Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 52




Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Thư viện sẽ khắc tượng cho huynh”.

“Ồ…”

Khuôn mặt Diệp Quân trở nên cứng nhắc.

Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh có biết giải thưởng của hạng nhất là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nạp Lan Ca nói: “Thư viện đạt hạng nhất trong cuộc đấu lần trước giành được hai linh mạch cấp Thiên, mười linh mạch cấp Địa, năm mươi linh mạch cực phẩm, mười quyển công pháp cấp Tiên, ba mươi quyển công pháp cấp Thiên, mỗi năm còn được nhận một triệu kim tinh”.

Nghe thế vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi.

Nạp Lan Ca cười nói: “Nếu giành được hạng nhất, thư viện chắc chắn sẽ lập tượng khắc cho huynh. Không chỉ thế gia tộc họ Diệp cũng sẽ được thư viện quan tâm rất nhiều”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tranh thôi”.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tranh hạng nhất ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ, hạng nhất”.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một hồi rồi mỉm cười.

Đúng là một người tự tin.

Lúc này Tiêu Qua ở một bên bỗng đi đến cười nói: “Diệp huynh, không phải là ta dập tắt hy vọng của huynh đâu, nhưng muốn giành được hạng nhất là chuyện quá quá khó”.

Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Sao thế?”

Tiêu Qua nói: “Mấy trăm năm nay, hạng nhất của thư viện thượng giới vẫn luôn là một thư viện, đó là thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thanh Châu?”

Tiêu Qua gật đầu: “Huynh có biết Thanh Châu là nơi nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tiêu Qua trầm giọng nói: “Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian, viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên được sinh ra”.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.

Đây là một nhân vật truyền kỳ.

Sáng lập ra thư viện Quan Huyên, xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới.

Tiêu Qua lại nói: “Nơi đó không đơn giản, vì là nơi sinh ra của Kiếm Chủ Nhân Gian nên nơi này được thư viện Quan Huyên thiên vị cho nhiều tài nguyên rất lớn. Hơn nữa nơi đó vốn dĩ là vùng đất của người xuất chúng, thiên tài nhiều vô số kể. Mấy trăm năm nay, họ vẫn luôn đứng đầu trong cuộc tỷ võ, các châu khác chỉ có thể tranh hạng hai. Hơn nữa…”

Y nhìn Diệp Quân: “Họ chèn ép thư viện hạng hai không chút suy nghĩ”.

Diệp Quân cười nói: “Huynh không có lòng tin sao?”

Tiêu Qua lắc đầu: “Không phải là vấn đề có tự tin hay không mà là bọn họ quá mạnh, quá khiến người ta tuyệt vọng”.

Diệp Quân khẽ nói: “Không tranh thì thôi, đã tranh thì phải tranh hạng nhất”.

Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, một lúc sau y bỗng bật cười: “Diệp huynh, ta thích tính cách này của huynh lắm, ha ha”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, với hắn một là không hơn thua, hai là đã tranh thì phải là hạng nhất.

Ở một bên khác, Chu Phu nhìn ba người Diệp Quân ở đằng xa, cười nói: “Sư muội, phải nói là mắt nhìn của muội tốt đấy, kiếm được về cho thư viện chúng ta hai thiên tài siêu cấp”.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người này là hàng tặng kèm”.

Chu Phu bật cười.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nở nụ cười.

Năm ngày sau.

Thuyền mây bỗng có một tấm màn bảo vệ rất mạnh dâng lên, sau đó thuyền mây dần đi vào trong tinh không.

Sau khi vào tinh không, những người đứng ở mũi tàu nhìn tinh không vô tận đó, lòng chấn động.

Tinh không vũ trụ!

Lúc này hắn cảm giác mình thật quá nhỏ bé.

Không chỉ bản thân mà cả hạ giới đều chỉ như hạt cát.

Lúc này Phí Bán Thanh đi đến cạnh Diệp Quân nói: “Ngạc nhiên không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngạc nhiên lắm”.

Phí Bán Thanh cười nói: “Đây chỉ là một tinh vực nhỏ”.

Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Đạo sư, vũ trụ bao la này rộng biết bao nhiêu?”

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta cũng không biết”.

Diệp Quân nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không, nhìn tinh cầu vô tận kia, trong mắt ngoài sự ngạc nhiên còn có ý chí chiến đấu hừng hực.

Tuổi trẻ!

Nên xông pha!

Đi nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem tinh hà vũ trụ vô tận.

Đúng lúc này tinh hà vũ trụ bỗng vang lên âm thanh cực lớn.

Ầm!

Cả tinh không đều rung chuyển, thuyền mây lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Mọi người đều hốt hoảng.

Chu Phu xuất hiện trên mũi tàu, ông ấy hoảng sợ nhìn tinh hà phía đằng xa.

Một làn sóng xung kích đang lan dần đến trong tầm mắt mọi người.

Âm thanh vừa rồi là do dư chấn của sóng xung kích này gây ra.

Sóng xung kích này cách họ ít nhất mấy vạn dặm, hơn nữa làn sóng xung kích đó cũng không phải là khu vực trung tâm, hẳn là từ nơi xa hơn lan đến đây.

Lúc này Chu Phu và Phí Bán Thanh đều biến sắc.

Chu Phu trầm giọng nói: “Chắc là có cường giả tuyệt thế đang đánh nhau ở rất xa”.

Diệp Quân nhìn tận cùng tinh không, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Chu Phu thở phào: “Cũng may đối phương ở rất xa chúng ta, nếu không e là chúng ta sẽ gặp nguy mất”.

Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Không biết là cường giả cấp bậc nào”.

Đúng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ tận cùng tinh không.

Thấy thế, sắc mặt mấy người Chu Phu thay đổi, ông ấy vội dựng cờ thư viện Quan Huyên lên.

Có lẽ cái này có thể bảo vệ mạng sống vào thời khắc quan trọng.

Thế gian này còn có ai là dám không nể mặt thư viện Quan Huyên do Kiếm Chủ Nhân Gian sáng lập ra chứ.

Đúng lúc này, một ông lão mặc đồ đen xuất hiện cách thuyền mây mấy ngàn trượng, sau khi ông lão mặc đồ đen dừng lại, ông ta xoay người. Lúc này thời không nơi đó nứt toác, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, phong thái yêu kiều, nhan sắc tuyệt đẹp như tiên.

Ông lão mặc đồ đen nhìn người phụ nữ, sắc mặt vô cùng dữ dằn: “Giản cô nương, cô đuổi giết theo ta từ Trung Thổ Thần Châu đến tận đây, cô bị điên rồi à?”

Giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên: “Ể… thế mà lại là cô ta…”