Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện

Chương 6: Hoàng Đế Băng Hà (Hạ)




Hoàng thượng ngừng việc, ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy sao? Vậy mà hơn hai năm qua nàng luôn luôn lạnh nhạt với trẫm, nguyện ý thất sủng cả đời trong cung cấm! Không chịu ngẩn cao đầu nhìn về phía trẫm kia mà?"

Di Đại Quý Phi không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn ra phía hoàng hôn đang buông xuống.

Nàng bất chợt nói: "Cũng vì hoàng thượng, thần thiếp bao năm qua ngủ không an giấc, đến cả ăn cũng không ngon...!"

Hoàng thượng cười lạnh lùng: "Trẫm và nàng bây giờ cũng chẳng khác gì nước với lửa, gặp nhau là tương khắc hành hạ thân tâm lẫn nhau!"

Di Đại Quý Phi nhìn thẳng về phía hoàng thượng: "Người có biết, chính người đã giết chết thần thiếp hay không? Ngày xưa ta cùng nhau đứng bên gốc hoa hạnh nguyện thề sinh đồng khâm, tử đồng huyệt, vậy mà nàng lại si mê muội muội ruột của thần thiếp, còn phong cô ta làm Lệ Tần... Người cảm thấy bản thân có quá đáng hay không?"

Hoàng thượng vẫn nét mặt lạnh như băng, nói: "Trẫm làm như vậy là sai sao? Nam nhân nào chả có quyền được năm thê bảy thiếp?"

Di Đại Quý Phi tức không thở nổi, khoé mắt đỏ hoe cay cay vì tủi nhục:

"Hoàng thượng cần nữ nhân đến mức sủng hạnh muội muội của thần thiếp, bên ngoài thiên hạ có trăm ngàn nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ, hoàng thượng lại không thèm để ý!"

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hậm hừ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta, tính khí hiện tại cơ hồ khiến trời long đất lở:

"Nàng dám to gan đôi co với trẫm sao? Trẫm là hoàng đế, mọi việc trong thiên hạ này đều do trẫm quyết định! Hạng nữ nhân như nàng không có quyền lên tiếng! Nàng hôm nay to gan như vậy, bộ đã điên rồi sao?"

Di Đại Quý Phi cười dài trong nước mắt, đứng dậy rầu rĩ mà nói rằng: "Phải! Được điên một lần như thế, thần thiếp rất vui! Thần thiếp đã điên rồi, đã điên ngay từ lúc hoàng thượng bỏ mặc cho com của thần thiếp chết trong căn bệnh đậu mùa quái ác, hành hạ cả đời của thần thiếp sống trong ác mộng dai dẳng đeo bám chẳng buông tha..."

Hoàng thượng mở to hai mắt nhìn, trong lòng đen ẩn chứa điều gì đó sâu xa khó hiểu.

Di Đại Quý Phi giương mắt nhìn hoàng thượng, hít thở một hơi lấy sức, lại chua ngoa nói tiếp:

"Thần thiếp đã điên, thần thiếp đã điên lâu lắm rồi! Từ cái lúc thần thiếp nhập cung, từ cái lúc trao yêu thương cho người, từ cái lúc thần thiếp được người sủng hạnh thì tất cả đã điên mất rồi! Từng khoảnh khắc bên hoàng thượng hiện tại, đối với thần thiếp vô cùng ghê tởm!"

Hoàng thượng không cầm được lòng tát hai cái như trời giáng vào mặt của Di Đại Quý Phi, khiến nàng ta ngã quỵ xuống nền gạch bên dưới.

"Nàng điên rồi! Nàng hồ đồ như vậy, đừng trách tại sao trẫm độc ác! Nàng đừng trách trẫm tại sao đến chút tình nghĩa cuối cùng cũng không còn sót lại cho nàng! Hôm nay trẫm sẽ phế bỏ nàng, trẫm sẽ tước đi quyền quản lý lục cung của nàng!"

Di Đại Quý Phi nằm dưới đất, cố gắng gượng sức lực nhỏm dậy.

