Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1




Gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ.

“Ta nhất quyết không đồng ý!”

Trong đại điện gia tộc họ Diệp, gia chủ gia tộc họ Diệp là Diệp Tiêu tức giận nhìn thanh niên trước mặt: “Ngươi muốn từ bỏ vị trí thế tử sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nên từ bỏ ý định này đi!”

Người thanh niên nói với vẻ mặt chua xót, bất lực: “Tộc trưởng, bây giờ ta không có tu vi, thật sự không thích hợp làm người thừa kế gia tộc họ Diệp!”

Diệp Tiêu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, từ năm mười hai tuổi ngươi đã bắt đầu giúp gia tộc tranh giành mỏ linh thạch, đến nay đã giúp gia tộc giành được ba mươi sáu mỏ linh thạch! Lúc gia tộc họ Diệp ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có chín mỏ, ngươi đã giúp gia tộc họ Diệp lấy thêm hai mươi bảy mỏ! Có thể nói gia tộc họ Diệp có được ngày hôm nay đều là dựa vào ngươi! Mặc dù bây giờ ngươi đã mất đi tu vi, nhưng ngươi vẫn là công thần số một của gia tộc họ Diệp! Lúc này, nếu ta bãi bỏ vị trí thế tử của ngươi, sẽ làm mất lòng đệ tử gia tộc họ Diệp! Sẽ bị những thế gia khác coi thường, người ngoài sẽ nói gia tộc họ Diệp qua cầu rút ván, nói Diệp Tiêu ta lòng lang dạ sói!”

Người thanh niên nghiêm túc đáp: “Gia chủ, bây giờ ta không còn tu vi, thật sự rất khó đảm nhiệm trọng trách lớn! Ngài hãy cho ta được toại nguyện, để ta rút lui đi!”

Diệp Tiêu cười đáp: “Ngươi không cần lo về chuyện tu vi, cứ từ từ khôi phục, gia tộc họ Diệp sẽ đợi ngươi, mất bao nhiêu thời gian cũng đợi!”

Người thanh niên bất lực không nói nên lời.

Sau khi người thanh niên rời đi, Diệp Tiêu nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Người thanh niên mất đi tu vi, chắc hẳn là áp lực rất lớn.

...

Sau khi rời khỏi đại diện, người thanh niên còn chưa đi được bao xa thì phía xa đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông.

Lúc người mặc áo trắng đi đầu nhìn thấy người thanh niên, vội vàng tiến lên cúi đầu chào: “Diệp Quân ca!”

Người thanh niên tên Diệp Quân gác lại suy nghĩ, cười nói: “Diệp Khải đệ, đệ… đã đạt tới cửu cảnh đỉnh cao rồi sao?”

Diệp Khải cười nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân nói tiếp: “Hay là đệ làm thế tử đi!”

Nghe vậy, Diệp Khải giật nảy mình, vội vàng nói: “Không không! Diệp Quân ca, huynh đừng đùa!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đệ và Diệp Mãn đệ đều đã đạt cửu cảnh đỉnh cao, muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng không khó, đệ và đệ ấy hoàn toàn có thể trở thành thế tử!”

Diệp Khải lại lắc đầu, xua tay nói: “Diệp Quân ca, ta biết huynh suy sụp về chuyện tu vi đột nhiên biến mất, ta chỉ muốn nói đời người có lúc cao lúc thấp, lúc thuận lợi không nên kiêu ngạo, lúc gặp khó khăn phải suy nghĩ kỹ càng, ta tin rằng một ngày nào đó huynh sẽ thành công! Huynh đừng nhắc đến chuyện ta làm thế tử nữa! Lời này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ rằng huynh đệ gia tộc họ Diệp chúng ta bất hòa đấy!”

Diệp Quân lại thở dài.

Sau khi Diệp Quân rời đi, chàng trai bên cạnh Diệp Khải nghiêm nghị nói: “Diệp Khải ca, huynh có thể làm thế tử mà!”

