỏ, ta biết, khi đó nàng đang cố gắngphải nhớ lấy ta, trong bốn mươi chín ngày, đều là như thế, lúc bắt đầucòn nhớ rõ người nàng từng qua lại, nhớ rõ nàng vẫn là Chiêu Dươngtrưởng công chúa, nhưng càng về sau, người nàng quên càng nhiều, tabiết, nàng tham niệm nhìn ta như vậy, là không muốn mình quên mất ta,cho đến khi chết, nàng vẫn nhìn ta như cũ...

Ta tận mắt nhìn thấy nàng thống khổ, nhìn nàng chậm rãi quên rất nhiều sự tình, nhìn nàngtrong mắt có tia không tha, nhưng là ta lại không có cách nào có thể cứu nàng, ta hận chính mình, vì sao không thể bảo hộ mẫu thân? Vì sao chỉcó thể trơ mắt nhìn nàng rời xa khỏi ta? Ta càng hận hoàng thất Bắc Yến, hận tam đại vọng môn Bắc Yến, mẫu thân ta cũng chỉ là một nữ tử tầmthường mà thôi, vì sao bọn họ không dung được mẫu thân, lại càng muốnđuổi tận giết tuyệt! Còn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy đối đãi nàng! Ngày hôm qua ta mới biết được, cái loại độc này, đúng là không có giảidược !

Thương Địch nói ra thập phần bình tĩnh, giống như trongmiệng hắn chỉ là đang kể chuyện xưa, cùng hắn không có quan hệ, nhưngchính là bình tĩnh như vậy, cũng làm trong lòng An Bình rung động, liêntưởng đến rất nhiều sự tình, giờ phút này nàng cũng hiểu được.

Vì sao Thương Địch bởi vì độc “thất tinh hải đường” mà cảm xúc dao động,nguyên lai là bởi vì Chiêu Dương trưởng công chúa chết dưới độc “thấttinh hải đường”!

Nghĩ đến trong “độc điển“ ghi lại về “thất tinhhải đường”, loại độc này, vô sắc vô vị, người trúng không dễ phát hiện,trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, người trúng độc sẽ ở trong thốngkhổ, chậm rãi quên đi trí nhớ mình sở hữu, trước phá hủy tâm trí conngười, sau lại phá hủy thân thể họ, cho đến khi người nọ chết, thân thểbị tàn phá cũng là lúc,người cũng biến thành si nhi.(người ngốc)

An Ninh nắm thật chặt tay Thương Địch, tận mắt chính mình mẫu thân bị hạichết, thống khổ cùng hận thù như vậy, nàng cũng không xa lạ, nhưng nàngthật không ngờ, Chiêu Dương trưởng công chúa lại chết như thế!

-Một đêm kia, mưa sa gió giật, ta ôm thi thể mẫu thân, ngay trong tẩm cungcủa mẫu thân, người kia-Bắc Yến hoàng đế sau khi mẫu thân ta tắt thởkhoảng một nén nhang thì hắn liền đến đây, hắn thậm chí không có liếcmắt một cái thi thể mẫu thân, liền sai người đem ta cùng mẫu thân táchra, hạ lệnh đem ta ngay lập tức khu trục cả đêm.

Ta không cầnhoàng tử gì cả, lại càng không sợ bị hắn khu trục, nhưng ta muốn mẫuthân, cho dù là thi thể mẫu thân, ta cũng muốn mang đi, nhưng là, hắnlại không để ý tới ý nguyện của ta, tự tay kéo ta, đem ta tha ra bênngoài tẩm cung mẫu thân, ta trơ mắt nhìn ta cùng mẫu thân khoảng cáchcàng ngày càng xa, ta hận, hận hắn vì sao tàn nhẫn như vậy, bọn họ hạimẫu thân, ngay cả thi thể cũng không cho ta mang đi.

