Sau khi trở về đại điện của mình, Diệp Quân lập tức bắt đầu tu luyện!
Đột phá Thông U!
Lúc chiến đấu với người khổng lồ kia, hắn đã phát hiện ra một điểm yếu của mình, đó chính là thiếu hụt huyền khí!
Đặc biệt là trong lúc điều khiển khí kiếm, huyền khí thiếu hụt trầm trọng!
Cảnh giới Vạn Pháp đã không còn đủ để hắn thi triển thuật ngự kiếm!
Phải nâng cao cảnh giới thôi!
Sau khi có công pháp cấp Tiên, việc đột phá cảnh giới Thông U thật sự quá đơn giản!
Chưa tới hai ngày, Diệp Quân đã đột phá từ cảnh giới Vạn Pháp lên cảnh giới Thông U rồi.
Sau khi bước vào cảnh giới Thông U, thực lực tổng thể của hắn lại có một bước nhảy vọt về chất, đặc biệt là về phương diện dùng khí ngự kiếm. Ngoài ra, tốc độ phi kiếm của hắn ít nhất phải nhanh gấp đôi so với trước đây!
Hắn không vội đột phá cảnh giới Thần Phách, vì hắn quá hiểu đạo lý dục tốc bất đạt!
Đôi lúc đối với đàn ông, nhanh quá không phải là chuyện tốt!
Chuyện này cũng giống chuyện ấy!
Phải ổn định cảnh giới từng bước một!
Thế nên, mỗi ngày Diệp Quân đều đến tầng thứ chín tháp thí luyện!
Người khổng lồ kia luôn tồn tại, không phải phá ải xong thì sẽ biến mất!
Đương nhiên, mỗi người thì chỉ có thể phá ải một lần, những lần sau cho dù có đánh bại được người khổng lồ kia thì cũng không có phần thưởng!
Lần này Diệp Quân đến là để một mình khiêu chiến người khổng lồ!
Rèn luyện năng lực thực chiến của mình!
Giữa chiến trường, người khổng lồ cầm rìu, vừa nhìn thấy Diệp Quân là chém tới.
Tuy cảnh giới của Diệp Quân đã tăng lên nhưng hắn vẫn không thể nào đánh trực diện với người khổng lồ này được, chỉ có thể tránh né một cách thảm hại!
Mà hắn cũng không định đánh trực diện với gã khổng lồ này!
Đánh với gã khổng lồ này, hắn phải đánh theo chiến thuật "lấy mạnh bù yếu".
Hắn linh hoạt hơn người, thế nên hắn phải tận dụng được ưu thế của tính linh hoạt.
Giống với tầng thứ tám, hắn bắt đầu điên cuồng tránh né, sau đó dần làm quen với lối đánh của người khổng lồ, cuối cùng tìm ra sơ hở của đối phương!
Hắn cũng hiểu cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, bây giờ thực lực của hắn kém xa người khổng lồ nên chỉ có thể chọn cách hơi bỉ ổi.
Mới đầu Diệp Quân rất thê thảm, rất nhiều lần chật vật lắm mới thoát được đòn công kích của người khổng lồ.
Nhưng thời gian dần trôi, Diệp Quân bắt đầu làm quen được với lối đánh của gã khổng lồ, đồng thời cũng học được cách phản công!
Phải phản công ngay khoảnh khắc người khổng lồ hạ rìu!
Đây chính là thời cơ tốt nhất!
Nhưng năng lực phòng ngự của gã khổng lồ quả thực quá biến thái, dù uy lực phi kiếm của hắn đã tăng đáng kể nhưng vẫn không thể tạo thành thương tích chí mạng cho gã, chỉ có thể cắt từng chút một.
Thời gian cứ chậm rãi trôi, Diệp Quân điên cuồng chém người khổng lồ, giống với lúc trước, cổ họng gã khổng lồ dần dần bị Diệp Quân cứa ra một đường.
Diệp Quân cũng không dám tham lam, mỗi lần có cơ hội hắn chỉ xuất một kiếm, xuất xong một kiếm thì lập tức tránh né.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua!
Vết cắt nơi cổ họng người khổng lồ càng lúc càng lớn!
