Hậu Cung Sum Họp

Chương 3




Công tử áo xanh nhìn đơn thuốc giá cao cau mày: "Thuốc ở tiệm nhà ngươi đắt thế sao?"

Ta mặt không đổi sắc, vừa nhấm hạt dưa vừa đáp: "Thuốc lần này đều là thuốc có ước mơ, cho nên đắt hơn một chút."

Công tử áo xanh kia lấy ra một xấp giấy bạc... xé nát.

Nát rồi.

Ta mỉm cười túm lấy cây gậy bên tường, muốn cho hắn biết rõ vì sao hoa lại đỏ như vậy. Mẫu thân ta giữ công tử áo xanh kia lại để trả nợ.

Hắn tên là Tiêu Sở Địch.

Thoáng chốc ba tháng trôi qua, ấn tượng Tiêu Sở Địch để lại cho ta chính là: hoàn hảo tránh khỏi mọi dáng vẻ con người. Mẫu thân ta lúc ban đầu cũng từng thăm dò thân phận của bọn họ một cách kín đáo.

Mẫu thân ta hỏi: "Nhà ngươi còn có thân nhân khác không?"

Tiêu Sở địch chỉ vào bằng hữu của hắn, "Còn có hắn."

Mẫu thân ta liền không hỏi nữa.

“Người thấy hắn như vậy còn cần hỏi sao? Vỗ đầu hắn một cái là biết trong đầu hắn vẫn còn ba nghìn tấn nước thủy triều ầm ầm."

Ta bỗng có chút hảo cảm với Tiêu Sở Địch, không nhịn được cười thành tiếng, "Chẳng lẽ đây chính là trong đầu tể tướng có thể chở thuyền?"



Mẫu thân ta trừng mắt nhìn ta, "Lăng Mộ Khê, có phải mấy hôm nay con bị đau bụng, nên óc cũng bị tống ra ngoài rồi không?"

Sau khi không còn truy vấn về lai lịch của Tiêu Sở Địch nữa, mẫu thân bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình. Ta cùng với mẫu thân và Tiêu Sở Địch quây quần bên đống lửa, mẫu thân ta vẫn nhàn nhã nhấm nháp hạt dưa.

"Tưởng năm xưa ta cũng có một nam nhân rất mực yêu thích, đáng tiếc về sau chia lìa." Bàthở dài não nề.

“Hả, vậy vì sao lại chia lìa?"

"Hắn nói hắn cảm thấy bản thân quá vô dụng, chẳng có chút năng lực nào, nói luyên thuyên đủ điều, rằng sống lay lắt thế này, thà nhảy lầu cho xong."

"Hắn c.h.ế.t nên hai người chia tay sao?"

"Không, ta muốn nói "ngươi đừng" nhưng lại nói nhầm thành "ngươi giỏi". Hắn không chết, nhưng chúng ta chia tay."

Tiêu Sở Địch cười nói: "Đây thật là một câu chuyện buồn."

Hắn nói với mẫu thân ta như vậy, ánh mắt lại luôn luôn dõi theo ta. Mẫu thân ta đột nhiên mở miệng nói: "Tiêu Sở Địch, ngươi có biết tiêu chuẩn chọn rể của ta là gì không?"

Tiêu Sở Địch khẽ đứng bật dậy, trong lòng dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả.

"Một giai nhân như nàng..." hắn ngập ngừng, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Tiêu Sở Địch kích động đến nỗi hai má đỏ ửng, khóe môi bất giác cong lên.