Thanh âmcùng thân thể hắn đều ẩn ẩn bắt đầu run run, vừa mở mắt, hận thù trongmắt càng đặc hơn kịch liệt thiêu đốt hắn, An Ninh rung động thật nhiều,đó là đau lòng, đau lòng nam hài tám tuổi kia, khi mẫu thân của nàngchết, chính mình đã mười hai tuổi, mà Thương Địch khi đó, lại chỉ cótám tuổi, một đứa nhỏ 8 tuổi phải thừa nhận tang mẫu cùng nỗi đau cừuhận sát mẫu, là kiện chuyện tình tàn nhẫn cỡ nào!

Vừa tám tuổi, vừa mới tang mẫu, liền bị phụ thân thân sinh tự tay khu trục, khi đó hắn, như thế nào đi ra khỏi Bắc Yến quốc?

Nhớ tới hoàng đế Bắc Yến, ngày ấy ở trước linh vị Chiêu Dương trưởng côngchúa, nàng nhìn ra được hắn đối với Chiêu Dương trưởng công chúa có tình nghĩa, vừa vặn cũng là phụ thân, hắn như thế nào có thể hạ được nhẫntâm như thế đối với con mình?!

Từ khi đó trở đi, ta liền thề, sẽvì mẫu thân báo thù, hoàng thất Bắc Yến, tam đại vọng môn Bắc Yến, mộtngày nào đó, Thương Địch ta sẽ có ngày xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đólà lúc bọn họ phải trả giá đại giới! - Thương Địch hận thù trong mắtgiờ phút này đã chuyển thành kiên định, vì một ngày nào đó, nhiều nămnhư vậy, hắn không ngừng làm chuẩn bị, hắn muốn đủ cường đại, cường đạiđến có thể phá hủy hoàng thất cùng với tam đại vọng môn Bắc Yến.

An Ninh biết, Phượng gia, Chiêm gia, mặc gia-tam đại vọng môn cùng hoàngthất Bắc Yến chế hành lẫn nhau, cừu gia của Thương Địch lại bao gồm cảbốn gia tộc cường đại nhất, có thể nghĩ, muốn báo này cừu, không phải là chuyện dễ.Nghĩ đến kiếp trước,sau khi Thương Địch trở về Bắc Yến quốc, nàng lục tục nghe được bên kiatruyền về tin tức, An Ninh nắm tay hắn thật chặt:

-Một ngày này, sẽ không quá xa!

Nghe được thanh âm An Ninh,biểu tình trên mặt Thương Địch nhu hòa một chút, khẽ nắm tay An Ninh:

Đúng, một ngày này sẽ không quá xa!

Vừa mới không lâu, hắn cùng Tô Cầm đã bí mật đi một chuyến vào trong BắcYến, chính vì muốn làm lớn mạnh lực lượng của chính mình, vì một ngàynày đến sớm một chút, hắn sớm đã làm chuẩn bị, hắn cũng hy vọng sớm báođược cừu, khi đó, hắn mới có thể cho An Ninh một hạnh phúc đầy đủ.

Mặc kệ nàng đối với mình tâm ý như thế nào, hắn cũng đều phải chặt chẽ bắtlấy nàng, hơn mười năm trước, hắn vô lực không thể bắt lấy mẫu thân,phải nhìn mẫu thân chết ở trong lòng chính mình, bây giờ đối với AnNinh, vô luận thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không buông tay nàng, cho dù nàng không thương mình, hắn cũng muốn cố gắng làm cho nàng yêu!

Theo ta đi đến một nơi! - Thương Địch mở miệng, giọng điệu kiên cố.

An Ninh gật đầu, không có chút do dự, đợi cho đến khihai người đến nơi,trong lòng nàng mới hơn một tia hiểu rõ, đây chính là Thiên Linh tự,Thương Địch mang nàng tới nơi này, hẳn là...

Không bao lâu sau,hai người liền đến nơi chuyên môn sắp đặt linh vị, trong đó có linh vịcủa Chiêu Dương trưởng công chúa, lại đến đây lần nữa, tâm tình của AnNinh so với lần trước có chút bất đồng, nàng cũng thực giật mình, khôngngờ Thương Địch lại mang nàng tới nơi này.

