Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng ở chân trời, học viên của thư viện Quan Huyên đã nô nức kéo đến đài sinh tử.
Chẳng mấy chốc mà xung quanh đài sinh tử đã có đến hàng vạn học viên vây xem.
Lúc này, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, một thanh niên chậm rãi đáp từ trên trời xuống đài sinh tử.
Thanh niên mặc một bộ trường bào màu mây trắng, hai tay chắp sau lưng, vạt áo phấp phới bay dù trời chẳng có gió.
Người này chính là Nam Huyền!
Nhìn thấy Nam Huyền, những kẻ ủng hộ hắn ta chợt reo hò!
Là một trong ba đại thiên tài trước đây của thư viện Quan Huyên, đương nhiên hắn sẽ có một số lượng người theo ủng hộ nhất định!
Nam Huyền khép hờ đôi mắt, trầm lặng không nói gì.
Lúc này, những cột đá xung quanh cũng xuất hiện vài người!
Phí Bán Thanh cũng đã đến từ sớm, hai mắt bà ấy khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
Cách bà ấy không xa chính là đạo sư của Nam Huyền - Tiêu Các, ông ta nhìn Phí Bán Thanh mà không nói gì.
Tống Từ cũng đứng một bên, ông ta nhìn Tiêu Các, vẻ mặt không thiện lành cho lắm!
Ngày trước, Tôn Hùng suýt chút đã bị Nam Huyền này hại chết rồi!
Thù này, đương nhiên ông ta sẽ không quên!
Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện.
Thấy người đến, mọi người có mặt đều đồng loạt hành lễ: "Bái kiến viện trưởng!"
Người đến chính là viện trưởng của thư viện Quan Huyên, Chu Phu!
Chu Phu khẽ cười, nói: "Không cần đa lễ!"
Nói rồi ông ấy nhìn sang một người thanh niên đứng trên cột đá bên tay phải cách đó không xa, đó chính là Tiêu Qua!
Lúc này, một cô gái bỗng xuất hiện giữa không trung!
Thấy người này, mọi người bỗng sôi nổi hẳn lên!
Nạp Lan Ca!
Giây phút Nạp Lan Ca xuất hiện, ánh mắt của vô số nam học viên bỗng ngây dại cả ra!
Bây giờ ở thư viện Quan Huyên, Nạp Lan Ca được xưng là đệ nhất mỹ nữ!
Vô số người ái mộ cô!
Nạp Lan Ca đáp trên một cột đá, vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, một chàng trai xuất hiện cách Nam Huyền không xa!
Chính là Diệp Quân!
Thấy Diệp Quân đến, bầu không khí trên sân được đẩy lên cao trào!
Một trận đại chiến đỉnh cao sắp bắt đầu!
Cùng với sự xuất hiện của Diệp Quân, Nam Huyền dần mở mắt. Hắn ta nhìn Diệp Quân với nụ cười lạnh lẽo trên khoé môi.
Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng bình thản.
Bấy giờ, Chu Phu xuất hiện giữa hai người. Ông ấy nhìn cả hai: "Nếu bây giờ hai ngươi muốn rút lui thì vẫn còn kịp!"
Nam Huyền khẽ cười đáp: "Nếu bây giờ rút lui, há chẳng phải trở thành trò cười lớn nhất của cả thư viện sao?”
Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Chu Phu rồi khẽ hành lễ: "Viện trưởng, bắt đầu đi ạ!"
Chu Phu gật đầu: "Nếu đã vậy thì bắt đầu từ giây phút này, hai ngươi quyết chiến, sống chết do trời!"
Nói rồi ông ấy xoay người biến mất.
Nam Huyền nhìn Diệp Quân, khẽ cười rồi chắp tay sau lưng: "Diệp Quân, ngày này năm sau sẽ là ngày..."
Ngay lúc này, một thanh khí kiếm xẹt ngang qua chiến trường, nhanh như chớp!
Diệp Quân không phí bất cứ lời nào, cũng không để cho Nam Huyền nói thêm, trực tiếp ra tay!
Vù!
Nam Huyền vừa phản ứng lại, định ra tay nhưng đã muộn. Cổ họng hắn ta bị cắt đứt, máu tươi phun ào ạt, không thể nói tiếp được!
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều như hoá đá!
Chuyện gì vậy?
Trên cột đá, Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân, bà ấy không ngờ Diệp Quân lại thẳng tay xuất kiếm!
Bên dưới, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng!
Không chỉ những học viên đó, những đạo sư đứng trên cột đá, bao gồm cả Chu Phu cũng sững sờ!
Lúc Chu Phu phản ứng lại thì sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Còn Tiêu Các kia thì mặt xám như tro tàn, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.
Bên dưới, Diệp Quân lắc đầu: "Vì sao trước khi đánh nhau luôn thích nói mấy lời châm chọc? Làm vậy có thể giúp ngươi nâng cao năng lực chiến đấu không? Hay là ngươi muốn dùng lời nói để giết chết ta?"
Phía trước Diệp Quân, hai tay Nam Huyền bịt chặt cổ họng đang không ngừng phun máu của mình, hắn ta không thể tin nổi nhìn Diệp Quân, khàn giọng nói: "Ngươi... kiếm tu... đánh lén... không có võ đức..."
Vù!
Lại một thanh khí kiếm nữa đâm xuyên giữa ấn đường Nam Huyền!
Nam Huyền lập tức ngã ra sau!
Nhát chém bồi!
Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Viện trưởng đã nói bắt đầu rồi, do ngươi lo nói nhảm, trách được ta sao?"
Đối với hắn, nói nhảm trước khi đánh nhau là một hành động cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn!
Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Huyền, sau đó lục soát người hắn ta. Lúc soát ra được hai viên đan dược cùng chiếc áo giáp Huyền Quy kia, hai mắt hắn chợt sáng lên, vội thu những thứ kia vào!
Phát tài rồi!
Hắn không lựa chọn đại chiến mấy trăm hiệp với đối phương, vì không cần thiết.
Chuyện một nhát kiếm có thể giải quyết được thì sao phải tốn sức, tốn thời gian?
Hành sự khiêm tốn!
Giết người khoa trương!
"Kiếm tu! Hắn là kiếm tu!"
Lúc này, bỗng một ai đó hô lên!
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn hồn!
Đây là kiếm tu!
Mọi người lại một phen nhốn nháo!
Thật khó tin!
Diệp Quân không quan tâm, hắn bay tới trước mặt Nạp Lan Ca, giơ tay trái ra: "Kiếm đâu!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo chợt bay ra, sau đó lượn một đường tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng vững vàng đáp dưới chân hắn.
Diệp Quân đứng trên kiếm Hành Đạo, sau đó giơ tay phải ra với Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn hắn, cười mỉm rồi đặt tay phải của mình lên tay Diệp Quân, sau đó cô bước lên kiếm Hành Đạo.
Tay trái Diệp Quân khẽ nâng eo Nạp Lan Ca, tay phải chỉ đạo kiếm: "Đi!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên trời, xuyên phá tầng mây.
Ở dưới mọi người cùng nhìn lên trời, trong mắt những cô gái toàn là sự ngưỡng mộ.
Tiêu Qua đứng một bên nhìn đường chân trời, khẽ nói: "Ra vẻ quá đi!"