Ngày hè ở trong cung nóng bức, không chút gió nhẹ. Hoàng đế ngồi ở Noãn các xem thơ, Như Ý làm bạn ở bên cạnh. Yến Uyển quỳ ở bên ngoài đã được một khắc*, tiếng khóc của nàng bi ai thảm thiết muốn chết: “Hoàng thượng dương khí đương thịnh, có thể chống đỡ hết mọi yêu tà. Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng cho Vĩnh Lộ ở tạm Dưỡng Tâm điện, cầu xin dùng cái long khí của Hoàng thượng phù hộ cho Vĩnh Lộ vượt qua kiếp nạn này”
Tiếng khóc cầu xin của nàng làm tê liệt đến tâm phế, bất cứ người nào đi qua cũng thấy cảm động. Như Ý làm bạn bên cạnh Hoàng đế, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, Lệnh phi khóc cầu như vậy, Hoàng thượng vẫn không đồng ý sao?”
(*Theo cách tính ngày xưa, một khắc tương đương với 4 tiếng. Một ngày có 6 khắc)
Ở bên ngoài điện vẫn vang lên tiếng khóc cầu: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Phụ mẫu thần thiếp đã chết, huynh đệ lại mang tội. Nếu Hoàng thượng không thương hại Vĩnh Lộ thì thần thiếp chẳng còn nơi nào để dựa dẫm nữa. Nếu Vĩnh Lộ không khỏe, thần thiếp sẽ quỳ ở đây cho đến chết mới thôi!”
Trong mắt Hoàng đế có cái đau thương và mê man: “Như Ý, trẫm không biết chắc được cái chết của Vĩnh Cảnh có liên quan đến Lệnh phi hay không nhưng trẫm hiểu rõ, nếu không phải trẫm sủng ái nàng ta như vậy thì ngạch nương của nàng ta cũng sẽ không sinh ra vọng tâm mưu hại hài tử của nàng”
Như Ý bình tĩnh nhìn Hoàng đế: “Thần thiếp không dám nhiều lời nhưng thần thiếp cầu xin Hoàng thượng hiểu rõ”
Khuôn mặt Hoàng đế chợt lóe một tia yếu đuối: “Nhưng ở ngoài cửa kia cũng là đứa con của trẫm, trẫm không thể hoàn toàn bỏ mặc, không chút để ý được”
Như Ý gật đầu, nghiêng người vào vai hắn: “Lệnh phi thỉnh cầu cũng là điều dễ hiểu nhưng mà nếu nói nàng ta hoàn toàn vô tội trước cái chết của Vĩnh Cảnh thì thần thiếp cũng không tin”
Hoàng đế cầm tay nàng, lòng bàn tay hắn ẩm ướt. Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Tất nhiên Hoàng thượng muốn cứu Vĩnh Lộ không vì điều gì khác mà là vì Vĩnh Lộ là huyết mạch của Hoàng thượng”.
Hoàng đế gật đầu, mở cửa điện ra, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Yến Uyển chứa đầy nước mắt đang ôm Vĩnh Lộ trong lòng: “Nàng và Vĩnh Lộ ở đây đi, trẫm hứa với nàng sẽ chăm sóc nó”
Hơn mười ngày sau, Yến Uyển và Vĩnh Lộ ở tạm trong điện, có giữ lại vài thái y chăm sóc. Mỗi ngày Hoàng đế đều hỏi thăm Vĩnh Lộ nhưng lại rất ít nói chuyện với Yến Uyển. Yến Uyển cũng không cầu gì nhiều, chỉ biết ngày đêm cực nhọc chăm sóc Vĩnh Lộ, buổi tối không chợp mắt, ban ngày liền quỳ trước tượng Phật cầu khẩn cho nên thân thể nàng cũng dần gầy yếu đi.
Đến hơn mười lăm ngày sau, Yến Uyển mắc thêm chứng bệnh thiếu máu, cũng bởi vì nàng liên tiếp sinh sản hai lần cho nên thân thể tổn thương vô cùng lớn, lại không dưỡng thân thể cho tốt mà vẫn luôn buồn bực ưu phiền. Lúc đầu nàng không dám nói ra, chỉ cố gắng chịu đựng chăm sóc Vĩnh Lộ, đến lúc nàng không thể đứng dậy được nữa thì mới nhờ người khác chăm sóc Vĩnh Lộ.
Đến lúc này, ngay cả Hòa Kính công chúa cũng cảm thấy thương hại, lúc nàng vào cung cũng nhìn thấy Yến Uyển một hai lần, cũng cho người mang nhân sâm tổ yến đến thăm. Ngẫu nhiên lúc không có cung nhân hầu hạ bên cạnh, Hòa Kính ôm Khánh Hữu đến cầu xin Hoàng đế: “Nếu Lệnh nương nương có điều không phải thì Hoàng a mã cũng nên nghĩ đến tình cảm lúc trước. Với lại Vĩnh Lộ sinh non, Lệnh nương nương ốm đau không phải đó là vì cứu Khánh Hữu đó sao?”
Hoàng đế chỉ yêu thương sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe hồng hào của Khánh Hữu, dường như là chưa từng nghe thấy cái tên Lệnh phi: “Khánh Hữu chỉ là một tên gọi nhỏ”. Hắn trầm ngâm: “Được rồi, trẫm sẽ ban tên cho. Cha là một anh hùng, vậy thì hãy gọi Khánh Hữu là Ngạc Lặc Triết Đặc Mục Nhĩ Ngạch Nhĩ Khắc đi”
Hòa Kính mỉm cười: “Có nghĩa là sắt thép, đúng là tên hay”
Hoàng đế cười nói: “Trải qua đại nạn mà không chết, tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời. Lúc trước rơi xuống nước đều không có việc gì, chắc chắn đứa nhỏ này sẽ có hạnh phúc”
Trong mắt Hòa Kính xuất hiện lệ quang, ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng a mã, đúng là con trai của con có được hạnh phúc cuối đời nhưng Vĩnh Lộ vẫn còn nằm ở trong điện. Cho dù Lệnh nương nương có sai lầm ngàn vạn nhưng cái tình cảm dành cho con cái không phải điều sai. Mà bây giờ Nội Vụ phủ chỉ dựa vào cái phân lệ chi tiêu dành cho Quý nhân để ban cho Vĩnh Thọ cung, Lệnh nương nương vẫn còn đang nuôi dưỡng Vĩnh Lộ, chỉ sợ mẫu tử nương nương sẽ chịu nhiều ủy khuất”
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, hắn nghiêng người lấy chén trà rồi nhấp một ngụm: “Con thay Lệnh phi cầu tình sao?”
Hòa Kính rầu rĩ nói: “Một nữ nhân không có được cái ân sủng của phu quân, cho dù có muốn an nhiên cả đời thì đúng là khó khăn. Tất nhiên Hoàng a mã bận rộn chính sự, lúc ngạch nương còn tại thế thì Hoàng a mã lại không ở bên cạnh ngạch nương nhiều. Cho dù ngạch nương là Hoàng hậu nhưng cũng không thể không đề phòng chuyện tần phi đi quá giới hạn, huống chi Lệnh nương nương chỉ là một phi tử nhỏ nhoi xuất thân Hán quân kỳ”
Hoàng đế có chút không vui nhưng đối với Hòa Kính, hắn vẫn giữ cái giọng điệu ôn nhiên: “Cảnh Sắt, trong chốn hậu cung có rất nhiều chuyện mà con không thể hiểu rõ được”
Hòa Kính cúi đầu: “Con gái không rõ nhưng Hoàng a mã cũng hiểu rõ. Sau khi ngạch nương tạ thế, Hoàng a mã mới biết có rất nhiều chuyện là hiểu lầm nhưng lúc đó ngạch nương đã cách biệt với Hoàng a mã rồi cho nên có rất nhiều chuyện không kịp sửa sai được nữa. Nếu như thật sự Lệnh nương nương cũng có cái hiểu lầm như ngạch nương mà phải liên lụy mẫu tử ba người thì Hoàng a mã có chuộc lại hiểu lầm thì cũng đã muộn rồi”.
Lời nói của Hòa Kính chạm vào nỗi đau trong lòng Hoàng đế. Hắn vỗ về cánh tay Hòa Kính, ôn hòa nói: “Cảnh Sắt, Hoàng a mã lớn tuổi rồi, cũng chỉ có con mới dám nói chuyện với Hoàng a mã như vậy”
Hòa Kính mỉm cười nhưng lại không làm mất đi cái tư thái đoan trang: “Con gái là trưởng nữ của Hoàng a mã, lại là đích nữ duy nhất, là người mà Hoàng a mã âu yếm đến khi lớn lên”. Nàng ngưng thần một lát rồi nói: “Vả lại, con gái cũng đau lòng cho Hoàng a mã. Thập Tam đệ chết yểu, nhất định Hoàng a mã cũng muốn hi vọng Thập Tứ đệ có thể khỏe mạnh trưởng thành”.