Ở trong mắt dân chúngĐông Tần, Chiêu Dương trưởng công chúa cao quý thánh khiết, giống nhưtiên nữ tồn tại, ai lại có thể có thể dự đoán được, người được toàn bộĐông Tần quốc kính ngưỡng Chiêu Dương trưởng công chúa sau khi xa gả Bắc Yến, vận mệnh thế nhưng lại thê thảm như vậy.

Nghĩ đến ngày ấychính mình ở trong này vụng trộm nghe được nội dung cuộc nói chuyện, Nam Cung ngạn cùng Bắc Yến hoàng đế, trong hai nam nhân này, người ChiêuDương trưởng công chúa chân chính yêu rốt cuộc là ai?

Nương, Địch nhi đến thăm ngươi, còn dẫn theo một người, người nhất định sẽ thíchnàng. Thương Địch quỳ gối trước linh vị Chiêu Dương trưởng công chúa, ởtrong này, hắn không còn lạnh lùng như xưa, cùng với vừa rồi cả ngườitràn ngập hận ý thì ôn hòa hơn rất nhiều, hôm qua hắn đã quyết địnhmang An Ninh tới gặp mẫu thân .

An Ninh đi theo quỳ gối bên cạnhThương Địch, đối với linh vị cung kính lạy, nhìn linh vị kia, ThươngĐịch hắn tất nhiên không biết chính mình đã từng tới nơi này, nghĩ đếnngười lần trước đến gặp phải, Thương Địch hận Bắc Yến hoàng đế như vậy,nếu hắn biết được mình từng ở trong này gặp qua hắn( hoàng đế BY), cònđáp ứng giúp hắn một việc, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?

An Ninh là người thông minh, việc không nên nói, nàng sẽ không nói, điều này cũng là vì tốt cho Thương Địch.

Năm đó, nương từng nói với ta, nếu là gặp được nữ tử mình thích, nhất địnhphải dẫ đến cho nương nhìn, nương, hôm nay Địch nhi liền thực hiện hứahẹn đây. - Thương Địch cũng không kiêng dè, đối với việc mình thích AnNinh, trải qua chuyện vừa rồi đối với chiều sâu nhận thức trong nội tâmhắ ncũng đã hiểu rõ, hắn sẽ không cố ý che dấu cái gì, hắn thích AnNinh, thậm chí thích kia đã muốn biến thành yêu.

An Ninh nghe hắn nói như thế, tim đập lậu vỗ( đập loạn), nghĩ đến cái hôn vừa rồi cùngxúc động trong lòng, trên mặt An Ninh cũng hiện ra một tia kiên định:

- Trưởng công chúa, ngươi yên tâm, Ninh Nhi sẽ thay ngươi chiếu cố Thương Địch.

Việc này đối nàng mà nói, đã là thập phần trọng hứa hẹn.

Thương Địch trong lòng vừa động, trong mắt lại có hơn tia nhảy nhót, Ninh Nhi nàng... Chiếu cố hắn? Tuy rằng chỉ đơn giản vài lời, nhưng lại giốngnhư có một bàn tay, hữu lực kích thích tiếng lòng của hắn.

Tronglòng Thương Địch đối với linh vị âm thầm hứa hẹn, nương, một ngày nàođó, Địch nhi sẽ lại mang Ninh Nhi đến tế bái ngài, tới lúc đó, nàng sẽlấy thân phận con dâu đối mặt với nương!

Đời này, không phải An Ninh hắn không cưới!

Một ngày này, là sinh nhật Thương Địch, Sùng Chính đế ở Thần vương phủ tổchức thiết yến ăn mừng, nhưng thủy chung không thấy chủ nhân xuất hiện,Sùng Chính đế cho người ta tìm toàn bộ phủ đệ, cũng không có chút thuhoạch, liền tự mình chiêu đãi chúng tân khách.

Trong đám tânkhách, Uy Viễn đại tướng quân còn chưa đợi đến lúc yến hội bắt đầu,người cũng đã rời đi, Tô Cầm công tử thay chủ nhân chiêu đãi tân khách,uống say như chết, sau khi yến hội kết thúc, Đồng Tước liền đem Tô Cầmtrực tiếp an bài ở Thần vương phủ ngủ lại.

