Ta có chút tò mò: “Vậy tỷ nghĩ như thế nào?”
Quý phi đáp: “Về phần các hậu phi lục đục với nhau, ngươi hại ta, ta hại ngươi, đấu nhau đến mức đầu rơi máu chảy, còn phải giả vờ rất tốt để lừa gạt ân sủng của Hoàng Thượng? Thậm chí bọn họ còn có thể liên minh với những kẻ ác khác để tạo phản?”
Ta vui vẻ.
"Quý phi của muội à, tỷ nghĩ xem người có thể bước lên ngôi vị hoàng đế sẽ tâm cơ và mưu trí như nào đây?"
Quý phi uỷ khuất nói: “Nhưng đây chính là những gì mà tỷ thấy. "
Ta bật cười.
Trò chuyện với Quý phi một chút, đúng là khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
14
Màn đêm buông xuống, tối hôm đó ta đến dò xét Diệp gia.
Không phát hiện được gì.
Sau khi hồi cung, phía bên Hoàng Hậu cũng có tin tức truyền đến.
Thục phi không kín miệng, nhưng vấn đề là nàng ta không biết nhiều.
“Thục phi chỉ nói, trong nhà tìm về một thứ giống như sâu bọ, bảo nàng ta tìm cơ hội bỏ vào người Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu bất đắc dĩ nói.
"Ngày hôm đó tại Ngự Hoa Viên, nàng ta đã giả vờ té ngã, sau đó nhét con sâu vào trong tay áo Hoàng Thượng, sau đó Hoàng Thượng liền thay đổi, ngoài ra nàng ta không biết gì cả."
Ta cau mày: “Cổ trùng.”
Sắc mặt Hoàng Hậu cũng có vẻ nghiêm nghị, nhưng đồng tử của Quý phi lại mở to: “Vậy mà thật sự có cổ trùng sao?”
"Cổ trùng, bổn triều vẫn không có người nào giỏi những thứ này." Hoàng Hậu bình tĩnh nói.
Trong triều không những không có ai mà trong số những người ta quen cũng không có ai.
Sư tổ mặc dù rất có năng lực, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với cổ trùng.
Nếu cứ tìm kiếm nó một cách chậm rãi, cũng không biết được khi nào mới tìm thấy.
Hoàng Hậu mặt mày ủ rũ, Quý phi lúc này cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, khuôn mặt cũng chảy dài ra.
Mà ta lại trực tiếp đứng dậy.
“Liên Y?” Quý phi có chút khó hiểu nhìn ta: “Muội định làm gì vậy?”
“Trước quyền thế tuyệt đối, mọi âm mưu và thủ đoạn sẽ không còn nơi nào để trốn tránh.” Ta nói.
Cả Hoàng Hậu và Quý phi đều nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.
Mà ta cũng không có ý định giải thích.
Ta trực tiếp đi tìm ảnh vệ.
Ta cũng lười nói về bất kỳ âm mưu quỷ kế nào với Diệp gia, đã biết là bọn họ làm rồi thì ta bắt hết bọn họ là được.
Vẻ mặt của thủ lĩnh ảnh vệ hết sức phức tạp khi biết được ý định của ta.
"Cô nương, chuyện này ta cần phải xin chỉ thị từ Hoàng Thượng." Thủ lĩnh nói.
Ta nhướng mày: “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng của ngươi hiện tại vẫn bình thường sao?”
Thủ lĩnh im lặng một lúc.
Mặc dù ta dùng ngọc bội để bắt họ tuân lệnh, nhưng mà ta và Tần Quân đã quen nhau từ lâu, hành động của Tần Quân thật là…một lời khó nói hết.
Nói tóm lại, ta thực sự khá quen thuộc với vị thủ lĩnh này.
Theo lệnh của Tần Quân, thủ lĩnh đã tặng cho ta ấm nước nóng, xích đu trong viện nhà ta cũng là do hắn ta làm.
"Tóm lại một câu thôi, ngươi có đi không?" Ta hỏi hắn ta.
Thủ lĩnh tỏ ra khó xử, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Ta nghe theo cô nương."
Vì vậy, ta dẫn theo một nhóm ảnh vệ trực tiếp ẩn nấp vào Diệp gia.
Tần Quân vẫn chưa mang lại cho Diệp gia quá nhiều lợi ích, cho nên thế lực hiện tại của Diệp gia vẫn ở mức trung bình.
Vì vậy, ảnh vệ và ta tiến vào Diệp gia một cách hết sức dễ dàng.
Cũng bắt giữ hết mọi người trong Diệp gia.
Diệp đại nhân hét lên: "Ta là trọng thần trong triều, bọn tiểu đạo tặc này, mau rút lui đi!"
Ta trực tiếp giơ con dao lên, kề vào cổ ông ta.
Không hề có chút mơ hồ nào, lưỡi dao liền trực tiếp rạch một đường vào cổ Diệp đại nhân.
Diệp đại nhân vốn còn đang la hét lập tức đứng hình tại chỗ.
"Hiệp sĩ từ...từ từ nói chuyện, hiệp sĩ muốn tiền bạc hay quyền lực? Ta đều có thể cho ngươi."