Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 28




Nam Huyền cười nói: “Rất đơn giản, chỉ cần nói Diệp Quân công tử và Nạp Lan cô nương cùng sống trên một ngọn núi!”

Khưu trưởng lão nhíu mày: “Đơn giản vậy sao?”

Nam Huyền cười lớn: “Khưu trưởng lão, ông không hiểu đâu, trong mắt người đàn ông không thể có một hạt cát, một khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ có tin đồn thất thiệt, cuối cùng sẽ biến thành Diệp Quân công tử và Nạp Lan cô nương sống chung với nhau rồi! Đến lúc đó, sao Tôn Hùng có thể chịu nổi?”

Khưu trưởng lão cười: “Tin đồn có thể giết người!”

Nam Huyền gật đầu: “Đừng để người của chúng ta lan truyền tin đồn này, hãy để người khác làm!”

Khưu trưởng lão gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Nam Huyền chậm rãi nhắm mắt lại: “Tỷ… tỷ yên tâm, ta không chỉ khiến hắn đền mạng, mà còn khiến toàn bộ gia tộc họ Diệp phải đền mạng cho tỷ…”



Diệp Quân đến tìm Phí Bán Thanh.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn luyện công pháp cấp Thiên ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Phí Bán Thanh lắc đầu đáp: “Chuyện này ta không giúp nổi ngươi!”

Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Nói thật cho ngươi biết, trong thư viện chỉ có ba quyển công pháp cấp Thiên, đều ở Kinh Các, người bình thường không được phép xem!”

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Đạo sư, người tu luyện công pháp gì?”

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta thật sự tu luyện công pháp cấp Thiên, nhưng trong thư viện có quy định, không được truyền lại cho học sinh, học sinh muốn có công pháp cấp Thiên thì phải dùng đủ học phần để đổi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Học phần?”

Phí Bán Thanh gật đầu: “Có hai cách để có được học phần, thứ nhất là hoàn thành một số nhiệm vụ do thư viện đưa ra, ví dụ như truy sát một số người bị thư viện truy nã, hoặc lập công lớn cho thư viện. Nếu ngươi dựa vào phương pháp này để lấy công pháp cấp Thiên thì phải dùng ít nhất mười năm!”

Mười năm?

Diệp Quân lắc đầu: “Đổi phương pháp khác đi!”

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Đi cướp!”

Diệp Quân do dự rồi nói: “Người giữ sách mạnh không?”

Phí Bán Thanh gõ vào đầu Diệp Quân, trừng mắt nói: “Ngươi định đi cướp thật sao?”

Diệp Quân mỉm cười giễu cợt.

Phí Bán Thanh nói: “Ngươi đừng làm bừa, việc đi cướp Kinh Các, đừng nói là ta, mà ngay cả viện trưởng cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!”

Diệp Quân cảm thấy đau đầu.

Lẽ nào thật sự phải dùng công pháp cấp Địa sao?

Phí Bán Thanh nói: “Đi! Ta dẫn ngươi đến một nơi!”

Nói xong, bà ấy dẫn Diệp Quân rời khỏi đại điện.

Một lúc sau, hai người đã đến trước một tòa thành cổ.

Tòa thành này tên Huyền Thành, tọa lạc dưới chân núi thư viện Quan Huyên, vô cùng phồn hoa.

Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân đi về phía xa. Diệp Quân nhìn hai bên đường phố tấp nập người qua lại, tò mò: “Đạo sư, chúng ta đi đâu vậy?”

Phí Bán Thanh nói: “Đến Tiên Bảo Các!”

Tiên Bảo Các!

Diệp Quân hỏi: “Là thương hội lớn nhất Nam Châu sao?”

Phí Bán Thanh gật đầu.

Diệp Quân định nói tiếp nhưng hai người đã đến nơi.

Vừa đến cổng Tiên Bảo Các, một ông lão mặc áo xám đã đi ra nghênh đón, cười nói: “Phí đạo sư, sao hôm nay bà lại rảnh rỗi đến Tiên Bảo Các vậy?”

Phí Bán Thanh nói: “Mua quyển công pháp cấp Thiên!”

Ông lão áo xám sững sờ, sau đó nói: “Vào trong rồi nói!”

Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh với vẻ kinh ngạc.

Hắn không ngờ đạo sư lại dẫn hắn đi mua công pháp.

Trong một căn phòng.

Ông lão áo xám nhìn Phí Bán Thanh: “Phí đạo sư, một quyển công pháp cấp Thiên cần ít nhất năm mươi nghìn kim tinh! Đây là cái giá thấp nhất rồi!”

Năm mươi nghìn kim tinh!

Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, trên người hắn bây giờ còn không có nổi mười nghìn kim tinh.

Mà quyển công pháp cấp Thiên này lại tốn đến năm mươi nghìn!

Nghèo thật!

Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này!

Lúc này, Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão: “Đây!”

Ông lão áo xám vội vàng lấy chiếc nhẫn, nói: “Xin đợi chút!”

Nói xong ông lão quay người rời đi.

Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Đạo sư, ta…”

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Chút tiền thôi mà!”

Diệp Quân nghi ngờ: “Thật sao?”

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Dù sao ta cũng là đạo sư của thư viện Quan Huyên, tham ô chút là có thể kiếm lại thôi!”

Diệp Quân: “…”

Lúc này, ông lão áo xám đi tới, đưa một quyển trục màu đen đến trước mặt Phí Bán Thanh, bà ấy liếc nhìn rồi đưa luôn cho Diệp Quân: “Đi thôi!”

Nói xong, bà ấy đứng lên rời đi.

Diệp Quân do dự một hồi rồi cũng đứng dậy, lúc rời đi, hắn quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, có một bức chân dung của một người phụ nữ trên tường.

Người phụ nữ đó để tóc ngắn, trên người mặc áo ngắn tay, bên dưới mặc váy, đeo một chiếc túi nhỏ ở eo.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ rồi bước đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve bức chân dung.

Lúc này, ông lão áo xám và Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, hắn nhẹ giọng nói: “Tiền bối, đây là ai?”

Ông lão áo xám cười nói: “Là người sáng lập Tiên Bảo Các!”

Diệp Quân hỏi tiếp: “Nàng ấy tên gì?”

Ông lão áo xám nói: “Tần Quan!”

Tần Quan!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, cảm thấy hơi hoảng hốt.

Trong tòa tháp nhỏ, Tiểu Tháp nói: “May là chưa đưa cái túi nhỏ kia cho hắn…”

Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi định lúc nào cho hắn?”

Tiểu Tháp nói: “Ngay từ đầu ta đã định đưa cho hắn. Nhưng nghĩ đến cha hắn… vẫn nên đợi thêm đã! Để hắn chịu khổ chút cũng không sao! Lão chủ nhân từng nói con trai phải nuôi dưỡng cực khổ chút!”

Giọng nói bí ẩn: “…”