Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 37




Lúc nhìn thấy người khổng lồ xách rìu lớn bước ra, phải nói rằng hai người đều thấy thế giới như sụp đổ!

Mẹ kiếp!

Vẫn còn rìu sao?

Diệp Quân và Tiêu Qua bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó, cả hai đều chạy về phía trận pháp dịch chuyển!

Phải chuồn thôi!

Mà ngay lúc này, không trung bỗng vang lên tiếng xé gió!

Tiếp đó, Diệp Quân và Tiêu Qua vừa chạy tới trước trận pháp dịch chuyển đã thấy một chiếc rìu lớn chém lên trận pháp.

Ầm!

Trận pháp dịch chuyển lập tức nổ tung!

Hai người đều sững sờ.

Toi rồi!

Diệp Quân nhìn người khổng lồ kia, sau đó nói: "Tiêu huynh, không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!"

Tiêu Qua trầm mặc.

Không còn đường lui, chắc chắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!

Chỉ có thể liều một phen thôi!

Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Ta đánh trực diện, huynh tìm cơ hội!"

Nói rồi, y bỗng mạnh mẽ xông lên trước, trường thương trong tay chĩa thẳng về phía người khổng lồ.

Vù!

Trường thương xuyên bầu trời, xé toang không khí, vô cùng đáng sợ!

Lúc này, người khổng lồ kia đột nhiên xoè tay phải ra, chiếc rìu lớn ở đằng xa lập tức bay về tay gã. Tiếp đó, gã chém mạnh rìu xuống!

Ầm!

Nhát này chém xuống, trường thương của Tiêu Qua bị đánh bay. Ngay lúc đó, Tiêu Qua ở phía xa nhún người nhảy lên, đón lấy thanh trường thương bị đánh bay của mình, sau đó y xoay người, lại tiếp tục đâm thương về phía người khổng lồ kia!

Một đường thương mang toả ra trên mũi thương!

Người khổng lồ kia mặt không đổi sắc, giơ rìu lên chém xuống!

Ầm!

Chớp mắt, cả Tiêu Qua và trường thương bay về sau mấy chục trượng!

Gần như ngay lúc đó, Diệp Quân xuất hiện ngay sau người khổng lồ kia như một hồn ma, hắn đâm một kiếm ngay sau gáy của gã!

Keng!

Kiếm đâm vào được vài tấc đã bị kẹt lại!

Diệp Quân thầm kinh hãi, vội buông thanh khí kiếm ra, sau đó thuận thế lộn nhào về sau. Gần như ngay cùng lúc đó, một chiếc rìu quét ngang qua vị trí hắn vừa đứng lúc nãy. Chiếc rìu này quét qua, không khí xung quanh như bị đánh nát vụn!

Lúc này Diệp Quân đang lùi về sau mấy trượng, sau đó xoè bàn tay ra, một thanh khí kiếm được ngưng tụ.

Người khổng lồ nhìn Diệp Quân, đang định ra tay thì sau lưng gã bỗng vang lên tiếng xé gió. Gã quay phắt người lại, bấy giờ, một thanh trường thương đã đâm về phía gã. Gần như cùng một lúc, Diệp Quân thuận thế nhào về phía trước...

Người khổng lồ lại vung rìu!

Rầm!

Tiêu Qua lại lần nữa bị đánh bay, lần bay này xa những hơn bốn mươi trượng, sau đó đập mạnh xuống đất. Vừa đáp đất, y đã phun ra một búng máu tươi!

Bấy giờ, Diệp Quân ở đằng xa bỗng đâm một kiếm từ dưới háng của người khổng lồ.

Bỉ ổi?

Trong cuộc chiến sinh tử, đánh đàn ông thì phải đánh chỗ này!

Nhát kiếm này đâm vào được vài tấc rồi vẫn bị kẹt lại!

Diệp Quân ngơ người!

Mẹ kiếp?

Chỗ này mà cũng bị kẹt à?

Lúc này, trên đầu hắn truyền tới một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố. Diệp Quân vội buông kiếm, lại thuận thế nhào ra sau mấy vòng, tránh được nhát rìu chí mạng của người khổng lồ. Ngay lúc này, hắn chỉ tay, một thanh khí kiếm bỗng bay ra, cắt ngang cổ họng của người khổng lồ!