Tinh thần Diệp Quân lúc này vô cùng căng thẳng, vì gã khổng lồ kia có thể mắc vô số sai lầm nhưng hắn thì không thể sơ suất dù chỉ một lần, để sơ sẩy một lần thôi là hắn không chết cũng phải bị thương nặng.
Lại qua thêm một ngày nữa!
Gã khổng lồ vừa chém rìu xuống, Diệp Quân đột nhiên vung kiếm chém vào cổ họng gã.
Vù!
Đầu gã khổng lồ bay vút ra ngoài!
Diệp Quân liên tiếp lùi sau, không ngoài dự liệu, lúc đầu gã khổng lồ bay ra thì tay gã nắm chặt rìu quét quanh bốn phía.
Chiếc rìu lớn mang theo nguồn năng lượng sấm chớp khủng khiếp quét qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng!
Lúc năng lượng của chiếc rìu hoàn toàn biến mất, rơi trên nền đất, Diệp Quân bỗng thở phào nhẹ nhõm rồi xụi lơ xuống đất!
Sức cùng lực kiệt!
Hai ngày chiến đấu cao độ thật khiến hắn muốn gục ngã!
Nhưng mọi thứ đều xứng đáng!
Lần chiến đấu này khiến năng lực thực chiến của hắn có bước tiến cực lớn.
Thật ra hắn không quá chú trọng cảnh giới cho lắm, cảnh giới chỉ là một thước đo, điều hắn thật sự để ý chính là năng lực thực chiến.
Nhiều lúc, hai người cùng cảnh giới nhưng năng lực thực chiến lại khác nhau một trời một vực!
Điều đáng nói là hắn vẫn chưa sử dụng kiếm Hành Đạo, nếu dùng kiếm Hành Đạo thì hắn tin chắc mình có thể giết gã khổng lồ chỉ trong vòng một hiệp giao chiến!
Lớp phòng ngự của người khổng lồ có thể chống được khí kiếm của hắn nhưng tuyệt đối không chống được kiếm Hành Đạo!
Nhưng hắn không dùng, vì hắn không muốn quá phụ thuộc vào vật ngoài thân!
Kiếm Hành Đạo, vẫn nên giữ lại dùng vào thời khắc then chốt!
Sau khi nằm trên đất nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc Diệp Quân chuẩn bị rời đi thì một chàng trai bỗng nhiên xuất hiện.
Gặp người ngày, Diệp Quân thấy bất ngờ.
Người đến chính là Tiêu Qua!
Gặp Diệp Quân, Tiêu Qua cũng thấy bất ngờ. Y nhìn chiếc rìu lớn rơi trên đất ở gần đó rồi hỏi: "Diệp huynh, huynh vừa xử xong gã to xác đó rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Qua giơ ngón tay cái: "Lợi hại!"
Diệp Quân mỉm cười: "Huynh cũng tới khiêu chiến gã khổng lồ đó à?"
Tiêu Qua gật đầu: "Đúng vậy! Ta thu hoạch được rất nhiều sau trận chiến trước đây. Thế nên ta muốn tới một mình khiêu chiến gã lần nữa!"
Diệp Quân bật cười. Hắn biết, nhiều khi chỉ có một cách để đối mặt với nỗi sợ, đó chính là vượt qua nó!
Từ sau khi hai người họ đánh thắng người khổng lồ thì cả hai đều không sợ hãi gã nữa!
Diệp Quân cười nói: "Tiêu huynh, huynh lên đi! Ta phải về rồi!"
Tiêu Qua gật đầu: "Được!"
Diệp Quân quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, tầng thứ chín lại vang vọng tiếng đánh nhau.
...
Sau khi rời khỏi tháp thí luyện, Diệp Quân tới Tàng Thư Các của thư viện Quan Huyên, ở đây có đủ các loại sách!
Đọc sách!
Cũng giống như ở Diệp phủ, ngoài thời gian tu luyện, việc hắn thích nhất chính là đọc sách.
Đọc sách có thể nâng cao tư tưởng, phát hiện ra sự nông cạn và thấu hiểu nhân tính của chính mình.
Hơn nữa, đọc sách cũng có lợi cho việc tu luyện!
Đọc sách khiến người ta tĩnh tâm, tập trung và tự xét lại mình!
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày tỷ võ với Nam Huyền, mỗi ngày ngoài thời gian tu luyện ở tháp thí luyện ra, Diệp Quân đều đọc sách.