Cả một ngày, An Ninhđều cùng Thương Địch ở cùng một chỗ, đến đêm khuya, Thương Địch mới đưanàng trở về An Bình hầu phủ, khi Thương Địch trở lại Thần vương phủ,nghe nói Tô Cầm say mềm, liền đi qua nhìn hắn, lúc đẩy cửa ra, lại nghethấy trong miệng Tô Cầm vô thức nỉ non:

Ninh Nhi...

Thương Địch nhíu mày, nhìn Tô Cầm say nằm trên giường, hắn bắt đầu từ khi nào thì thích An Ninh?

Nghĩ đến ngày ấy ở hoàng cung hắn đề cập đến một chuyện, tại thời điểm đó,Tô Cầm đã thích thượng An Ninh đi? Tô Cầm ngày thường lý bất cần đời,nhưng hắn lại đem chuyện này phóng dưới đáy lòng, hắn đương nhiên biếttrong đó bởi vì sao, Tô Cầm là không muốn làm cho tâm lý hắn có thêmgánh nặng a!

Xác định Tô Cầm đã ngủ, Thương Địch mới đóng cửalại, rời khỏi phòng, bất quá một đêm này, hắn lại cả đêm không ngủ, bêntrong thư phòng, rất nhanh viết xuống mấy phong thư hàm, giao cho ĐồngTước, làm cho hắn suốt đêm tống xuất đi, vì Ninh Nhi, vì báo thù, hắnphải nhanh hơn cường đại hơn mới được!

An Bình hầu phủ, bên trong Thính Vũ hiên.

Sinh nhật Thương Địch đã qua hơn 1 tháng, trong khoảng thời gian này, mỗingày Thương Địch đều đến Thính Vũ hiên, An Ninh tự biết từ sau khi cùnghắn qua lại sau, trong lòng đối với hắn lại hơn chút thương yêu.

Bên trong Dược lư, An Ninh nhìn tam khỏa mầm mống trước mặt, trong lòngngũ vị tạp trần, có thể lấy được mầm mống thất tinh hải đường này, nàngvốn là thập phần cao hứng , nhưng là, nay nho nhỏ tam khỏa mầm mống, lại nặng tựa ngàn cân, trong lòng nàng, Chiêu Dương trưởng công chúa vìthất tinh hải đường mà chết, nàng còn muốn nuôi trồng tam khỏa mầm móngnày sao?

Thương Địch không nói, nhưng nàng nhìn ra được ThươngĐịch đối loại độc này oán hận bao nhiêu, dù sao đây cũng là vật đã tratấn mẫu thân hắn, hại mẫu thân hắn chết thảm, là đầu sỏ gây nên a!

Thật sâu hô hấp một hơi, chính lúc này, Bích Châu vội vàng đi vào dược lư:

- Tiểu thư, vừa lấy được tín thư bên biểu thiếu gia đưa tới, bộ dánh giống như thập phần khẩn cấp.

Nói xong, thật cẩn thận từ trong lòng xuất ra thư tín, đưa cho An Ninh, từsau khi Bích Châu biết được việc này, An Ninh liền cho Bích Châu làmngười truyền tin, An Ninh giở thư ra, nhìn nội dung trên thư, mâu quangvi liễm:

- Ta muốn ra xem một chút.

Dứt lời, lập tức trởvề phòng, cầm một cái bao, liền từ cửa sau Hầu phủ đi ra, đến một chỗkhách sạn đổi một thân trang phục, đợi cho đến lúc nàng đi ra, đã lại là một công tử mặt như quan ngọc. Ngọc thụ lâm phong, ôn nhuận lịch sự tao nhã, kia không phải nhị công tử là ai? !