Hoàng đế chạm vào cái mũi Hòa Kính nói: “Cho dù con có lớn lên thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc cũng là đứa con gái nhỏ bé của trẫm. Vậy thì trẫm sẽ hạ lệnh, hồi phục lại cái đãi ngộ thường ngày của Lệnh phi, cũng sẽ thường xuyên thăm hỏi mẫu tử nàng ấy”.
Thần sắc Hòa Kính an nhàn, lẳng lặng thi lễ. Hoàng đế nhìn cái khuôn mặt của nàng, khí chất ngọc diệu, bất giác ảm đạm: “Cảnh Sắt, đúng là con rất giống với ngạch nương của con. Lúc nàng ấy được gả cho trẫm, nàng ấy cũng rất thích cười như vậy”
Đôi môi đỏ mọng của Hòa Kính mím chặt, để lộ ra cái mỉm cười nhẹ nhàng: “Ngạch nương ở trên trời nếu có linh thiêng thì nhất định cũng sẽ hiểu Hoàng a mã vẫn nhớ thương ngạch nương”. Hai người nói xong thì Hoàng đế liền đến cung của Hãn phi. Lúc này Hãn phi đang có thai cho nên Hoàng đế rất quan tâm Hãn phi. Kể từ lúc Lục công chúa chết yểu, Hãn phi cẩn thận cực kỳ, hạ lệnh đóng cửa cung, không bước ra ngoài mà an tâm dưỡng thai.
Lúc Hòa Kính bước vào trong điện thì đã thấy Yến Uyển đang ôm Vĩnh Lộ để cho nhũ mẫu cho uống thuốc, Yến Uyển thấy Hòa Kính thì liền chào đón, mỉm cười mang theo nước mắt: “Công chúa đến rồi”
Hòa Kính hơi chau mày: “Không cần phải khóc như vậy, ta cũng muốn Vĩnh Lộ mau khỏe lại mà”
Yến Uyển ân cần hầu hạ Hòa Kính ngồi xuống, lại tự tay nhận lấy chén trà Xuân Thiền mang lên dâng cho Hòa Kính, có chút thẹn thùng: “Thần thiếp không có trà gì ngon cả, đây là trà mao tiêm năm ngoái, thỉnh công chúa đừng chê cười”.
Hòa Kính nhận lấy chén trà nhưng lại không uống, tùy tay để sang một bên. Yến Uyển hiểu ý, liền nói Xuân Thiền đưa mọi người lui ra ngoài. Khuôn mặt đoan chính, nhu hòa của Hòa Kính như hơi nước thả lỏng ra, nàng thản nhiên cười nói: “Chúc mừng nương nương đã khôi phục lại chức phi, Hoàng a mã cũng sẽ thường xuyên đến thăm mẫu tử nương nương”
Nước mắt của Yến Uyển dính đầy lông mi nhưng nàng lại sợ Hòa Kính không thích cho nên đành chỉ phải nhịn xuống, quỳ xuống cảm tạ: “Đa tạ đại ân của công chúa”
Hòa Kính không nhìn Yến Uyển, chỉ nắm chặt chiếc khăn tay: “Không cần hành lễ như vậy, dù sao nương nương cũng là mẹ kế của ta. Nếu Hoàng a mã mà biết được thì sẽ nghĩ ta không hiểu được cái tôn kính trưởng bối”. Yến Uyển đáp ứng, đang muốn đứng dậy thì Hòa Kính lại nói tiếp: “Nếu ngạch nương ta còn tại thế thì mọi người cũng chỉ là thiếp thị phụng dưỡng ngạch nương, ta cũng sẽ không phân biệt đối xử với nương nương. Nương nương có thể cứu được Khánh Hữu, tuy là ta muốn cảm tạ nương nương nhưng đó cũng là bổn phận của nương nương”
Yến Uyển liên tục gật đầu: “Cũng may là trùng hợp mới có thể cứu được Thế tử, đúng là chuyện tích thiện tích phúc, là chuyện thành toàn cho ta”
“Tích thiện tích phúc sao? Lúc ngạch nương còn sống thì vẫn luôn ôn hòa, ôn nhu cần kiệm”. Hòa Kính nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thẫn thờ vô hạn: “Đáng tiếc, giờ đây ngạch nương đã không còn ở đây nữa rồi”.
Yến Uyển khiêm tốn cung kính: “Ta đã cùng từng phụng dưỡng hầu hạ Hiếu Hiền hoàng hậu, Hiếu Hiền hoàng hậu luôn luôn đoan trang ôn hòa, khí độ ngời ngợi. Trong lòng ta, chỉ có Hiếu Hiền hoàng hậu mới chính là Hoàng hậu của thiên hạ”
Hòa Kính liếc mắt nhìn Yến Uyển: “Ta thành toàn giúp nương nương, không phải bởi vì những lời này của nương nương, mà là ta không thích người kia chiếm lấy ngôi vị Hoàng hậu của ngạch nương ta. Cái vị trí kia không phải của người kia và người kia cũng không thể ngồi yên ổn được”
Yến Uyển cúi đầu mỉm cười, không dám trả lời, chỉ nói khiêm tốn: “Hoàng hậu chung quy cũng là Hoàng hậu…”
Hòa Kính lạnh lùng chen ngang: “Ta tin nương nương không phải là người vô dụng. Nương nương có thể dựa vào cái bệnh tình của con mình mà có thể vào được Dưỡng Tâm điện, lại được Hoàng a mã sủng ái, đúng là không cô phụ cái kỳ vọng của ta. Chuyện này nương nương biết ta biết, bệnh tình của Vĩnh Lộ, kỳ thật cũng không nặng đến như vậy”
Yến Uyển ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên mà nhìn cái mỉm cười bình tĩnh của Hòa Kính, nàng đem cái nụ cười đó ghi tạc trong lòng.
Đến tháng Mười hai, gió Bắc xuất hiện, Hãn phi sinh được một đứa con gái, gọi là Bát công chúa, tên là Cảnh Họa. Hãn phi vui mừng vô cùng, nàng cứ cho rằng đó là Lục công chúa đầu thai cho nên mừng rỡ như điên, đem hết toàn tâm toàn ý dưỡng dục công chúa, không để ý đến điều gì khác.
Mà lúc này, Yến Uyển lại mang thai lần nữa và sinh hạ được Cửu công chúa Cảnh Vân, Tuy rằng Hoàng đế không còn sủng hạnh nàng như xưa nhưng liên tiếp ba năm lại tiếp tục sinh sản, vào năm Càn Long thứ 21, ngày 15 tháng Bảy, nàng sinh hạ được Thất công chúa Cảnh Ngoạn; ngày 17 tháng Bảy năm Càn Long thứ 22, lại sinh tiếp Thập Tứ a ca Vĩnh Lộ; ngày 15 tháng Bảy năm Càn Long thứ 23, nàng lại sinh tiếp Cửu công chúa Cảnh Vân. Liên tục sinh dục như vậy thì càng thêm củng cố địa vị của Yến Uyển, làm cho nàng trở thành tần phi sinh dục nhiều nhất ngoài Thuần quý phi ra.
Yến Uyển đứng trên hành lang, nhìn nhũ mẫu đang ôm Vĩnh Lộ và Cảnh Vân vui đùa. Nàng mỉm cười, trong mắt chứa cái khát vọng chờ đợi: “Bổn cung không thể trở thành một Thuần quý phi thứ hai, chỉ có tôn vị mà không có sủng ái được”.
Mùa thu vào năm Càn Long thứ 23, vì tần phi trong cung đã lớn tuổi, Hoàng đế lại ít có tần phi trẻ tuổi. Yến Uyển lại liên tục sinh dục, khó tránh khỏi việc tổn hại thân thể cho nên đành phải tạm dừng thị tẩm, nằm ở trên giường dưỡng thân. Hãn phi lại sinh hạ Bát công chúa vào mùa gió lớn cho nên thân thể của nàng cũng bệnh tật liên miên mà nằm trên giường, không thể phụng dưỡng quân thượng. Nội Vụ phủ thấy vậy, đành phải đề nghị tuyển tú nữ vào cung mà vì kéo dài Hoàng tự của Hoàng gia.
