Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 55




Phí Bán Thanh khẽ cười: “Không tức giận nữa!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, lúc này, ông ta cũng đang nhìn hắn.

Ông ta không ra tay bởi vì nếu như ông ta ra tay thì Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng sẽ ra tay!

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Sư muội, đây là học viên mà muội mới thu nhận sao? Thật sự có khí phách đấy! Ta hy vọng cậu ta luôn có khí phách như vậy!”

Phí Bán Thanh đang định lên tiếng, đúng vào lúc này, mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên lao tới từ phía xa!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người phía trước cổng thành vội vàng tránh sang một bên.

Cường giả Huyền Thiên Tông tới rồi!

Chỉ trong nháy mắt, mười hai cường giả của Huyền Thiên Tông đã lao tới nơi, trong số đó có ba người là cường giả ở cảnh giới Thần Phách!

Ông lão mặc đồ xám đi đầu thì khí tức càng thâm trầm như biển, cho người ta một loại cảm giác áp chế vô hình.

Nhìn thấy ông lão mặc đồ xám này, sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống!

Sau khi ông lão mặc đồ xám này dẫn đám người đi tới nơi, lão ta liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ xanh thảm thương phía bên cạnh. Một giây sau, sắc mặt ông ta lập tức trở nên u ám, tiếp đó, cánh tay phải của ông ta vươn về phía Diệp Quân ở phía xa, không gian phía trước mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên méo mó, ngay sau đó, một cánh tay giống như cánh tay của quỷ thò ra.

Cảnh giới Ngự Không!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức biến đổi!

Cảnh giới Ngự Không là cảnh giới phía trên cảnh giới Thần Phách, không chỉ có thể xuyên qua không gian trong phạm vi nhỏ mà còn có thể kiểm soát sức mạnh thời không, thực lực thần bí không thể lường trước.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân khẽ híp hai mắt lại muốn rút kiếm ra, lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn rồi giơ tay bổ xuống.

Bốp!

Cánh tay đó lập tức bị đánh văng ra xa, ông lão mặc đồ xám kia cũng liên tiếp lùi ra sau mấy mét!

Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Phí Bán Thanh: “Năm đó không nên để cho cô rời đi!”

Phí Bán Thanh cười nói: “Ngụy Đồng, tên già chết tiệt nhà ngươi, năm đó ngươi đứng trước mặt ta còn chẳng bằng một con chó!”

Ông lão mặc đồ xám híp hai mắt lại, trong mắt ngập tràn sát khí, lúc này, Chu Phu cũng bước ra: “Sao thế, Huyền Thiên Tông đang khinh thường thư viện Quan Huyên chúng ta không có ai sao?”

Ông lão mặc đồ xám mỉa mai: “Thư viện Quan Huyên? Lời này ông nói ra không cảm thấy nực cười hả? Ông không nhìn xem bây giờ còn ai coi thư viện Quan Huyên Nam Châu mấy người ra cái gì nữa?”

Sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống.

Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Diệp Quân: “Hôm nay nếu như các ngươi không giao người này ra các ngươi đừng hòng đi đâu hết!”

Vừa dứt lời, cả đám cường giả của Huyền Thiên Tông lập tức bao vây lấy mấy người Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn ông lão mặc đồ xám, không nói gì.

Nhưng kiếm Hành Đạo trong cơ thể hắn đã sẵn sàng bộc phát!

Cảnh giới Phá Không!

Hắn không hề sợ hãi, bây giờ hắn chỉ nghĩ nếu như rút kiếm ra thì có thể giết chết đối phương chỉ với một nhát kiếm hay không!

Hơi khó!

Có điều, nếu như đánh bất ngờ thì vẫn có cơ hội!

Thật sự không được thì chém hai nhát!

Đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo lấy cánh tay của hắn.

Không phải Nạp Lan Ca mà là Phí Bán Thanh!

Diệp Quân nhìn về phía Phí Bán Thanh, bà ấy cũng nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Diệp Quân trầm mặc.

Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn đột nhiên truyền tới từ phía trong thành, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên to béo bước ra!

Nhìn thấy người này, Tiêu Qua lập tức thở phào một hơi!