Bên trong Lâm langhiên, Vân Cẩm sớm đã chờ ở nơi đó, Bát Trân các có Hải Táp chờ, An Ninhkhông tiện xuất hiện, cho nên, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đemđịa điểm gặp mặt sửa đến Lâm lang hiên, dĩ vãng ngân mặt công tử luôntrấn định, giờ phút này không ngừng đi thong thả từng bước, ngân mặt che đậy, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Nhiều lần nhìn nhìncửa, vẫn như cũ không thấy An Ninh đến, nếu là bình thường, hắn chờ baolâu cũng không có gì, nhưng là hôm nay, hắn thật sự khẩn cấp muốn nhìnthấy An Ninh, chỉ vì tin tức mình vừa mới biết được.

Biểu ca, vội vã tìm ta đến như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì? - An Ninh đi vàophòng, nhìn thấy Vân Cẩm cùng ngày xưa bất đồng đang vội vàng, trên thưnói có chuyện quan trọng, lập tức thương lượng, lại không có nói rõ rốtcuộc là chuyện gì quan trọng.

Ninh Nhi, ngươi đã tới, ngươi có biếthay không... Ta... Chúng ta…- Vân Cẩm tiến mạnh lên bắt lấy cánh tay An Ninh, quá mức vội vàng làm hắn không có chú ý tới lực đạo, làm đauAnNinh, ý thức được An Ninh nhíu mày, vội buông tay nàng ra:

Ninh Nhi... Ta không phải cố ý , ta có làm đau ngươi không?

An Ninh thấy hắn như thế, lại cảm thấy sự tình không tầm thường:

Biểu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Ninh này vừa hỏi, lập tức đem lực chú ý kéo lại:

- Ngươi biết không? Lần trước ngươi cho ta đi mua ngọn núi phế kia, thờiđiểm trước ta nhận được tin tức, nơi đó có người phát hiện vàng, ta phái người đi thăm dò xem, sáng nay tin tức truyền lại xác thực có, tòa núikia, thế nhưng lại ẩn chứa một cái mỏ vàng, một mỏ vàng a!

VânCẩm kích động đến cực điểm, phải biết rằng toàn bộ tứ quốc đại lục, chỉcó Bắc Yến quốc sở hữu hai mỏ vàng, Tây Lăng có một mỏ, Đông Tần cho tới bây giờ chưa xuất hiện quá a! Một mỏ vàng đối với Đông Tần, đối bọn họ mà nói là thật nhiều rung động a!

Ai lại có thể nghĩ đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó lại có vàng, đúng là một cái thiên đại bảo bối!

Chúc mừng biểu ca. -trên mặt An Ninh nở rộ một chút tươi cười, Ngu sơn có mỏ vàng, kiếptrước nàng đã biết, cho nên mới sớm bảo Vân Cẩm đi thu mua ngọn núi kia, nàng nhớ rõ ở kiếp trước, ngọn Ngu sơn bị một người khác mua được, saukhi phát hiện mỏ vàng, lại dựa vào chỗ vàng này mà chỉ trong vòng mộtnăm ngắn ngủn đó, trở thành thế lực đệ nhất trong tứ đại thế gia ở quốcnội Đông Tần quốc, về mặt tài phú, trở thành thế gia siêu việt nhấttrong tứ đại thế gia.

Mỏ vàng có ý nghĩa rất trọng yếu, nàngđương nhiên hiểu được, Bắc Yến quốc có hai mỏ vàng, phân biệt bởi tamđại vọng môn trong đó có Phượng gia cùng Chiêm gia sở hữu, thế lực hainhà này so với Mặc gia không chỉ lớn hơn một chút, có một mỏ vàng làmhậu thuẫn, chính là như hổ thêm cánh.

Mà Đông Tần quốc này có một đôi "Cánh", nay dừng ở trên người bọn họ!

Vân Cẩm cười đến toe toét, từ khi biết được tin tức đến giờ, hắn vẫn bị vây bên trong nỗi khiếp sợ, khẩn cấp muốn cùng Ninh Nhi chia sẻ tin tứcnày, nếu không phải lúc trước Ninh Nhi bảo hắn mua Ngu sơn, thì nay bọnhọ đã không có được một cái bảo tàng lớn đến như vậy, đủ để đối phó Lâmgia, phục hưng lại Vân gia, nếu có mỏ vàng này làm hậu thuẫn, không đếnmột năm, bọn họ có thể đạt thành mục tiêu.