Vù!

Khí kiếm chỉ cắt một đường mảnh trên cổ họng người khổng lồ, mà chớp mắt, gã vung tay một cái, thanh khí kiếm kia đã bị đập nát!

Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân nặng nề, hắn nhìn chằm chằm nơi cổ họng của người khổng lồ, không biết đang nghĩ gì!

Lúc này, người khổng lồ bỗng đi về phía Diệp Quân. Mỗi bước đi của gã đều khiến mặt đất rung chuyển, khiến người ta vô cùng sợ hãi!

Diệp Quân đột nhiên nói: "Tiêu Qua huynh, giúp ta cầm chân gã một giờ đồng hồ!"

"Một giờ!"

Tiêu Qua trợn trắng mắt, sau đó nằm luôn lên đất: "Ta đầu hàng!"

Diệp Quân vội nói: "Thế thì ba mươi phút, trong vòng ba mươi phút ta chắc chắn giết được gã!"

Ba mươi phút!

Tiêu Qua trầm mặc.

Thấy người khổng lồ sắp ra tay, Diệp Quân vội thuyết phục: "Chỉ ba mươi phút thôi, chắc chắn ta sẽ giết được gã!"

Tiêu Qua cắn răng sau đó nhún người lao về phía người khổng lồ kia. Tốc độ của y cực nhanh, người chưa đến mà khí tức lạnh lẽo đã đến rồi!

Người khổng lồ chợt quay người, sau đó vung rìu chém về phía Tiêu Qua!

Ầm!

Tiêu Qua lại bị đánh bay!

Ngay lúc này, từng thanh khí kiếm dưới sự điều khiển của Diệp Quân chém về phía người khổng lồ kia. Mục tiêu của tất cả khí kiếm này đều là cổ họng của người khổng lồ!

Ầm ầm ầm ầm...

Từng tiếng nổ không ngừng vang vọng trong không trung!

Vết cắt nơi cổ họng của gã khổng lồ ngày một to!

Bấy giờ, người khổng lồ đột nhiên cầm rìu mạnh mẽ quét quanh bốn phía.

Ầm!

Mấy chục thanh khí kiếm bị đánh nát trong tích tắc, mà ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt gã như một bóng ma, rồi chém một kiếm vào cổ họng gã.

Rắc!

Vết cắt ở cổ họng người khổng lồ lại to thêm!

Diệp Quân chỉ chém một kiếm, không tham lam, lập tức buông khí kiếm rồi nhào về sau. Đáp đất xong hắn lại lùi thêm vài bước nữa để kéo dài khoảng cách với người khổng lồ. Ngay khi dừng lại, hắn tiếp tục điều khiển khí kiếm bay về phía người khổng lồ.

Vù!

Một thanh khí kiếm lại tiếp tục chém vào cổ họng gã!

Rắc!

Vết cắt lại to thêm vài phân!

Mà lúc này, gã người khổng lồ cũng đã nhận ra Diệp Quân mới là nguy hiểm nhất. Gã lập tức nhấc rìu xông về phía Diệp Quân!

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân hơi tái, vội gọi: "Tiêu huynh, mau cản!"

Nói rồi hắn thuận thế lộn sang bên, tránh được một nhát rìu chí mạng!

Ở đằng xa, Tiêu Qua toàn thân be bét máu gào lên một tiếng rồi lại lần nữa xông về phía người khổng lồ!

Người khổng lồ bỗng quay phắt người, chém một nhát rìu ra!

Nhát rìu này chém ra, một tiếng nổ lớn vang lên!

Ầm!

Cùng với một mảng trời thương mang vỡ nát, Tiêu Qua bay thẳng về sau hơn năm mươi trượng, sau cùng đập mạnh xuống đất, cơ thể co quắp, máu tươi ào ạt tuôn ra từ miệng... Chương 38: Lần cuối rồi!

Mà lúc này, lại có thêm mấy thanh khí kiếm liên tiếp chém vào cổ họng người khổng lồ.

Ầm ầm ầm!

Mấy tiếng nổ vang lên, cổ họng gã khổng lồ nứt ra một vết lớn, ngay lúc này, gã liên tục lùi về sau mấy trượng.

Thấy vậy, Diệp Quân vô cùng phấn khích, vội gọi: "Tiêu huynh, mau cầm chân gã, ta sắp giết được gã rồi!"