Diệp Khải lắc đầu: “Diệp Quân ca vừa gặp khó khăn, ta mà đạp lên thì huynh đệ trong gia tộc sẽ nghĩ ta thế nào? Gia chủ và các trưởng lão sẽ nghĩ ta ra sao?”

Vừa nói y vừa nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, khẽ nói: “Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta không thể đứng lên lần nữa sao?”

Chàng trai do dự rồi nói: “Nhưng ta nghe nói Diệp Mãn và ông của hắn sắp hành động rồi!”

Diệp Khải bình tĩnh nói: “Có dũng khí đấy! Nếu hắn thành công thì sau này sẽ phải gọi hắn là Diệp Mãn ca!”

Chàng trai hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”

Diệp Khải nói tiếp: “Giết cả nhà!”

Chàng trai: “…”

Diệp Khải nhìn chàng trai: “Lần sau gặp Diệp Quân ca phải tôn trọng hơn, lúc người ta ở đỉnh cao, chúng ta không nịnh bợ, lúc người ta khó khăn, chúng ta cũng không thể dẫm đạp!”

Chàng trai khẽ gật đầu: “Biết rồi ạ!”



Sau khi rời khỏi gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến thẳng gia tộc họ Nạp Lan.

Hủy hôn!

Hắn và tiểu thư gia tộc họ Nạp Lan là Nạp Lan Ca có hôn ước, đây vốn là giao ước của hai bên gia tộc.

Nhưng bây giờ hắn đã mất hết tu vi, trở thành một người bình thường, vì vậy không muốn người ta lỡ dở tuổi xuân.

Một lát sau, Diệp Quân đã đến gia tộc họ Nạp Lan.

Trong đại điện, Diệp Quân ngồi yên lặng.

Lúc này, một cô gái chậm rãi bước vào.

Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là dáng người quyến rũ đủ để khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải đắm chìm.

Trên tay cô là một cuốn sách cổ.

Nạp Lan Ca.

Phía Bắc Nam Châu, Nạp Lan là đẹp nhất.

Một trong hai đại mỹ nữ ở Nam Châu.

Bên cạnh Nạp Lan Ca còn có một ông lão mặc đồ đen.

Nạp Lan Ca ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhanh chóng lấy ra văn thư định hôn đặt trước mặt Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, ta đến để từ hôn! Muội yên tâm, ta là người biết rõ mình là ai, ta tuyệt đối sẽ không bám lấy muội, ta giao văn thư này cho muội, từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì nữa!”

Nói xong, hắn đặt văn thư định hôn xuống, quay người bỏ chạy.

Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn Nạp Lan Ca với vẻ khó hiểu.

Nạp Lan Ca lấy ra một chiếc hộp và đưa cho hắn.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Nạp Lan Ca nói: “Trong hộp là một viên Hỗn Nguyên Đan, ta không biết cơ thể huynh có vấn đề gì, nhưng ta hy vọng có thể giúp được huynh!”

“Tiểu thư!”

Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi: “Viên đan dược linh phẩm này là Phí đạo sư cho cô để tu luyện, vô cùng quý hiếm trong thư viện Quan Huyên, cô…”

Nạp Lan Ca quay đầu liếc nhìn ông lão áo đen, sắc mặt ông lão áo đen trở nên khó coi, không dám nói thêm nữa.

Diệp Quân sững sờ nhìn chiếc hộp trước mắt một lúc.

Linh phẩm?

Đan dược được chia thành từ hạng một đến hạng chín, trên hạng chín là nhân phẩm, mà trên nhân phẩm là linh phẩm, một viên đan dược linh phẩm có giá ít nhất là hai mươi nghìn linh tinh.

Hắn là thế tử, tiền tiêu hàng tháng ở Diệp phủ cũng chỉ có một trăm linh tinh.

Đan dược linh phẩm có giá hai mươi nghìn linh tinh thực sự quá quý giá.

Diệp Quân nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ kinh ngạc.