Bất quá, giờ phút nàythấy trên mặt Ninh Nhi bình tĩnh, cũng làm cho Vân Cẩm nhíu nhíu mày,đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, trong lòng ngẩn ra, bất khả tưnghị( không thể tin nổi) nhìn An Ninh: -Ninh Nhi, ngươi sớm đã biết Ngu sơn này có mỏ vàng đúng hay không?

Lúc trước Ninh Nhi cho mìnhđi mua Ngu sơn thập phần bí hiểm, chỉ nói Ngu sơn là cái bảo bối, chỉsợ thời điểm kia Ninh Nhi cũng đã biết đó là bảo bối gì rồi! Mỏ vàng a,kia nhưng là mỏ vàng a!

Vừa rồi hắn quá mức khiếp sợ trước thiênđại tin tức tốt này, nên không có suy nghĩ nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại,hắn càng cảm thấy Ninh Nhi không tầm thường, Ninh Nhi mới mười lăm tuổi, ngay cả kinh thành cũng chưa ra khỏi, nàng như thế nào lại biết ở bênngoài ngàn dặm có mỏ vàng?

Khôn khéo như Vân Cẩm, cũng nhìn không thấu chuyện này.

An Ninh thản nhiên cười:

- Ninh Nhi tự nhiên là biết, nhưng vì sao biết, Ninh Nhi không thể nóicho biểu ca, hiện tại có bảo tàng này, biểu ca phải nhanh lên một chútchủ trì cho mọi người khai thác công việc, mặt khác, nếu hoàng thượngbiết được tin tức này, cũng chắc chắn tra ra người sở hữu ngọn núi này,một cái bánh trái béo bở như vậy, Sùng Chính đế tự nhiên sẽ không nhìnngười khác một ngụm nuốt vào đơn giản như vậy..

Vậy chúng ta nênlàm như thế nào? - Vân Cẩm hỏi, đối với An Ninh, hắn là toàn tâm tintưởng, gặp được sự tình gì, người đầu tiên hắn hỏi, đó là An Ninh, việcnày cơ hồ đã muốn thành thói quen.

Yên lặng xem xét, thứ tốt nhưvậy, Sùng Chính đế muốn một ly canh, cũng không phải chuyện dễ dàng nhưvậy, mặt khác, Sùng Chính đế nếu là bắt đầu tra ra chuyện mỏ vàng, huynh liền đem tin người sở hữu mỏ vàng là 'Nhị công tử' để lộ ra đi, chuyệncủa hắn liền để ta ra mặt.- An Ninh liễm hạ mặt mày, trong tay 'Nhị công tử' nắm giữ điều mà Sùng Chính đế kiêng kị, đến lúc đó hắn nghĩ muốncứng rắn, cũng sẽ lo lắng được mất mà cố kỵ nàng.

Được, biểu canghe Ninh Nhi .- Vân Cẩm cao giọng mở miệng, đối với chuyện An Ninh làmnhư thế nào biết được chuyện Ngu sơn có mỏ vàng, An Ninh không nói, hắncũng không tiếp tục hỏi, hắn hiểu được Ninh Nhi không nói cho hắn biết,tự nhiên là có nguyên nhân của chính nàng.

Hắn không thể nào đoán được, biểu muội này của mình là nữ tử được trọng sinh!

Mặt khác…- An Ninh mở miệng, của bị đẩy mạnh ra, loảng xoảng một tiếng,đánh gãy lời của nàng, An Ninh nhíu mày, quay đầu lại, lúc nhìn thấyngười tới, khóe miệng không khỏi co rút:

- Là ngươi?

Ngoài cửa là một nam tử tuấn mỹ lam mâu (mắt xanh nước biển) đang tựa vào cửakia, hai tay ôm ngực, cười với An Ninh, nhưng khuôn mặt tuấn tú tươicười này lại làm cho da đầu người ta run lên, mâu trung lóe lên tia sáng tà mị, không phải Hải Táp thì là ai?