Tiêu Qua nằm ở đằng xa run giọng nói: "Ta là thương tu chứ không phải là thể tu!"

Bấy giờ gã khổng lồ đã vô cùng tức giận, gã xông thẳng về phía Diệp Quân!

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân chợt tái đi, hắn vội vã chạy!

May là lúc ở tầng dưới hắn đã luyện thành thục kỹ năng tránh né rồi!

Thế nên người khổng lồ kia chém liên tiếp mấy nhát rìu mà đều không thể đánh trúng hắn!

Diệp Quân cũng không dám đối đầu trực diện, vì sức của hắn thua xa gã to xác này, nếu đánh trực diện, dù hắn không chết thì cũng mất hết sức chiến đấu!

Thế nên Diệp Quân vừa chạy vừa gọi: "Tiêu huynh, mau, lần cuối cùng rồi! Cố gắng thêm lần này nữa thôi!"

Ở phía xa, Tiêu Qua mặt đầy máu bò trên đất ngẩng đầu nhìn gã người khổng lồ. Khi thấy cổ gã sắp lìa khỏi đầu, mắt y loé lên tia dữ tợn, sau đó y dùng hết sức lực toàn thân nhảy lên xông về phía người khổng lồ!

Bấy giờ, người khổng lồ quay đầu, lại chém ra một nhát!

Rầm!

Thương mang vỡ nát, Tiêu Qua bay vút ra sau hơn trăm trượng, lúc rơi xuống đất, cả người y co quắp.

Tiêu Qua nằm trên mặt đất thều thào: "Không ổn rồi, ta sắp không xong rồi..."

Phía xa, ngay khoảnh khắc Tiêu Qua bị chém, Diệp Quân nhắm chuẩn cơ hội xông lên trước, tay cầm khí kiếm cắm ngay vào cổ họng người khổng lồ.

Bụp!

Lần này, khí kiếm đâm xuyên cổ họng gã, sau đó mắt Diệp Quân loé lên tia dữ tợn, xoay kiếm một vòng.

Phựt!

Đầu người khổng lồ bay vút ra ngoài!

Thấy vậy, Diệp Quân chợt thở phào một hơi. Nhưng ngay lúc đó, người khổng lồ kia đột nhiên cầm rìu huơ một vòng, chiếc rìu lớn tuột khỏi tay gã bay ra ngoài. Không chỉ thế, bao quanh rìu còn là từng đường sấm chớp cực kì ghê rợn!

Sắc mặt Diệp Quân tái mét, muốn chạy mà không kịp nữa rồi!

Rầm!

Diệp Quân bị đánh bay, nói ra cũng trùng hợp, hắn rơi xuống ngay trên người Tiêu Qua đang thoi thóp kia, sau đó kéo lê theo Tiêu Qua trượt trên đất thêm mấy chục trượng nữa.

Tiêu Qua: "..."

Diệp Quân phun liền mấy búng máu. Hắn mặc kệ tất cả vội nhìn người khổng lồ ở đằng xa. Lúc này, gã khổng lồ từ từ quỳ xuống rồi tan biến từng chút một.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân mới thở phào nhẹ nhõm rồi nằm sang bên cạnh Tiêu Qua.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tiêu Qua: "Tiêu Qua, huynh còn ổn không?"

Tiêu Qua run run đáp: "Ổn, chỉ sắp mất mạng thôi!"

Diệp Quân nhếch môi cười: "Chúng ta thắng rồi!"

Tiêu Qua gật đầu: "Nếu mà không thắng thì chắc phải hẹn gặp lại ở kiếp sau rồi!"

Diệp Quân cười ha ha.

Cảm giác chiến đấu thật ra rất đã!

Lúc này, cánh cửa sáng ở đằng xa đột nhiên khẽ chấn động. Cảm nhận được điều này, sắc mặt hai người đều thay đổi, vội nhìn về hướng đó. Bấy giờ, một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong cánh cửa!

Hai người nhíu chặt mày.

Người phụ nữ không phải là người thật, chỉ là ảo ảnh. Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền màu xanh biếc, tóc dài phủ sau vai, lưng đeo một hộp kiếm.

Kiếm tu?