Vào tháng Chín năm này, Như Ý và Thái hậu cùng Hoàng đế chủ trì việc tuyển chọn tú nữ. Lần trúng cử này, ngoại trừ họ hàng mẫu gia Nữu Hỗ Lộc thị của Thái hậu được phong là Thành quý nhân thì còn có con gái của Lễ bộ Thượng Thư Đức Bảo Tác Xước Lạc thị được phong là Thụy quý nhân, Hoắc Thạc Đặc bộ Mông Cổ đưa tới con gái là Lam Hi cách cách. Bên cạnh đó còn có các vị thường tại xuất thân Hán quân kỳ bao con nhộng đều là do Giang Nam dệt tạo cố ý đưa vào trong cung, tuy rằng thân phận thấp nhưng ai ai cũng đều có dung mạo diễm lệ của vùng Giang Nam. Lam Hi của Hoắc Thạc Đặc thị vừa vào cung, liền được phong thành Tuân tần, Hoàng đế sủng ái vô cùng. Ước chừng không chỉ là vì Hoắc Thạc Đặc bộ không bằng với thông gia hiển hách thông gia của Đại Thanh là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị mà còn vì chuyện lúc trước bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ nổi loạn, tộc Hoắc Thạc Đặc thị lại ủng hộ Chuẩn Cát Nhĩ cho nên giờ đây tộc Hoắc Thạc Đặc thị sợ Hoàng đế chán ghét, muốn cầu cái bảo toàn cho nên đành phải dâng con gái của mình ra để kết quan hệ thông gia với Đại Thanh.
Một mình Tuân tần chiếm được sủng ái của Hoàng đế cũng bởi vì nàng trẻ tuổi xinh đẹp, chứa đầy sức sống cho nên nhận được cái yêu thương của Hoàng đế. Chuyện tuyển tú trong cung cũng chỉ là theo lệ mà thôi, ai ai cũng nghĩ đem hết mỹ nhân trong thiên hạ này mà thu nạp một lần thì mới là cái quyền thế Hoàng gia. Kỳ thật, phi tần trong cung Hoàng đế là người hiểu rõ nhất, chuyện tuyển tú bất quá chỉ là một phần nhỏ mà thôi, có cung nữ nhận được ân sủng của Hoàng đế thì cũng trở thành phi tần, cũng có hoàng thân quốc thích đại thần dâng con gái lên, có các bộ tộc Mông Cổ dâng lên, nhiều vô số kể, cứ như là những đóa hoa rực rỡ trong Ngự Hoa viên, vĩnh viễn không có khi nào điêu tàn.
Sau ba ngày tuyển tú, người mới đều được ban phong hào cũng như an bài chuyện ăn ở thì Như Ý cùng Dung Bội đến thư phòng Dưỡng Tâm điện vấn an Hoàng đế.
Mùa đông năm nay đến sớm, mới tháng Mười tuyết lớn đã rơi, hoa mai trong Ngự Hoa viên đã sớm xuất hiện nụ hoa, Như Ý nhìn thấy liền hoan hỉ, sai người bẻ ít cành hoa mai trắng đem đến Dưỡng Tâm điện.
Bên trong thư phòng yên lặng, Hoàng đế ngồi trước mặt tấu chương chất cao như núi, Lý Ngọc giữ lại hai tiểu thái giám. Bên trong lư hương tỏa ra một luồng khói trắng, Như Ý nhẹ nhàng ngửi lấy, liền biết đó là mùi Trầm thủy hương mà Hoàng đế hay dùng, nàng thỉnh an nói: “Trầm thủy hương xua đuổi tà khí, lại có tác dụng thanh thần, dùng vào thời tiết này quả là thích hợp”
Hoàng đế thấy nàng đến, liền hạ bút cười nói: “Đúng là có tốt nhưng mà Trầm thủy hương là loại hương mang hơi ấm, khó trách khỏi việc buồn ngủ”
Như Ý mỉm cười, liền bẻ mấy nụ hoa bạch mai bỏ vào trong lư hương, im lặng nói: “Hoa mai mang hơi lạnh buốt giá, dung hoa mai trắng hòa vào mùi hương ấm áp của trầm thủy hương như vậy, Hoàng thượng có thấy thích không?”
Hoàng đế vui mừng, vươn tay nắm lấy tay Như Ý kéo lại gần: “Bên ngoài tuyết mới ngừng rơi, sao nàng lại còn đến đây, không sợ lạnh sao?”
Như Ý ngẩng mặt lên, ý bảo Dung Bội mang ra một bình rượu cùng mới một đĩa thịt dê nướng. Như Ý nói: “Thần thiếp nhớ lúc còn ở Vương phủ, thần thiếp và Hoàng thượng thường hay vụng trộm nướng thịt dê uống rượu cho nên hôm nay thần thiếp cố ý nướng cái này để nghĩ tới cái ngày hào hùng đó”
Hoàng đế vui mừng không thôi: “Tuyết mới ngừng rơi, chúng ta mang thứ này sang ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm tuyết vừa ăn cái này, quả nhiên rất tuyệt”. Hắn dứt lời lại cười: “Hoa mai trắng thanh nhã như vậy, hóa ra để hòa với rượu thịt”
Như Ý mỉm cười: “Uống rượu ăn thịt chính là cái nhã sự đời người. Hoàng thượng cần gì phải nói như vậy chứ? Hoàng thượng không cho thần thiếp “lão phu liêu phát thiếu niên cuồng”* sao?”
(*”Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng” là câu lấy trong bài từ Giang thành tử – Mật châu xuất liệp của nhà thơ đời Tống Tô Đông Pha (hay còn gọi là Tô Thức). Câu thơ trên nghĩa là: “Già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ”)
Lý Ngọc và Dung Bội lập tức bố trí, hai người chuyển đến ngồi bên cửa sổ Noãn các, lại đem rượu thịt để lên chiếc bàn nhỏ. Như Ý lạnh đến mức run rẩy, cười nói: “Đúng là chịu không nổi, gió lớn như vậy, đúng là lạnh thật!”
Hoàng đế đổ rượu ra một cái ly rồi đưa đến bên miệng nàng: “Mau uống một ngụm cho ấm đi. Uống xong sẽ không cảm thấy lạnh nữa”
Như Ý ngưỡng cổ uống hết ly rượu, nàng thấy Hoàng đế chỉ lo ăn thịt dê nướng mà không cảm thấy vui cho nên liền hỏi: “Có phải Hoàng thượng cảm thấy mùi vị không giống như ngày trước không?”
Hoàng đế hạ đũa, cười nói: “Không có mùi tanh nồng, thịt dê lại béo. Thịt lại non mềm, chắc chắn đây là thịt con dê còn nhỏ”. Hoàng đế nắm mắt lại rồi suy nghĩ một lát: “Có mùi hương dịu nhẹ của tùng chi, lại có cúc hoa cam liệt. Mỗi ngày xử lý chuyện triều chính thiên hạ thì cũng nên hưởng thụ cái món ngon thiên hạ này, lại có cảnh đẹp mỹ nhân bên cạnh”
Như Ý liên tục lắc đầu, khuôn mặt đào hoa: “Hoàng đế vừa mới tuyển tú nữ, chẳng lẽ còn muốn mỹ nhân này sao?”
Hoàng đế cười nói: “Nàng cho rằng trẫm thích tuyển những nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo này sao?”. Hắn kêu lên: “Lý Ngọc, đem tấu chương của trẫm đến đây”
Như Ý uống xong ly rượu rồi ôm lò sưởi tay sưởi ấm, nàng thấy Lý Ngọc mang một quyển tấu chương bước lên. Hoàng đế lại nói: “Lý Ngọc, cho Hoàng hậu xem đi”
Như Ý không thò tay đón nhận, chỉ nhìn vào Hoàng đế, cười thông minh nói: “Không tính là tham gia vào chuyện triều chính chứ?”
Hoàng đế bật cười: “Đây là chuyện hậu cung, không phải là tham gia vào triều chính”
Như Ý mở tấu chương ra, vừa mới mở ra liền bật cười: “Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ Tái Tang vương gia đã điên rồi sao? Con gái của hắn đã 30 tuổi rồi mà còn đưa vào cung trở thành phi tần, còn nói không cầu danh phận cao quý, chỉ cầu có thân phận quý nhân phụng dưỡng ở bên cạnh, nguyện làm việc vẩy nước quét nhà. Còn nói đây là cách cách của Tái Tang vương gia, là viên minh châu trên thảo nguyên, không có ai trong sạch hơn vị cách cách này ư?”
