ta nhìn chàng công tử áo trắng cười ngây ngô, giọng nói rất chắc chắn:"Ta vừa nhìn đã thấy hắn không bình thường rồi."
Đâu chỉ mình người, bốn người tám con mắt chúng ta đều nhìn thấy cả. Tiêu Sở Địch thăm dò hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ mình tên gì không?"
"Gọi ngươi là đại ca."
Xem ra vẫn chưa mất trí hoàn toàn.
Trong khi mẫu thân ta còn đang đau đầu không biết sắp xếp hắn thế nào, hắn đã tự mình nghĩ ra cách giải quyết. Hắn rất ngoan ngoãn đi đến bên giường, cởi giày lên giường đắp vải trắng: "Lúc ăn cơm thì gọi ta là được, lúc có việc thì cứ coi như ta c.h.ế.t rồi."
Ta bỗng nhiên cảm thấy hắn ta thật may mắn. Dù sao hắn tuy đã ngốc, nhưng ngũ quan vẫn còn đoan chính. Còn mẫu thân ta đã bị chọc tức đến mức mắt lé mũi vẹo rồi.
Như mọi người đều biết, Hồi Xuân Đường không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Tiêu Sở Địch nói bằng hữu của hắn tên là Tiểu Bạch. Mẫu thân ta hỏi hắn có phải tên là Tiểu Bạch không.
Tiểu Bạch chỉ biết vỗ tay cười ngây ngô: "Nghe lời tên ngốc này đi."
Mẫu thân ta mang đến một nắm dược liệu bảo Tiểu Bạch nghiền thành bột. Bởi vì bà chỉ lấy một nắm, Tiểu Bạch cả ngày đều nghiền nắm dược liệu đó, cho đến buổi tối nghiền đến nỗi chẳng còn bao nhiêu bột.
Mặt mẫu thân ta dần dần đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
"Ngươi đem thuốc bột của ta nghiền thành hơi nước rồi?"
Tiểu Bạch vẫn ngây ngô cười. Mẫu thân ta đã không nhịn được nữa, xông ra sắp sửa đánh người. Phụ thân ta ôm chặt bà.
Tiêu Sở Địch ôm chặt ta.
"Ngươi ôm ta làm gì?"
"Ta không phải là vì hợp cảnh sao?"
Mẫu thá chú ý tới động tĩnh bên chúng ta, bà ấy đánh hai gậy vào người Tiêu Sở Địch, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sở Địch à, ta cũng vì con tốt thôi, nếu không ta sợ con ôm không yên tâm."
Tiêu Sở Địch: "..."
Trước khi đi, mẫu thân ta tức giận vứt cây gậy xuống, chỉ vào Tiểu Bạch nói nó là một kẻ ngốc. Ta cảm thấy mẫu thân ta thật quá đáng. Tiêu Sở Địch cũng nghĩ vậy.
Tiểu Bạch mỉm cười, đồng tử đen như mực lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Ngươi nói ngươi so đo với một kẻ ngốc làm gì chứ?"
Ta lại cảm thấy mẫu thân ta mắng đúng lắm. Tiêu Sở Địch cũng nghĩ vậy. Mẫu thân của ta hoài nghi tiểu Bạch kỳ thật không ngốc.
Từ khi Tiểu Bạch tỉnh lại, khách đến Hồi Xuân đường chữa bệnh nhiều một cách lạ thường, phần lớn là vì Tiểu Bạch.
Dưới sự nỗ lực của Tiểu Bạch, thu nhập của Hồi Xuân đường bắt đầu tăng trưởng âm.
Việc ngủ dưới gầm cầu chắc cũng chẳng còn xa nữa. Ta phụng mệnh mẫu thân, tay lăm lăm cây gậy đứng đợi Tiểu Bạch ở cửa. Vừa rồi người kia đến làm gì thế? Ta liếc xéo vị khách vừa rời đi, hỏi Tiểu Bạch.
Đến xem bói cho con.