Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 310: 212: Ta Sẽ Tới Tìm Huynh




Treo thưởng truy nã!

Lại còn là lệnh treo thưởng truy nã từ thư viện Quan Huyên!

Nghe Cố Triều Nguyên nói xong, sắc mặt của Tịch Huyền và Diệp Khải đều thay đổi.

Quan trọng nhất là, thể thức tranh giành số mệnh đại đạo đã thay đổi! Ai giết được Diệp Quân thì người đó là quán quân, hơn nữa sẽ có được đến ba đạo số mệnh đại đạo.

Một trăm vạn tiên tinh, rất quý giá.

Nhưng số mệnh đại đạo mới là cái đáng quý nhất, tiền bạc không thể sánh được.

Vì sao?

Vì có được số mệnh đại đạo có nghĩa là được đại đạo che chở, ngươi có thể gặp dữ hoá lành, có thể ngang nhiên ngẩng mặt đi trong khi những người khác phải dè dặt như đi trên phiến băng mỏng, nếu ngươi có được càng nhiều số mệnh đại đạo thì cuộc đời ngươi càng thăng hoa!

Tất cả khổ nạn đều không thể làm gì được ngươi!

Cuộc đời của ngươi như nở hoa vậy!

Năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút phát ra ba nghìn đạo số mệnh đại đạo, thư viện độc chiếm hai nghìn đạo, một nghìn đạo còn lại phát tán rải rác trong vũ trụ, người có duyên sẽ gặp được.

Ba nghìn đạo số mệnh đại đạo này là thứ đám thế gia kia thèm khát nhất.

Vì sao?

Vì thiên tài trong gia tộc bọn họ không thiếu công pháp, không thiếu thần vật, không thiếu bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, chỉ thiếu số mệnh đại đạo mà thôi!

Số mệnh đại đạo có thể khiến thiên tài của bọn họ đi xa hơn!

Mà bây giờ, quán quân cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có thể được thưởng đến ba đạo số mệnh đại đạo!

Hơn nữa, giới hạn tuổi tác được nâng từ hai mươi hai lên đến bốn mươi lăm!

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là thiên tài đời trước cũng có thể tham gia!

Điều này khiến vô số tông môn và thế gia phát cuồng!

Thế gia và tông môn nào có được ba đạo số mệnh đại đạo thì có nghĩa gia tộc và tông môn của họ sẽ có thể xuất hiện thêm ba vị yêu nghiệt tuyệt thế nữa!



Tranh!

Đám thế gia và tông môn tới từ vũ trụ Quan Huyên cũng xao động!

Cố Triều Nguyên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp.

Ông ta nói với Diệp Quân những điều này không phải vì muốn Diệp Quân nợ mình một ân nghĩa, mà chỉ đơn thuần là không thể tiếp tục trơ mắt nhìn những hành vi đáng khinh của đám thế gia và tông môn kia nữa.

Ức hiếp người quá đáng!

Đặc biệt là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, những hành vi đó thật sự quá ô nhục, hổ thẹn với danh tiếng của thế gia cổ xưa!

Vì ông ta là người chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối nên ông ta là người hiểu rõ những gì đã xảy ra hơn ai hết.

Chèn ép một cậu thiếu niên như thế này, thật sự là hiếp người quá đáng!

Diệp Quân bỗng nhìn Cố Triều Nguyên: "Tiền bối là người của thư viện sao?"

Cố Triều Nguyên gật đầu: "Viện trưởng thư viện, Cố Triều Nguyên!"

Diệp Quân cười nói: "Thế mà tiền bối còn tới báo tin cho ta?"

Cố Triều Nguyên lắc đầu: "Diệp công tử, rất xin lỗi, ta không thể chống lại cường quyền, giúp công tử giành lấy công bằng, thậm chí còn không thể báo cáo lại sự thật của mọi việc lại cho tổng viện...!rất xin lỗi!"

Ông ta không phải là Diệp Quan Chỉ!

Báo với tổng viện?

Nếu ông ta dám làm vậy, ông ta sẽ không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai!

Đám thế gia và tông môn kia có thực lực để làm việc này!

Bọn họ còn kiềm chế được cả Diệp Quan Chỉ, đừng nói đến một viện trưởng nho nhỏ như ông ta!

Diệp Quân lắc đầu: "Ta hiểu được!"

Cố Triều Nguyên gật đầu: "Diệp công tử, bây giờ nếu công tử muốn sống sót thì chỉ có một cách, tới tìm Diệp Quan Chỉ cô nương ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chỉ có cô ấy mới có thể giúp công tử rút lại lệnh truy nã có thưởng từ thư viện!"

Diệp Quân cười đáp: "Ta hiểu rồi!"

Cố Triều Nguyên khẽ gật đầu: "Bảo trọng!"



Nói rồi ông ta quay người rời đi.

Diệp Khải nhìn Diệp Quân, cười khổ.

Y vốn định tranh giành số mệnh đại đạo, nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi!

Diệp Quân bỗng nhìn hai người: "Hai người tính thế nào?"

Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, ta đi theo huynh!"

Y biết sắp tới sẽ có rất nhiều người truy sát Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân thân cô thế cô, sao có thể chống đỡ nổi sự truy sát của đám thiên tài kia được? Hơn nữa, có thể còn có thiên tài từ vũ trụ Quan Huyên xuống!

Diệp Quân lại lắc đầu: "Diệp Khải đệ, đệ có tạo hoá riêng của mình, không cần phải đi theo ta!"

Hắn không muốn liên luỵ Diệp Khải.

Nếu Diệp Khải theo hắn giết thiên tài tới từ tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ tạo ra vô số mối nhân quả, hắn không muốn liên luỵ đến Diệp Khải!

Diệp Khải còn định nói gì đó, Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Diệp Khải đệ, nghe lời ta, đệ chăm chỉ tu luyện, nhà họ Diệp còn phải dựa vào đệ!"

Diệp Khải im lặng.

Lúc này, giọng nói thần bí bỗng nói: "Nếu con muốn giúp cậu ấy thì phải nâng cao thực lực của mình, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được Pháp Tắc còn lại!"

Diệp Khải thầm nói: "Sư phụ, con vẫn lo cho Diệp Quân ca!"

Giọng nói thần bí: "Bây giờ con đi theo cậu ấy không giúp được gì cho cậu ấy cả!"

Diệp Khải trầm ngâm.

Giọng nói thần bí: "Đến lúc thực lực của con được nâng lên một tầm cao mới thì sẽ giúp được nhiều hơn cho cậu ấy!"

Diệp Quân bỗng nói: "Diệp Khải đệ, tin ta, ta sẽ cố gắng sống sót!"

Diệp Khải nhìn Diệp Quân, sau một hồi trầm ngâm, y nói: "Diệp Quân ca, ta phải đi tìm Pháp Tắc, huynh yên tâm, lúc ta tìm được đạo Pháp Tắc thứ ba thì ta sẽ tới tìm huynh!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, bảo trọng!"

Nói xong, y quay người hoá thành một đạo lôi quang, biến mất phía chân trời!.