Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 7




Về đến gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến sau núi Diệp phủ.

Nơi này là nơi hắn thường đến tu luyện, không có người ngoài đến.

Diệp Quân đứng trên đỉnh núi, hắn nhắm mắt lại, một lúc sau hắn chỉ về một phía, thanh kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.

Kiếm xuyên trời xanh, xé toạc tầng mây.

Sau đó kiếm Hành Đạo được Diệp Quân phát động liên tục bay xuyên qua từ những đám mây như một con bướm xuyên hoa.

Một lúc sau, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch, hắn thu ngón tay lại, kiếm Hành Đạo quay lại bên cạnh hắn.

Tiêu hao quá nhiều sức lực.

Thuật ngự kiếm này rất mạnh nhưng cũng tiêu hao rất nhiều sức.

Ở Nam Châu, cảnh giới được chia thành cấp chín xác thịt, trên cấp chín, sau khi tu luyện khí Tiên Thiên sẽ là cảnh giới Tiên Thiên, trên nữa là khí Tiên Thiên trong cơ thể ngưng tụ thành Thần Anh, tương đương với đan điền thứ hai, như thế huyền khí tích trữ trong cơ thể có thể tăng gấp đôi.

Mà trên cảnh giới Thần Anh là cảnh giới Chân Pháp, làm cho huyền khí trong người thay đổi, có thể để chúng phóng thích, sau đó ngưng tụ thành thuật pháp.

Bây giờ hắn đang ở cảnh giới Chân Pháp.

Trên cảnh giới Chân Pháp là cảnh giới Vạn Pháp, đạt đến cảnh giới Vạn Pháp thì có thể đi trên không trung, từng động tác giơ tay nhấc chân của cường giả ở cấp bậc này đều có thể khơi dậy vài năng lượng đặc biệt của thiên nhiên, chẳng hạn như sấm chớp, lửa trời, lực sát thương của những cường giả này vô cùng khủng khiếp.

Bây giờ hắn có tự tin có thể chém chết cường giả cảnh giới Vạn Pháp.

Vì thuật ngự kiếm này!

Nếu đánh lén thì cường giả cảnh giới Thông U – trên cảnh giới Vạn Pháp cũng có cơ hội giết.

Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, khóe môi cong lên, không lâu sau như nghĩ đến gì đó, hắn thấp giọng nói: “Tiếc là không thể ngự kiếm phi hành”.

“Ai nói không thể?”

Lúc này giọng Tiểu Tháp lại vang lên: “Ngươi có thể ngự kiếm phi hành”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ngự kiếm phi hành thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Đứng lên kiếm, cảm nhận kiếm và hòa làm một với kiếm”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi giơ ngón tay lên, kiếm Hành Đạo rơi xuống trước mặt hắn, hắn nhảy lên, nhắm mắt lại.

Lúc này Tiểu Tháp lại nói: “Xem mình là một phần của kiếm, sau đó thi triển thuật ngự kiếm…”

Vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng bay lên.

Thoáng chốc Diệp Quân đã đi vào trong tầng mây.

Tiểu Tháp bỗng khẽ nói: “Thiên phú này… mạnh hơn người mang thiên mệnh đời trước khá nhiều”.

Trong đám mây, nhìn những ngọn núi cao và thành Hoang Cổ thu nhỏ bên dưới, Diệp Quân cảm thấy vừa căng thẳng vừa phấn khích.

Thuật ngự kiếm!

Vốn dĩ chỉ có khi đạt đến cảnh giới Vạn Pháp mới có thể ngự không bay lên nhưng bây giờ hắn lại làm được điều này trước.

Hơn nữa đây còn là ngự kiếm phi hành.

Cực kỳ ngầu.

“Ha ha!”

Diệp Quân đứng trong đám mây bật cười, hắn có thể nghịch cả một ngày.

Một lúc sau Diệp Quân ngự kiếm quay về mặt đất, vẫn cảm thấy cực kỳ phấn khích, tiếc là huyền khí đã bị tiêu hao quá nhiều.

Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, phấn khởi nói: “Tiểu Tháp, ta có một thắc mắc, có thể hỏi không?”

Tiểu Tháp nói: “Hỏi đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có phải ta là thiếu gia của gia tộc lớn nào đó không? Kiểu gia tộc lớn đỉnh cấp đó”.

Tiểu Tháp hỏi: “Tại sao lại có suy nghĩ này?”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi xem kiếm này của ta lợi hại như vậy, còn có truyền thừa kiếm đạo, hơn nữa mười năm trong thế giới ở Tiểu Tháp bằng một ngày ở thế giới bên ngoài… Thế nên ta đoán có lẽ ta là thiếu gia của đại tộc siêu cấp nào đó, sau đó được nuôi dưỡng ở bên ngoài! Đúng không?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Đoán đúng một nửa”.

Diệp Quân nhíu mày: “Một nửa?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi là thiếu gia của đại tộc nào đó nhưng đáng tiếc ngươi là con riêng”.

Con riêng!

Diệp Quân chớp mắt: “Là kiểu không được lộ mặt ra ngoài cho mọi người biết ấy à?”

Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Phải, nên là ta dẫn ngươi đến nơi này để lánh nạn. Ngươi phải cố gắng tu luyện, nếu không gia tộc đó tìm được ngươi thì ngươi biết hậu quả rồi chứ?”

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên khó coi, hắn đã có thể nghĩ đến tình cảnh đó rồi.

Thoáng chốc áp lực trở nên lớn hơn.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Phải cố gắng tu luyện, có thực lực mới có thể tồn tại, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng gấp một trăm lần”.

Trước kia tiêu tán tu vi, hắn trải nghiệm được việc không có thực lực là một việc đáng sợ thế nào.

Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?”

Tiểu Tháp nói: “Không thể”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Kích hoạt thế giới đặc biệt này cần linh khí rất lớn, bây giờ ta bị thương rất nặng nên không có sức mở thế giới đặc biệt này cho ngươi”.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Những linh tinh ta đưa cho ngươi trước đó không dùng đến sao?”

Tiểu Tháp nói: “Loại linh tinh đó có cấp bậc quá thấp, gần như không có tác dụng với ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm nhiều linh tinh tốt hơn cho ngươi”.

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Đúng lúc này, một ông lão bỗng từ xa đi đến, ông lão chào Diệp Quân: “Thế tử, tộc trưởng tìm ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hắn đi xuống núi.

Trong Tiểu Tháp.

Một giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Tiểu Tháp, tại sao không nói cho hắn biết thân phận thật của hắn?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ngươi muốn để hắn trở thành người như cha hắn sao? Ngươi vẫn chưa chịu đựng đủ loại người đó à?”

Một lúc sau, giọng nói bí ẩn đó nói: “Chịu đựng đủ rồi! Tương đối đủ rồi”.

Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Tâm tính của tên nhóc này rất tốt, cũng có tài năng rất lợi hại, là một hạt giống rất tốt, chúng ta phải bồi dưỡng thật tốt, không thể để hắn đi theo con đường của cha hắn”.

Giọng nói bí ẩn: “Lúc đầu tại sao ngươi không bồi dưỡng cha hắn cho đàng hoàng?”

Tiểu Tháp lạnh nhạt nói: “Ta không đấu lại cha hắn”.

Giọng nói bí ẩn: “…”

Giọng nói bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Tháp, ta cảm thấy ngươi đã trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Bỗng một ngày vũ trụ sụp đổ, đại đạo sụp đổ, linh hồn của người thân bạn bè quay về với đất, đến lúc đó ngươi có thể không trưởng thành sao?”

Nó ngừng lại một chốc lại khẽ nói: “Hơn nữa, thế gian này… cũng không còn ai che chở cho Tiểu Tháp ta nữa”.



Điện nghị sự ở gia tộc họ Diệp.

Khi Diệp Quân đến điện nghị sự, Diệp Tiêu và các trưởng lão đã đang đợi ở đây.

Diệp Quân nhìn một lượt, thiếu năm sáu trưởng lão.

Diệp Tiêu nói: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.