Như thế nào? Không thể làta sao? Chủ tử nhìn đến Hải Táp tựa hồ thực giật mình? - Hải Táp híp mắt lại, cố ý tăng thêm hai chữ 'Chủ tử', tựa hồ là ở nhắc nhở An Ninh điều gì, nhớ đến ngày ấy bị Nhị công tử này hồ lộng, Hải Táp trong lòng lạitức giận, trong khoảng thời gian này, hắn cố ý ở Bát Trân các chờ hắn,nhưng đợi lâu như vậy, hắn lại giống như không khí tiêu thất bìnhthường, cũng may hôm nay hắn theo dõi Ngân công tử này, bằng không hắnsợ là còn tìm không thấy hắn đâu!

An Ninh liễm liễm mi, giậtmình! Nàng đương nhiên bị giật mình! Trừ bỏ giật mình ở bên ngoài, trong lòng nàng còn trồi lên một tia dự cảm bất hảo, cứ như bị kề cận gắt gao vậy, kéo kéo khóe miệng, An Ninh thản nhiên mở miệng:

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta không có chuyện gì cho ngươi làm, ngươi có thể tùy ý làm gì thì làm.

Như vậy sao được? Ta là nô lệ của ngươi, tự nhiên muốn tùy thời lúc nàocũng ở bên cạnh, nghe chủ tử sai phái, sứ thần tứ quốc đều chứng kiến,bằng không chúng ta đi tìm Sùng Chính đế phân xử?- Hải Táp nhíu mày, đến gần An Ninh, một lần bị hắn qua mặt, cái gì mà đưa xiêm y cho hồngnhan tri kỷ, cái gì mà hắn đi cùng không tiện, nhưng hắn(An Ninh) vừađi, rốt cuộc lại không trở về, rất nhanh hắn liền biết Nhị công tử nóidối, mục đích chân chính là thoát khỏi hắn!

Hừ, Nhị công tử muốnthoát khỏi hắn, như vậy hắn lại cố tình muốn quấn quít lấy hắn, khôngcho hắn được như nguyện, lúc này Nhị công tử đừng mơ lại chạy thoát!

Này... Tìm hoàng thượng phân xử thì không cần, ngươi đã muốn theo sau ta, vậytùy ngươi đi!- An Ninh liễm mi, đường đường là Thuyền vương, sao lạiquấn người như vậy, một lần bị nàng chui chỗ trống, lần này chỉ sợ là sẽ không lừa được Hải Táp dễ dàng như vậy.

Đó là đương nhiên! - Hải Táp tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống, bộ dáng kia thật ra không có mộtchút tự giác nào của nô tài, cảnh cáo nhìn An Ninh một cái, giống nhưnói cho nàng, bây giờ đừng mơ tưởng lại có chiêu trò gì lừa được hắn!

An Ninh nhìn thấy hành động của hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, thầm nghĩtrong lòng: nàng đây là có được một cái nô tài hay là đang tự cấp chomình một cái chủ tử?

Nguyên bản An Ninh còn muốn phân phó Vân Cẩm một chút sự tình, nhưng Hải Táp đã đến đánh gãy kế hoạch của nàng, nayHải Táp ngông nghênh ngồi ở đó, một chút cũng không có ý tứ, nàng mởmiệng như thế nào? Hải Táp là người thông minh, nếu là nghe được mộtphần, dựa vào cái đầu của hắn, cũng sẽ nhận ra được cái gì đó!

Ca, không bằng chúng ta đi ăn cơm.- khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, bây giờcó Hải Táp ở đây, nàng xưng hô với Vân Cẩm cũng biến thành Nhị công tử.

Vân Cẩm lạnh lùng nhìn Hải Táp liếc mắt một cái, trong mắt không che dấuchút nào tức giận của hắn, Hải Táp này, tuy là nô tài, nhưng làm sao cómột chút tự giác của nô tài?