Người tới chính là bố của y, cũng là tộc trưởng Tiêu Sơn của gia tộc họ Tiêu!

Tiêu Sơn bước tới, cười nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ngay cả con trai ta mà ông cũng muốn giết sao?”

Ngụy Đồng cau mày, ông ta liếc nhìn Tiêu Qua phía bên cạnh, sau đó trầm giọng nói: “Tộc trưởng Tiêu Sơn, ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa Huyền Thiên Tông bọn ta và bọn họ ư?”

Tiêu Sơn bình tĩnh nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ta chỉ muốn tới nhắc nhở ông một chút, những năm vừa qua, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thực đã suy tàn rồi! Suy tàn tới độ dù là nội bộ thư viện Quan Huyên cũng không coi ra gì nữa. Thế nhưng ông đừng quên, chung quy bọn họ vẫn là thư viện Quan Huyên. Hôm nay ông dám giết chết bọn họ ở nơi này, ông có tin ngày mai Huyền Thiên Tông của ông sẽ gặp rắc rối lớn hay không?”

Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Đồng trở nên u ám.

Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Ngụy Đồng cười nói: “Ngụy trưởng lão, không phải gấp!”

Nghe vậy, giống như nhớ tới điều gì, Ngụy Đồng nhìn về phía Diệp Quân: “Vậy thì cho ngươi sống thêm vài ngày!”

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Cả đám cường giả Huyền Thiên Tông cũng đồng loạt rời đi!

Diệp Quân liếc nhìn Ngụy Đồng, không nói gì, còn Phí Bán Thanh vẫn luôn căng thẳng túm lấy tay hắn.

Đợi mấy người Ngụy Đồng đi rồi, Tiêu Sơn nhìn về phía Chu Phu, cười nói: “Chu viện trưởng, mời!”

Chu Phu khẽ gật đầu.

Một lát sau, mọi người đi tới Tiêu phủ.

Bên trong đại sảnh, Tiêu Sơn đã bày tiệc tiếp đãi mọi người.

Chè chén no say, sau khi tàn tiệc, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn vừa mới về tới nơi, Phí Bán Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt.

Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đạo sư!”

Phí Bán Thanh nói: “Đi dạo một lát!”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được!”

Hai người men theo con đường nhỏ đá xanh trong sân đi về phía xa.

Phí Bán Thanh đột nhiên nói: “Lúc ở trước cổng thành, có phải ngươi muốn ra tay không?”

Diệp Quân gật đầu.

Phí Bán Thanh nói: “Chắc chắn giết được ông ta?”

Diệp Quân nói: “Chắc được chín mươi phần trăm!”

Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Tại sao không phải là một trăm phần trăm?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không nói một trăm phần trăm là sợ bản thân ta kiêu ngạo!”

Phí Bán Thanh lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc này!”

Bà ấy vừa nói vừa khẽ vén những lọn tóc bị gió thổi bên tai lên: “Có biết tại sao ta lại ngăn cản ngươi không?”

Diệp Quân nói: “Sợ sự việc xé ra to!”

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Không phải!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phí Bán Thanh, thấy hơi khó hiểu.

Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: “Chỗ này không giống như nơi khác, chỗ này cho dù là giết người thì cũng phải vì đại nghĩa, nói cách khác là phải có một cái cớ, nếu không một khi lớn chuyện thì thư viện sẽ không đứng về phía chúng ta. Tới lúc đó, một mình ngươi giết đã tay nhưng những người cùng tới đều sẽ gặp họa!”

Diệp Quân trầm mặc.

Phí Bán Thanh lại nói: “Hơn nữa, giết một mình ông ta thì chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì giết ông ta thì vẫn sẽ có người khác tới khiêu khích, lúc đó ngươi lại giết tiếp sao?”

Diệp Quân trầm mặc không nói.

Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Một người đàn ông phải học được cách khống chế cảm xúc của mình, không thể để mặc cho cảm xúc kiểm soát chính mình. Đã hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Phí Bán Thanh khẽ cười: “Ta đi nghỉ ngơi đây! Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!”

Nói xong, bà ấy quay người đi về phía bên phải!