Hoàng đế cũng lắc đầu: “Nghe nói con gái của Tái Tang tên là Ách Âm Châu cách cách đã từng chuẩn bị gả cho ba người nhưng đều chưa bước tới cửa nhà phu quân thì phu quân đều chết bất đắc kỳ tử. Các Lạt Ma trên thảo nguyên có xem tướng mệnh của nàng ta, nói là phải gả cho người tôn quý nhất trên thế gian này thì mới đánh bại được cái tướng khắc phu của nàng ta cho nên Tái Tang suy nghĩ cho đến khi đứa con gái hắn đã 30 tuổi”
Như Ý trầm ngâm một chút, cũng chẳng màng gắp thịt dê để ăn, nàng chỉ nhìn vào Hoàng đế mà không lên tiếng, để mặt gió thổi vào đôi đũa bằng bạc rung lên tách tách. Hoàng đế nói: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Nàng cứ nói thẳng ra đi”
Như Ý hơi mím môi nói: “Lạt Ma thảo nguyên có nói như vậy nhưng vì sao lúc trước Tái Tang vương gia không nhắc đến chuyện này mà bây giờ lại đột nhiên nhắc đến chứ? Đúng là trước khi Ách Âm Châu cách cách gả chồng mà chồng đã chết thật là đáng thương nhưng mà nếu không phải là vì Lam Hi cách cách của Hoắc Thạc Đặc bộ được Hoàng thượng sắc phong thành phi tần thì Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ cũng sẽ không cảm thấy vô cùng lo lắng như vậy”
Hoàng đế uống một ngụm rượu, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên: “Nàng nói tiếp đi”
“Thần thiếp nghe nói các bộ tộc trên thảo nguyên vẫn không hòa thuận, tuy rằng bọn họ đều thần phục Đại Thanh nhưng lại ngấm ngầm tranh đoạt chém giết lẫn nhau. Hoắc Thạc Đặc bộ và Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ từ rất lâu đã không hòa thuận, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ có quan hệ thông gia với Ái Tân Giác La thị, nếu muốn tuyển phi tần, vốn là nên tuyển nữ nhi Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ trước. Xem ra Hoắc Thạc Đặc bộ thấy Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ có con gái vừa đủ tuổi cho nên vội vàng đưa Lam Hi cách cách vào cung, hy vọng nếu ngay sau có phân tranh với nhau thì được Hoàng thượng che chở. Với lại kể từ sau khi xảy ra chuyện Chuẩn Cát Nhĩ, Hoắc Thác Đặc bộ tự biết đã mắc tội với Đại Thanh cho nên vẫn luôn chuộc lỗi. Nếu đã vậy thì chắc chắn vương Gia Bác Nhĩ Tễ Cát Đặc bộ cũng đang sốt ruột lắm. Rốt cuộc lại chọn một nữ nhi 30 tuổi đưa vào cung”
Hoàng đế cười vang nói: “Hoàng hậu đã thấy được mầm mống. Vậy thì Hoàng hậu nghĩ trẫm nên làm thế nào đây?”
Như Ý đứng dậy hành lễ nói: “Hoàng thượng ý chí thiên hạ, chuyện các bộ tộc Mông Cổ đã nắm rõ trong lòng bàn tay, nói chi là chuyện về nữ tử. Hoàng thượng dù có muốn hỏi thần thiếp thì trong lòng cũng đã sớm có định đoạt rồi”.
Hoàng đế vươn tay đỡ nàng đứng dậy: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, trẫm chỉ muốn biết chúng ta có nhất tâm, có cùng suy nghĩ với nhau hay không?”
Lời này mang thâm ý. Nàng là Hoàng hậu, tất nhiên không thể có lòng dạ hẹp hòi, không thể mắc phải tội danh đố kỵ. Huống chi…
Nàng là chi chủ lục cung, trong cung nhiều người, ai ai cũng đều là đóa hoa xinh đẹp trong vườn Ngự uyển thì có gì mà sợ người này chứ? Nàng lặng lẽ nhìn thần sắc Hoàng đế, hắn vẫn giữ cái tư thái thản nhiên, dường như không chút nào để ý. Nhưng mà Như Ý biết, thần sắc của hắn như vậy nhưng trong lòng đều có tính toán riêng, với lại hắn cũng là người đa tình.
Như Ý trầm tư một lát, chậm rãi cân nhắc nói: “Kỳ thật chỉ cần là con gái của vương gia Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ, cho dù là lão nử 30 tuổi, cho dù có xấu thì Hoàng thượng cũng sẽ để ý. Bởi vì trong lòng Hoàng thượng, chuyện tuyển tú nữ, không chỉ tuyển một nữ nhân đơn thuần mà còn muốn cân bằng thế lực của các bộ tộc Mông Cổ nữa”
Đôi mắt Hoàng đế sâu thẳm như đáy nước, trên trán chợt lóe lên một tia cười gợn sóng: “Không hổ danh là Hoàng hậu của trẫm”
Như Ý cười nói: “Vậy thì Hoàng thượng muốn định đoạt thế nào đây?”
“Trẫm thủ* không phải một nữ tử, một tần phi mà là bộ tộc Mông Cổ Bác Nhĩ Cát Đặc bộ”. Hắn nhấn mạnh từng chữ, lại dùng ngón tay chấm rượu rồi viết chữ “thủ” trên chiếc bàn nhỏ: “Là thủ, mà không phải là cưới, thủ một nữ tử ở trong cung, nhiều không nhiều nhưng không được thiếu một ai”
(*Chữ thủ 取 có nhiều nghĩa: nghĩa lấy vợ, chọn lấy, dùng (sử dụng). Trong câu này của Càn Long có nhiều nghĩa cho nên mình không dịch ra từ vì theo suy nghĩ của mình, ý muốn của Càn Long là Càn Long “thủ” một phi tần, người ngoài có thể nghĩ là cưới lấy, nạp thêm một phi tần theo nghĩa thê thiếp nhưng trong lòng của Càn Long không phải “cưới” mà chỉ “dùng” nữ tử đó như một quân cờ, một cách để cân bằng, nắm giữ các bộ tộc Mông Cổ mà thôi cho nên mình vẫn giữ lại chữ “thủ” chứ không dịch rõ nghĩa từ này)
Như Ý nhợt nhạt bật cười: “Hoàng thượng giờ đang ân sủng Tuân tần, Hoàng thượng không sợ nàng ấy ghen tỵ sao?”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng: “Trẫm muốn cho tất cả mọi người được biết, mặc dù trẫm sủng ái ai nhưng trẫm đều không thật lòng. Bọn họ đều là nô tài của trẫm cho nên cũng phải biết cân nhắc một chút”. Hắn nói xong rồi gắp một miếng thịt dê, chậm rãi ăn: “Bây giờ có Lam Hi và Ách Âm Châu ở trong cung, cũng coi như cân bằng được thế lực Hoắc Thạc Đặc bộ và Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ. Trẫm cũng chẳng ân sủng gì, chỉ cần cho cái lễ ngộ đặc ân mà thôi, giống như một cái bài trí trong cung vậy”
Trong lòng Như Ý lạnh lẽo, dường như giống gió ở ngoài điện lơ đãng thổi vào trong lòng, thổi bay cái tầng tầng sắc ý kiên định của nàng.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe giọng nói Hoàng đế vang bên tai: “Trẫm đã nghĩ rồi, cho Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị Ách Âm Châu chức tần, giống với vị phân của Hoắc Thạc Đặc thị”. Hắn hơi trầm ngâm: “Phong thành Dự tần. Hoàng hậu nghĩ xêm nên an trí ở đâu đây”
Như Ý phục hồi lại tinh thần, tươi cười bình thản: “Bây giờ người mới đã đến, Tuân tần và Thành quý nhân ở Cảnh Nhân cung, Tuân tần làm chủ vị của cung. Thụy quý nhân, Bạch thường tại, Lục thường tại cùng với Hãn phi ở Cảnh Dương cung. Thừa Càn cung vẫn chưa có người ở”. Nàng dò xét sắc mặt Hoàng đế cẩn thận, ám chỉ có thể sẽ làm cho hắn nhớ lại cái ký ức không vui: “Từ khi Thư phi tạ thế, Trữ Tú cung vẫn còn để trống, không có ai ở. Không bằng…”
Trong nháy mắt thần sắc Hoàng đế lạnh lùng giống như băng tuyết ngoài cửa sổ, rét lạnh mà cứng rắn. Hắn giơ tay chặn lại, chen ngang vào lời của Như Ý: “Không cần”.