Chúng ta đi.- ánh mắt Vân Cẩm chuyểnhướng sang An Ninh, lại khôi phục phân nhu hòa kia, đồng thời hơn mộttia tự trách, Hải Táp có thể tìm tới nơi này, nhất định là đi theo hắn,theo Bát Trân các tới Lâm Lang Hiên, thời gian cũng không phải ngắn, vậy mà chính mình lại không phát hiện được, Hải Táp này, đúng là có chútbản sự, lúc này Vân Cẩm làm sao biết được, Hải Táp này cũng không phảilà người thường, đường đường Thuyền vương, nếu không có bản lĩnh, làmthế nào có được thành tựu to lớn kia- bá chủ đế quốc trên biển?

Vân Cẩm cùng An Ninh xuất môn, Hải Táp tự nhiên là theo sát bên cạnh, thấyhai người lên xe ngựa, cũng theo đi lên, nguyên bản xe ngựa rộng rãi,bởi vì thêm hai nam nhân cao lớn, nhất thời trở nên chật chội, Vân Cẩmcố ý ngồi bên cạnh Hải Táp, mục đích là muốn ngăn cách hắn cùng NinhNhi, Hải Táp này, vừa nhìn đã biết không phải kẻ bình thường, hắn quấnquít lấy Ninh Nhi như vậy, còn "cam tâm tình nguyện" làm nô lệ, tronglòng hắn tính kế cái gì, hắn cũng không làm rõ được, chính bởi vậy, hắncàng muốn đề phòng Hải Táp.

Vân Cẩm địch ý rõ ràng, Hải Táp tựnhiên cảm thụ được, bất quá, hắn không ngại chút nào, ánh mắt dừng trênngười Nhị công tử, trong khoảng thời gian này, bóng dáng Nhị công tửkhông ngừng hiện lên ở trong đầu hắn, cảm giác này làm cho hắn cảm thấyquái dị đến cực điểm, hắn nghĩ có lẽ là vì hắn không cam lòng Nhị côngtử thắng, không cam lòng bị hắn hồ lộng, cho nên mới trở nên như thế,bởi vậy, hắn vẫn chờ Nhị công tử xuất hiện.

Nhưng giờ nhìn thấynhị công tử, cái loại cảm giác này vẫn như cũ không có biến mất, ngượclại càng thêm khắc sâu, tầm mắt từ trên người hắn dời đi, trong đầu liền trồi lên bóng dáng của hắn, đây là chuyện gì? mi phong Hải Táp nhíulại.

Trên xe ngựa quanh quẩn hương thơm, Hải Táp khẽ giật mình, tầm mắt nhìn An Nin hơn vài phần lợi hại:

- Nhị công tử đêm qua hay không lại có giai nhân trong ngực?

Không biết vì sao, lời này nói ra đáng lẽ nên bỡn cợt, lại bị hắn nói ra có vài phần ghen tuông.

Giai nhân trong ngực? An Ninh cũng sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện ngàyđó , phản ứng sâu sắc nàng lập tức hiểu ra, khẽ ho nhẹ:

- Việc này cũng bị ngươi nhìn ra.

Hừ! Còn tuổi nhỏ không lo học giỏi, bất quá là mới mười lăm tuổi, lại không biết tiết chế như này, ngươi không để ý rồi có một ngày bị nữ nhân vétsạch .- Hải Táp sắc mặt hờn giận rõ ràng, một chút cũng không che dấu,nghe An Ninh trả lời xong , trong lòng càng thêm bất mãn.

Nhọclòng ngươi quan tâm, xem ra là công tử Hải Táp muốn tìm bất mãn?- AnNinh liễm mi, nàng không biết tiết chế? Là chính hắn suy nghĩ nhiều đi!Bất quá, hắn suy nghĩ nhiều đối với nàng cũng không phải không tốt, vừavặn cho nàng một cái cớ che dấu.

Muốn tìm bất mãn? khuôn mặt anh tuấn đen lại, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không hề nhìn An Ninh, nhưngtrong lòng cảm giác quái dị phát ra đặc hơn, nghĩ đến giai nhân trongngực Nhị công tử , bực tức tích tụ chỉ muốn thoát ra.