Lúc này, người phụ nữ chậm rãi bước tới trước mặt hai người. Bà ấy nhìn đánh giá cả hai một lượt rồi cười nói: "Hai người các ngươi hợp tác đánh à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"

Bà ấy nhìn Diệp Quân và Tiêu Qua, cười nói: "Hai người các ngươi đều rất khá. Ở thế giới dưới Trung Thổ Thần Châu, hai người các ngươi là người thứ hai phá được tầng thứ chín!"

Tiêu Qua và Diệp Quân đều sửng sốt.

Người thứ hai?

Tiêu Qua lập tức bò dậy hỏi: "Ai là người đầu tiên?"

Người phụ nữ cười: "Một cô gái của Trung Thổ Thần Châu, tên là Tịch Huyền. Nói cho hai ngươi biết, cô ấy một thân một mình phá ải đấy nhé! Hơn nữa, lúc đó cô ấy cũng chỉ mới mười bảy tuổi như các ngươi!"

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Quân và Tiêu Qua đều trầm xuống!

Niềm vui khi vượt ải vừa nãy đã hoàn toàn tan biến!

Người phụ nữ chợt cười: "Đừng nhụt chí, hai ngươi đã rất ưu tú rồi! Nào, đây là phần thưởng cho các ngươi!"

Nói rồi, bà ấy xoè bàn tay, một chiếc hộp xuất hiện trước mặt hai người.

Diệp Quân chớp mắt: "Chỉ có một?"

Người phụ nữ gật đầu: "Một thôi!"

Diệp Quân nói: "Bọn ta có hai người lận! Có thể cho thêm một phần nữa không?"

Người phụ nữ nháy mắt: "Không được!"

Diệp Quân cứng họng, hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là một quyển trục.

Diệp Quân hơi tò mò hỏi: "Đây là?"

Người phụ nữ cười đáp: "Công pháp tu luyện cấp Tiên!"

Trên cấp Thiên!

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Quân và Tiêu Qua đều thay đổi!

Thư viện Quan Huyên cũng không có đồ tốt cỡ này!

Diệp Quân với Tiêu Qua nhìn nhau, cuối cùng hắn nói: "Có thể cùng nhau xem!"

Tiêu Qua gật đầu đồng ý!

Diệp Quân tiếp tục nói: "Sau khi cùng xem thì nó thuộc về ta".

Tiêu Qua lắc đầu, không đồng ý!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, hắn do dự một lúc rồi hỏi: "Có thể cho bọn ta thêm một quyển không?"

Người phụ nữ đang định nói gì đó thì như chợt phát hiện ra điều gì, sắc mặt thay đổi, tay phải bà ấy bỗng nắm lấy tay Diệp Quân.

Diệp Quân ngơ ngác!

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt khó tin: "Không thể tin nổi..."

Nói đến đây, bà ấy không nói thêm gì nữa!

Diệp Quân không hiểu gì.

Một lát sau, người phụ nữ nhìn Diệp Quân chăm chú, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, bà ấy buông tay Diệp Quân ra, cười đáp: "Được!"

Nói rồi bà ấy lấy một chiếc hộp nữa đưa cho Diệp Quân.

Nghe vậy, Diệp Quân và Tiêu Qua đều mừng rỡ.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân với ánh mắt vừa dịu dàng vừa phức tạp.

Một lát sau, bà ấy khẽ nói: "Ảo ảnh của ta sắp tan biến rồi! Rất chờ đợi hai ngươi đến tổng viện!"

Diệp Quân nhìn người phụ nữ: "Tiền bối là người của tổng viện ạ?"

Người phụ nữ cười đáp: "Đúng vậy, thư viện Quan Huyên của vũ trụ Quan Huyên, tổng viện vui lắm! Nhớ đến nhé!"

Nói rồi bà ấy dần dần trở nên mờ ảo, chẳng mấy chốc đã tan biến.

Lúc này, trong Tiểu Tháp, giọng của Tiểu Tháp bỗng vang lên: "Diệp Vũ, không ngờ gặp lại cô ấy ở nơi này, trong tình cảnh này..."

Giọng nói bí ẩn kia hỏi: "Là vị kia đấy à?"

Tiểu Tháp khẽ đáp: "Năm xưa gặp, cô ấy còn là một cô gái nhỏ, không ngờ bây giờ đã có thể gánh vác một phương rồi!"