Hắn nói ngắn gọn nhưng lại nặng nề, Như Ý lập tức hiểu rõ nhưng vẫn muốn thử tiếp: “Nhưng mà Hoàng thượng, Thư phi tạ thế, Trữ Tú cung vẫn còn để trống, cũng không được ạ”
Sắc mặt Hoàng đế tựa hồ chán ghét, không muốn nói chuyện này nhiều: “Thư phi tự thiêu, là người không mang may mắn cho nên về sau không được có ai noi theo nàng ta. Còn Thừa Càn cung thì giống với Dực Khôn cung của nàng, nếu không có ai thích hợp thì thà rằng trẫm cũng để không”. Hắn hơi dịu đi, khóe môi lại giơ cao lên một chút: “Dự tần không câu nệ việc ở nơi nào trong cung, vậy thì cho nàng ta làm chủ vị một cung đi”
Như Ý suy nghĩ nói: “Từ khi Mai tần tạ thế, Vĩnh Hòa cung vẫn chưa có chủ vị, chỉ có vài quý nhân, thường tại ở, đúng là thích hợp”
Hoàng đế chăm chú vào đĩa thịt dê trên bàn, không chút để ý nói: “Vậy thì Vĩnh Hòa cung đi”.
Ngày xuân chậm chạp đến, trong những người mới đến thì chỉ có Tuân tần Hoắc Thạc Đặc Lam Hi và Dự tần Bác Nhĩ Tế Cát đặc Ách Âm Châu là hoa hồng màu trắng, chia đều cảnh xuân trong chốn hậu cung.
Được Hoàng đế sủng ái nồng nhiệt, Dự tần Ách Âm Châu đã 30 tuổi cảm thấy vui mừng vô cùng, hận không thể ngày ngày làm bạn bên cạnh Hoàng đế mà thôi. Tuy rằng Ách Âm Châu không còn trẻ nhưng tướng mạo lại đẹp đẽ, vừa có thân hình to lớn đẹp đẽ của nữ tử Mông Cổ mà vừa có thêm cái ngây thơ đáng yêu si ngốc, lúc nào cũng quấn lấy Hoàng đế. Ngược với Dự tần thì nhan sắc Tuân tần lúc nào cũng đạm mạc, giống như đám rêu xanh trên cách đá, hằng ngày hướng về phía mặt trời, đến thì nhận, đi thì thôi, chứ không chút nào để ý trong lòng. Nàng tuy đẹp nhưng lúc nào cũng lãnh đạm như đóa Đàm Hoa – nở rộ lặng yên trong đêm.
Tất nhiên nếu muốn lấy lòng Hoàng đế thì ai ai cũng phải nở rộ nhiệt tình. Bộ tộc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thấy Dự tần được Hoàng đế sủng ái cho nên cũng kiêu ngạo tự cao tự đại. Lúc Như Ý xem sổ ghi chép của Kính sự phòng thì luôn xuất hiện cái tên “Dự tần” cho nên trong lòng nàng sinh ra cái nghi hoặc, Hải Lan nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ không biết thật sao? Dự tần lúc nào cũng khoe mã, có mấy lần rõ ràng Dự tần thấy Tuân tần đang ở Dưỡng Tâm điện hầu hạ Hoàng thượng nhưng Dự tần vẫn mặc kệ, cầu kiến Hoàng thượng mà quấn quýt si mê, khiến cho Tuân tần bị đưa quay về”
Như Ý nhíu mày nói: “Có chuyện như vậy? Sao bổn cung không biết chứ?”
Hải Lan nói: “Tuân tần không giống như người muốn tranh giành tình cảm. Chuyện làm tổn thương thể diện như vậy nhưng dường như Tuân tần chẳng ngượng ngùng gì cả. Muội muội có nghe Thành quý nhân ở cùng với Tuân tần kể lại thì mới biết được một ít”
Như Ý gật đầu, đùa giỡn với giọt sương trong suốt đọng lại trên cánh hoa mẫu đơn rồi ngưng thần nói: “Kỳ thật bổn cung cũng thấy có điều kỳ lạ, Hoắc Thạc Đặc bộ và Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ chất chứa oán hận đã lâu, bây giờ lại đều đưa nữ nhi vào cung để cân bằng thế lực trong cung nhưng vì sao Tuân tần không để cái ân sủng này ở trong lòng như Dự tần chứ? Với lại nàng ta cũng không hay lui tới với các tần phi trong cung, xem ra ước nguyện của nàng ta khác với a mã của mình rồi”
Hải Lan mỉm cười nói: “Có lẽ tính tình của ai không giống như nhau. Nhưng mà muội muội lại thấy dường như Tuân tần cũng không kiêu ngạo gì. Có lẽ nàng ta xuất thân Mông Cổ, tâm tư sang sảng, không thích việc a dua lấy lòng như người khác”
“Tâm tư sang sảng sao?”. Như Ý mỉm cười, để quyển sổ ghi chép của Kính sự phòng xuống bàn: “Đôi khi bổn cung thấy lúc không có ai, Tuân tần cứ xuất thần, xem ra là không thể gặp được người có tâm tư tâm sự cho nên đành phải sang sảng như vậy thôi. Với lại nàng ta cũng không thể tranh giành với Dự tần được, bởi lẽ lúc trước Hoắc Thạc Đặc bộ ủng hộ Chuẩn Cát Nhĩ, trong mắt Hoàng thượng, bọn họ ngày càng lụn bại suy tàn cho nên Tuân tần đành phải im lặng mà thôi”
Hải Lan mím môi cười, đem miếng tuyết lê đến trước mặt Như Ý: “So với người ngoài, nhãn lực của tỷ tỷ đúng là hơn hẳn, mới nhìn thì đều đã nhìn ra. Hoàng thượng đã nhận Tuân tần, xem ra đã khiến cho tộc Hoắc Thạc Đặc bộ an tâm, không biết tiếp theo là gì nữa đây?”
Như Ý nhắm mắt nói: “Tuân tần đã xong nhưng mà xem ra Dự tần không chịu an phận”
Hải Lan xòe ngón tay ra đếm: “Nếu đã có xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thì tất nhiên là không chịu an phận rồi. Tái Tang vương gia xấu hổ giữ lại đứa con gái bảo bối 30 tuổi này, hóa ra là vẫn còn có chỗ trọng dụng”. Bỗng nhiên Hải Lan mỉm cười, đến gần Như Ý, nói nhỏ bên tai: “Nghe nói lần đầu Dự tần được thị tẩm nhưng đã cào vào mặt mũi Hoàng thượng”
Như Ý nghe thấy, khuôn mặt chợt ửng hồng lên, vừa kinh ngạc vừa không tin, sẳng giọng nói: “Muội lại nói bậy gì đó? Sao lại biết việc này?”
Sắc mặt Hải Lan ửng đỏ, mắng một ngụm: “Cung nữ Lan Thúy bên cạnh Lệnh phi kể ra. Tỷ tỷ cũng biết nàng ta là người lanh mồm lanh miệng lại thích bất bình, nhất định là do nàng ta hỏi thăm mới biết được. Ngay cả Lệnh phi cũng oán giận nói Dự tần là hồ mị. Tuy rằng Dĩnh tần cũng có xuất thân Mông Cổ nhưng cũng chưa từng làm việc này. Muội muội nghĩ trong chuyện này cũng có bảy, tám phần là thật, nếu không thì vì sao Dự tần được sủng ái như thế chứ? Tái Tang vương gia nuôi dưỡng nàng ta được 30 năm, tất nhiên phải là một đại bảo bối, không giống như chúng ta”. Hai người vừa nói vừa cười.
Nhưng mà những ngày kế tiếp đều xảy ra điều kỳ lạ.
Hoàng đế đã đến tuổi trung niên, tất nhiên là không thể so với lúc còn trẻ, tuy rằng theo lẽ thường vẫn hay lâm hạnh tần phi, thị tẩm luân chuyển nhưng rốt cuộc cũng dần dần ít đi.
Sau giờ ngọ vào một ngày, Như Ý đưa Vĩnh Cơ đến Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng, tạo nên cảm giác yên tĩnh. Bên ngoài hoa mộc lan đang nở rộ, từng nụ hoa nở ra từng đóa hoa đỏ rực như thiêu cháy. Như Ý ngồi đối diện trước mặt Hoàng đế, mỗi người đều cầm một quyển Kinh Thi, giải đố lẫn nhau. Ai mà đoán được thì để đối phương ngâm nga, nếu có sai thì phải chịu phạt. Hoàng đế và Như Ý đều thông thuộc Hán văn cho nên Kinh Thi cũng không làm khó được bọn họ, bọn họ lần lượt đoán được rồi bỏ từng tờ xuống, khiến cho Vĩnh Cơ nóng lòng. Mỗi khi có một tờ để xuống thì Vĩnh Cơ đều chụp lấy mà đọc ngân nga. Bài thơ trong Đào Thiên, Thạc Thử hoặc Bội Phong cũng không làm khó hắn mà đọc lưu loát.
Hoàng đế liên tục gật đầu: “Vĩnh Cơ giỏi lắm. Ai đã dạy con vậy?”
Vĩnh Cơ ngưỡng mặt, nằm ở trong lòng Hoàng đế: “Hoàng ngạch nương và Ngũ ca dạy dỗ nhi thần”
Hoàng đế cao hứng nói: “Vĩnh Kỳ giỏi lắm, bây giờ đã có thê thất rồi mà cũng không quên chỉ bảo huynh đệ”. Hắn vỗ về trên trán Vĩnh Cơ, ân cần dặn dò: “Lúc Ngũ ca còn nhỏ thì học hỏi rất nhiều, có thể ngâm nga nhiều văn chương, con đọc được không?”
Vĩnh Cơ thành thật nói: “Không được ạ, nếu bài thờ dài dưới chín biến thì mới có thể đọc được. Nếu dài hơn mười biến thì không được”
Hoàng đế khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu, cười nói: “Đúng là con không thể bằng được với Ngũ ca của con nhưng con nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể đọc được nhiều thì cũng hiếm có”. Hắn dứt lời rồi lại tán dương Vĩnh Kỳ: “Còn Vĩnh Kỳ rất tốt, sau khi lập gia đình vẫn kính trọng phúc tấn, lại không sa vào chuyện nữ sắc, đúng là dụng công”. Hắn nói xong, dường như có chút mệt, liền đổi sang tư thế khác.
Như Ý nghe vậy liền cười nói: “Vĩnh Kỳ lớn tuổi, tất nhiên là phải như thế. Không kiêu ngạo không nóng nảy thì mới tốt”.
Hai người đang nói chuyện thì Tề Lỗ theo thói quen đến thỉnh mạch bình an. Hắn đã già nua nhưng tinh thần vẫn còn tốt, hắn thỉnh an Hoàng đế và Như Ý rồi chẩn mạch, hắn chần chừ rồi nói: “Mạch của Hoàng thượng đập khỏe, tất cả đều rất tốt”.
Như Ý biết hắn lão luyện cho nên nàng bình thản hỏi: “Bổn cung thấy sắc mặt Hoàng thượng có chút vàng khô, không biết là có chuyện gì”
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, Như Ý liền im lặng rồi nắm tay Vĩnh Cơ cáo lui: “Một chút nữa có phúc tấn của Vĩnh Kỳ tiến cung thỉnh an thần thiếp, thần thiếp xin đi về trước”
Hoàng đế đồng ý rồi Như Ý đưa Vĩnh Cơ bước ra ngoài. Bước đến ngoài điện, nàng giao Vĩnh Cơ vào trong lòng Dung Bội và ngẩng mặt lên. Dung Bội lập tức hiểu ý, liền đưa Vĩnh Cơ đi trước.
Tề Lỗ đã già, nhĩ lực càng ngày càng kém, giọng nói lại có chút lớn. Như Ý nhìn về đóa hoa mộc lan trong điện mà xuất thần. Nàng lắng nghe giọng nói Hoàng đế: “Bên hông của trẫm có chút mệt mỏi đau đớn, hôm trước trẫm vẫn dùng loại thuốc kia nhưng mà không biết còn cách nào khác không”
Giọng nói Tề Lỗ khô cằn vang lên: “Thận khí Hoàng thượng hơi yếu cho nên phải cần bổ dưỡng. Vi thần đã điều chế một ít thuốc ích khí bổ thận…”
Giọng nói trong điện dần dần nhỏ xuống.
Như Ý nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Ngọc đang đứng hầu ở ngoài điện rồi chậm rãi đi xuống bậc thang. Lý Ngọc thông minh, liền đuổi theo Như Ý, Như Ý nhẹ giọng nói: “Ngày mấy gần đây Hoàng thượng uống thuốc gì vậy?”
Lý Ngọc khó xử, xoa tay nói: “Mấy ngày gần đây, Dự tần nương nương không còn như lúc trước nhưng mà… Hoàng thượng vẫn thích nàng ta. Còn các nương nương, tiểu chủ khác đều không còn được thị tẩm”
Lời này chứa thâm ý bên trong, đủ cho Như Ý hiểu rõ. Khuôn mặt nàng ửng hồng lên mà không nói câu nào.
Vào ban đêm, Hoàng đế lật bài tử của Khác quý nhân. Mấy ngày gần đây, Hoàng đế đều lâm hạnh tần phi trẻ tuổi. Như Ý cũng cảm thấy buồn ngủ, vì ban ngày phúc tấn Vĩnh Kỳ đến thỉnh an cho nên nàng liền mời Hải Lan đến Dực Khôn cung nghỉ ngơi, hai người vừa cắm hoa vừa nói chuyện như thường.
Xe phượng loan xuân ân của tần phi thị tẩm vừa đi qua được một canh giờ thì lại nghe bên ngoài có tiếng khóc vang lên, nghe thấy rất thê lương. Dung Bội khôn khéo, vội vàng chạy ra ngoài xem rồi quay về bẩm báo: “Là xe phượng loan xuân ân đưa Khác quý nhân quay về ạ”.
Như Ý ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của Hải Lan, Hải Lan bật cười: “Chẳng lẽ lại có người giống với muội muội năm đó, thị tẩm không được mà bị đưa ra ngoài cho nên khóc lóc sao?”
Năm tháng dần dần trôi qua, giờ nghĩ lại đó cũng chẳng là chuyện xấu gì. Nhắc lại chuyện khó khăn ngày xưa cứ như là trò cười. Như Ý liếc mắt nhìn Hải Lan, hơi nhíu mày: “Khóc sướt mướt như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành trò chê cười trong cung mà thôi”.
Dung Bội hiểu ý: “Vậy thì nô tỳ sẽ đưa Khác quý nhân đến đây”
Một lát sau, Khác quý nhân liền bước vào Dực Khôn cung. Nàng là một nữ tử dịu ngoan, đôi mắt khóc đến ửng đỏ, khuôn mặt hồng hào như tôm luộc, nàng khó xử mà cứ nắm chặt vạt áo, lại nhịn không được mà khóc lóc.
Như Ý cho nàng ngồi xuống, rồi lệnh Lăng Chi dâng chén trà nóng lên cho nàng uống rồi ôn hòa nói: “Có chuyện gì thì cứ việc nói cho bổn cung nghe. Khóc lóc sướt mướt như vậy, chắc chắn có chuyện ủy khuất không nói nên lời rồi”.
Khác quý nhân định mở miệng nói nhưng lại nuốt câu chuyện xuống, nàng quay đầu nhìn vào góc điện mà khóc. Hải Lan vỗ về đầu vai của nàng rồi “Ai gia” một tiếng: “Đêm xuân lạnh lẽo như vậy, nếu muội bị cảm lạnh thì người nhà cũng cảm thấy lo lắng. Bây giờ ở trong cung không có ai chăm sóc, nếu có chuyện gì thì đừng sợ mà nói trong Dực Khôn cung đi”.
Đôi mắt Khác quý nhân sưng phù lên, nàng chỉ cúi mặt nhìn vào đôi giày thêu hoa dưới chân. Đôi giày màu hồng đẹp đẽ, hồn nhiên phảng chiếu cái thất vọng và ủy khuất của nàng. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Thần thiếp cũng không biết mình bị làm sao nữa? Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm nay, vậy mà bây giờ lại không hiểu được hầu hạ”
Lời này có chút sai trái khó hiểu, Như Ý và Hải Lan cùng nhau liếc mắt nhìn, đều có chút bất an. Như Ý khuyên nàng: “Nói bậy bạ gì vậy, ngoại trừ khiến bản thân khó chịu thì còn khiến người bên ngoài khó hiểu nữa”
Khác quý nhân nhìn chằm chằm vào Như Ý rồi “bùm” một cái, nàng quỳ xuống ôm góc quần Như Ý khóc nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không biết thần thiếp hầu hạ không tốt ở chỗ nào. Hoàng thượng xử lý triều chính mệt mỏi, tinh thần không tốt cho nên thần thiếp cũng không dám hồ mị Hoàng thượng, thần thiếp chỉ khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm. Ai ngờ Hoàng thượng đẩy thần thiếp ra, còn nói thần thiếp không biết hầu hạ”.
Trong Noãn các đều là các phi tần đã từng thị tẩm cho nên tất nhiên hiểu được: “Tinh thần không tốt” là sao chứ? Hải Lan sợ Khác quý nhân ngượng ngùng cho nên nàng đành phải giả câm giả điếc nhìn đi chỗ khác. Như Ý nghe chuyện này, liền biết dù có khuyên bảo thế nào cũng không được cho nên nàng đành phải kéo Khác quý nhân đứng dậy nói: “Được rồi, chuyện này cũng không trách được muội, tâm tư Hoàng thượng đều dành cho tiền triều, bây giờ lại xảy ra chiến sự ở biên giới phía Tây cho nên Hoàng thượng cũng đang không vui”.
Nàng không biết phải khuyên thế nào cho nên nàng vừa dứt lời thì Khác quý nhân càng khóc lớn: “Thần thiếp biết thần thiếp không được Hoàng thượng yêu thích, mỗi tháng chỉ phụng dưỡng Hoàng thượng một hai lần nhưng mấy ngày gần đầy, không chỉ thần thiếp mà có rất nhiều tỷ muội đều phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng. Có phải là do Dự tần vào cung cho nên thần thiếp không còn nơi sống yên ổn nữa không ạ?”
Như Ý nghe thấy, liền biết có chuyện liền hỏi: “Ngoại trừ muội ra thì còn có ai nữa?”
Khác quý nhân xòe ngón tay ra nói: “Cung quý nhân, Thụy quý nhân, Hi quý nhân, ngay cả Dĩnh tần tỷ tỷ cũng chịu liên lụy, chẳng qua mọi người đều cắn trộm góc chăn mà khóc thôi ạ, chỉ có Tuân tần cho dù nàng ấy có bị đưa ra ngoài thì cũng không thèm để ý gì”.
Khác quý nhân đều nói đến các tần phi Mông Cổ. Như Ý nghe thấy tim mình đập thình thịch nhưng nàng phải giữ lấy cái bình thản trên mặt: “Vậy Dự tần đã làm chuyện gì?”
Ánh mắt Khác quý nhân nhảy dựng, có chút khiếp sợ, nàng cắn chiếc khăn tay đỏ tươi trong tay, oán hận nói: “Hoàng thượng chỉ nói Dự tần là người biết cách hầu hạ, duy chỉ có nàng ta là không bị đưa quay về”
A, là Như Ý sơ sót, chỉ nhìn vào ngày thị tẩm trong sổ ghi chép của Kính Sự phòng mà không chú ý đến canh giờ. Như Ý an ủi Khác quý nhân vài câu rồi cho người đưa nàng quay về. Hải Lan liếc mắt nhìn Như, chỉ lắc đầu nói: “Khác quý nhân càng nói thì muội muội càng cảm thấy nghi ngờ Dự tần, không biết rốt cuộc có nội tình gì bên trong hay không”
Vào một ngày Lý Ngọc không hầu hạ Hoàng đế, Như Ý liền gọi hắn đến hỏi. Lý Ngọc thật sự cảm thấy xấu hổ, cả người không chút tự nhiên, hắn ấp a ấp úng nói ra từng lời. Hóa ra mấy ngày thị tẩm gần đây, chỉ có Dự tần nhận được ân sủng, Hoàng đế không muốn rời xa chút nào, mà nếu như đổi người khác đến thì ngày hôm sau Hoàng đế lại có chút nôn nóng, cho gọi Tề Lỗ đến.
Việc đã đến nước này, Như Ý không thể không hỏi đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Hoàng đế. Như Ý có tâm sự tầng tầng, Hải Lan biết nàng lo lắng cho nên đành phải nói hoa ở Ngự Hoa viên đang nở rộ cho nên cố ý mời Như Ý đi đến Ngự Hoa viên chơi.
Như Ý và Hải Lan khoác tay đi, chậm chạp nhìn cảnh xuân như vậy rồi nói: “Ngồi ở trong cung cứ nghe người bên ngoài nhãn rỗi bàn tán đúng là mệt mỏi, không bằng hãy đi tới nơi này. Xuân sắc như vậy thì cũng đừng cô phụ”
Hải Lan cười nói: “Hoàng thượng không muốn cô phụ xuân sắc lục cung cho nên mưa móc ban đều”. Nàng dứt lời thì bỗng nhiên nghe một câu nói: “Mẫu gia Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị của bổn cung lúc trước đã từng là Hoàng hậu*, bổn cung giờ chỉ có chức tần, đúng là ủy khuất quá rồi”
(*Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị là tên một bộ tộc hùng mạnh đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử Trung Quốc và Mông Cổ. Thành Cát Tư Hãn – người sáng lập ra đế chế Mông Cổ – và Hiếu Trang Văn Hoàng hậu – người có sức ảnh hưởng và đóng góp to lớn trong việc ổn định và xây dựng trong buổi ban đầu khi lập quốc của triều đại nhà Thanh, đều là người thuộc bộ tộc này. Các vị Hoàng hậu xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị trong đời nhà Thanh bao gồm: Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu ( Triết Triết), Hiếu Trang Văn Hoàng hậu (Đại Ngọc Nhi), Phế hậu của vua Thuận Trị ( Tĩnh phi), Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu, Hiếu Tĩnh Thành Hoàng hậu (vợ vua Đạo Quang). Ngoài ra còn có Mẫn Huệ Cung Hòa Nguyên phi (hay còn gọi là Hải Lan Châu) là phi tần sủng ái nhất của Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực)
Tựa hồ có giọng nói của cung nữ vang lên: “Không phải Hoàng thượng đã đồng ý phong phi cho nương nương rồi sao ạ? Nương nương cố gắng có chức phi trước Tuân tần, không phải là vì muốn đánh vào thể diện Hoắc Thạc Đặc bộ sao? Nương nương vì Vương gia mà không chịu thua kém”
Dự tần vênh váo tự đắc: “Bổn cung không chỉ muốn chức phi mà còn là quý phi, Hoàng quý phi, Hoàng thượng còn sủng ái bổn cung thì dù người bên ngoài có không thích thì có sợ gì chứ?”
Cung nữ kia nói: “Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, người bên ngoài đều trở thành xấu phụ Đông Thi*, không đáng để chúng ta liếc mắt nhìn. Nếu có ngày Hoàng hậu bị phế thì chắc chắn nương nương là người có thể đứng đầu hậu cung, ai kêu Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị đều có Hoàng hậu làm chi!”
(*Tương truyền vào thời Xuân Thu, khi mĩ nữ nước Việt là Tây Thi sinh bệnh thường lấy tay ôm ngực, nhăn đôi mày lại. Một cô gái xấu xí bên hàng xóm tên là Đông Thi nhìn thấy, cho tư thái đó của Tây Thi là đẹp nên cũng bắt chước ôm ngực nhăn mày. Kết quả khiến mọi người sợ, có người đóng chặt cửa không dám ra, có người bỏ chạy thật xa, kể từ
đó có câu :”Đông Thi hiệu tần”)
Dự tần hoan hỉ mà kiêu ngạo: “Cũng không phải sao? Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu, Hiếu Trang Văn Hoàng hậu của Thái tông, Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu của Thế tổ đều là xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị của chúng ta, Hoàng hậu bây giờ cũng chỉ là kế thê tái giá của Hoàng thượng mà thôi, có ngồi vững hay không thì không thể biết chắc được đâu”
Hai người vừa nói vừa cười như vậy, Hải Lan ngừng chân nghe rồi cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng muốn phong Dự tần thành Dự phi sao? Sao tỷ tỷ và muội muội đều không biết chứ?”
Như Ý cúi đầu chạm vào chiếc hộ giáp trên tay, không mặn không nhạt nói: “Nói như vậy, tất nhiên là nói nhỏ bên gối rồi. Mà chỉ là phong phi thôi thì có gì đâu mà kiêu ngạo chứ? Bổn cung thấy nàng ta hận không thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu được mà thôi”
Hải Lan nhíu mày, ghét nói: “Một phi thiếp nhỏ nhoi mà dám lăng nhục trong hậu cung! Tỷ tỷ cũng nên cho nàng ta biết trời cao đất dày là thế nào đi”
Như Ý cười lạnh: “Bây giờ Dự tần là quả tim của Hoàng thượng, bổn cung cần gì phải đi chuốc lấy thị phi cơ chứ?”. Thần sắc nàng lạnh nhạt, quay mặt nói: “Nghe nói Thuần quý phi không được khỏe, chúng ta đi thăm nàng ấy đi. Nàng ấy cũng thật đáng thương, ngày đêm vì con cái mà phiền muộn không ít, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa rồi”
Tuy rằng Hải Lan vẫn còn để ý Dự tần nhưng nàng thấy Như Ý nói vậy cho nên đành phải theo Như Ý rời đi.
Hai người đi thăm Lục Quân là lúc chạng vạng. Lúc Như Ý đi qua Vĩnh Thọ cung thì nhìn thấy cái thái giám lục đục mang đồ ăn xuất nhập liên tục, thập phần chỉnh tề im lặng. Bữa ăn của Hoàng đế đều có đầy đủ món ăn Mãn Mông Hán, không thiếu món gì. Hải Lan bĩu môi thì thấy ở khúc rẽ trên đường có một cung nữ thò nửa đầu nhìn chằm chằm vào cửa Vĩnh Thọ cung. Vì bây giờ trời gần tối, với lại cung nữ kia mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ phát hiện ra.
Dũng Bội khinh thường nói: “Càng ngày càng không có quy củ, muốn tranh giành tình cảm đều phải phái người đến nhìn chằm chằm vào cửa cung người khác, không có quản giáo gì”
Như Ý hỏi: “Ngươi biết nàng ta sao?”
Dung Bội gật đầu: “Chủ tử lén lút thì sẽ có nô tài lén lút, đó là cung nữ Đóa Vân của Dự tần”
Như Ý cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn Tam Bảo nói: “Để ý đến người này”. Tam Bảo nhận lời, mọi người liền hồi cung như cũ, cũng không nhắc lại chuyện này. Sau hai ngày thì Tam Bảo liền bẩm báo: “Đóa Vân chưa làm gì cả, chỉ nhìn vào Hoàng thượng đã dùng bữa xong lúc nào rồi rời đi thôi ạ”
Như Ý suy nghĩ một lát: “Mấy ngày gần đây Hoàng thượng đã dùng cái gì, ngươi đều hỏi rõ rồi chứ?”
Tam Bảo lau mồ hôi trên trán: “Đều hỏi rồi ạ. Theo quy củ của Ngự Thiện phòng, mỗi bữa Hoàng thượng đều dùng món ăn, mỗi ngày đều không giống nhau. Nhưng mà Hoàng thượng đều thích ăn cơm trắng do ngự thiện phòng nấu cho nên mỗi ngày đều dùng”. Hắn tới gần, thấp giọng nói: “Nô tài còn tra xét, người nấu cơm cho Hoàng thượng là Hoàng Xuẩn Thượng có họ hàng xa với Dự tần nương nương”.
Ánh mắt Như Ý nhảy dựng, rồi chợt lạnh lẽo, phất tay nói: “Lui xuống đi”.
Ngày hôm sau, Hoàng đế đến Dực Khôn cung thăm Vĩnh Cơ, liền cùng Như Ý nói đến chuyện phong phi cho Dự tần: “Tuy rằng Tuân tần còn trẻ nhưng tính tình vẫn lạnh lùng thản nhiên, không bằng với Dự tần ôn nhu nhiệt tình, lại có xuất thân cao quý”.
Trên mặt Như Ý không chút vui mừng: “Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị tôn quý hơn Hoắc Thạc Đặc bộ một chút”
Hoàng đế cho rằng nàng đồng ý cho nên liền nói: “Trẫm cho Dự tần chức phi cũng là muốn cho mẫu gia nàng ta có chút thể diện cho nên Hoàng hậu, lễ nghi phong phi cho Dự tần, nhất định phải long trọng một chút”
Như Ý đồng ý, khuôn mặt chứa đầy cái vui thích khéo léo: “Dự tần có được tâm ý Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ làm một cái lễ phong phi thỏa đáng”
Hoàng đế rời đi, Như Ý liền gọi Dự tần đến để bàn chuyện phong phi. Sắc mặt Như Ý khiêm tốn càng khiến cho Dự tần càng thêm đắc ý. Ngay cả Dung Bội dâng lên một đôi cây trâm san hô châu hoa cũng nói khách khí xin vui lòng nhận cho, Dự tần nói: “Hoàng hậu nương nương ưu ái như vậy, thần thiếp cũng không dám chối từ”
Như Ý mỉm cười: “Bổn cung càng ngày càng lớn tuổi, thấy các muội trẻ tuổi hầu hạ Hoàng thượng thỏa đáng như vậy, tất nhiên bổn cung cao hứng rồi”.
Bên ngoài tiếng nhạc truyền đến, mềm mại như tơ, cuốn hút như lũ, du dương: “”Bảo kế thiên nghi cung dạng, liên kiểm nộn, thể hồng hương. Mị đại bất tu Trương Sưởng họa, thiên giáo nhập tấn trường. Mạc ỷ khuynh quốc mạo, giá thủ cá hữu tình lang. Bỉ thử đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời quang”*
“Mạc ỷ khuynh quốc mạo, giá thủ cá hữu tình lang. Bỉ thử đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời quang”. Như Ý nghiêng tai lắng nghe, không khỏi rên khẽ xướng theo.
(*Đây là bài Hảo thời quang của Đường Huyền Tông. Dịch nghĩa: Búi tóc và lối ăn mặc đều là kiểu thịnh hành trong cung, khuôn mặt mềm mịn như hoa sen, thân thể hồng hào thơm ngát. Đôi hàng lông mày không cần ông Trương Sưởng thời Hán vẽ thêm, trời sinh đã dài và đẹp sẵn. Đừng ỷ vào nhan sắc khuynh thành của bản thân, hãy mau mau gả cho tình lang mà mình vừa ý. Lúc này đôi bên đều đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, chớ nên lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này)
Dự tần nghe vài lần, cũng cảm thấy hiếu kì: “Sao Hoàng hậu nương nương lại thích bài xướng này vậy?”
Khuôn mặt ôn nhu của Như Ý hiện lên cái thẫn thờ vô hạn: “Đây là bài khúc Hảo thời quang của Đường Huyền Tông. Bổn cung ở chung với Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng thích nhất là được nghe hát bài từ này vào lúc sáng sớm. Bây giờ bổn cung đã lớn tuổi, không thể so với các muội được hằng ngày gặp Hoàng thượng cho nên liền hát lên khúc này để giải buồn mà thôi”
Dự tần “Ai gia” lên một tiếng, lại nghiêng tai lắng nghe một lát rồi che miệng cười nói: “Nương nương là Hoàng hậu trong hậu cung thì sao không gặp được Hoàng thượng chứ ạ? Nương nương oán trách thần thiếp gặp gỡ Hoàng thượng quá nhiều sao?”
Như Ý vỗ về mái tóc, cười khổ nói: “Nhan sắc càng ngày càng mất đi, mỗi lần sáng sớm ngủ dậy đều thấy có thêm tóc bạc, cứ như là nhắc nhở bổn cung cũng không còn thanh xuân nữa rồi. Mà nữ tử trẻ tuổi nếu nuông chiều tùy hứng thì Hoàng thượng cũng không thích. Nếu được như muội, lúc nào cũng phong tình, lại có danh môn tôn quý như vậy thì rất thích hợp với tâm ý Hoàng thượng. Cho nên tân nhân có nhiều nhưng Hoàng thượng cũng chỉ phong phi cho muội”
Dung Bội nhịn không được chen ngang vào: “Đúng vậy ạ. Lệnh phi nương nương vào cung nhiều năm, có đầy đủ A ca công chúa, vậy mà cũng chỉ có chức phi. Xem ra Dự tần nương nương có tiền đồ vô lượng”
Như Ý càng lúc càng coi trọng, đỡ lấy hai tay Dự tần: “Vì muội, bổn cung sẽ an bài lễ sắc phong thật tốt, nhất định sẽ làm cho muội hãnh diện, sẽ cho Bác Nhĩ Tễ Cát Đặc thị có được vinh diệu”
Dự tần nghe vậy, trên khuôn mặt không che giấu được cái vui sướng, liền hạ thấp người cáo lui: “Vậy thì thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương”.
Nàng dứt lời, liền nâng tay thị nữ rời đi. Dung Bội thấy Dự tần như vậy, càng cảm thấy lo lắng nói: “Mấy ngày gần đây Hoàng hậu nương nương thích nghe bài thủ khúc này, sao nương nương lại cho Dự tần nghe thấy chứ ạ? Lại còn nói cho Dự tần biết Hoàng thượng và nương nương thích bài này. Vậy thì không tốt lắm ạ”
“Tốt hay không tốt thì không thể biết vào lúc này”. Như Ý nhẹ nhàng cười: “Bây giờ bổn cung cũng đã biết chỗ tốt của Dự tần là gì rồi, là khuê nữ nhưng lại có đầu óc trẻ con. Khó trách nam nhân đều thích như vậy”. Nàng vươn tay lấy một cây kéo nhỏ, nhìn đóa hoa trong bình, nhẹ nhàng cắt tỉa và ngâm nga: “Đừng ỷ vào nhan sắc khuynh thành của bản thân, hãy mau mau gả cho tình lang mà mình vừa ý. Lúc này đôi bên đều đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, chớ nên lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này”.