"Hoàng thượng cứ phế đi! Thần thiếp không còn gì để sợ hãi người nữa!"

Hoàng thượng run người, mặt đỏ như quả lựu chín, gào thét đến nỗi cổ hiện rõ những đường gân xanh: "Trẫm sẽ tước danh hiệu và chức vị của nàng! Trẫm sẽ tước đi chữ Di và chức vị Đại Quý Phi của nàng!"

Hoàng thượng bỗng dưng choáng váng đầu óc, Di Đại Quý Phi lại cười trong thê lương. Nàng đứng dậy, hai chân đau nhói cơ hồ muốn gãy ra làm đôi, vẫn cười hoàng thượng sao mà ngốc nghếch quá. Hắn ta làm sao có thể phế bỏ nàng được, tất cả đều đã là dự tính lâu nay của nàng.

"Hoàng thượng sao vậy? Mới ban nãy còn hùng hổ ra oai, đanh thép với thần thiếp lắm kia mà? Sao lại quỵ xuống ghế như vậy rồi? Hoàng thượng phải bảo trọng long thể, nếu có tử vong thì ta sẽ lên làm Thái hậu mất!"

Hoàng thượng trợn tròn hai mắt, lắp bắp gặng hỏi: "Nàng đã hãm hại ta sao? Nàng dám hãm hại thiên tử của Đại An này sao?"

Di Đại Quý Phi cười lạnh lẽo, ánh mắt man rợ đầy phẫn uất nhìn hắn ta. Bao năm qua, hắn đã gây biết bao đau khổ cho nàng, hôm nay hắn sẽ gánh hết.

Ác giả ác báo, lưới trời lồng lộng sao có thể thoát tội?

"Phải! Hoàng thượng có biết mực tàu người sử dụng trong một tuần qua đã được bỏ vào một ít toàn yết và nọc độc rắn hổ mang, người sử dụng láu ngày như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều!"

Hoàng thượng nói: "Sao ngươi dám? Ngươi là kẻ độc ác!"

Di Đại Quý Phi mất hết lí trí, đến kế bên hoàng thượng cười ghê tởm. Nàng nói: "Hoàng thượng mà cũng có thể nói ra những lời như vậy sao?"

Nàng không đợi đối phương trả lời, chỉ đợi cho hắn tức đến vỡ tim mà chết. Hắn vừa lăn trên sàn vừa nôn ra từng bãi máu đỏ đậm đặc quánh.

Toàn yết là nọc độc đậm chất của những con bọ cạp nhiệt đới, tiếp xúc ngoài da cũng dễ gây ra thiệt mạng.

Hoàng thượng chết, hai mắt mở long sòng sọc, miệng méo mó ứ huyết chết.

Di Đại Quý Phi cẩn thận mỉm cười, nhưng mắt lại rơm rớm những giọt lệ. Tay nàng run rẩy, vuốt hai mắt của hắn nhắm lại...

"Năm Trùng Toả thứ 25, Trùng Toả Đế qua đời, tại Hoàng Bảo Điện, hưởng thọ năm mươi tuổi!"

Di Đại Quý Phi đẩy cửa ra, bên ngoài không có ai canh gác. Phải rồi, lúc nãy nàng đã dặn đừng ai làm phiền hoàng thượng...

Bọn chúng đâu ngờ rằng Di Đại Quý Phi lại ra tay sát hại? Mà có nghi ngờ đi nữa, trên cơ thể của hoàng thượng không có vết ngoài da, cũng chỉ câm nín biết rằng bệnh từ bên trong tâm hành hạ.

"Người đâu! Hoàng thượng băng hà! Hoàng thượng băng hà!"

Tin tức động trời lan ra khắp Tử Long Thành, thoáng chốc cũng rơi vào Minh vương phủ ngay tức khắc khiến bao người hốt hoảng...

Tiếng kẻng gõ liên hồi, tiếng ai oán vang lên khắp bốn phương, sấm mây cứ vần vũ trên đỉnh đầu khiến người ta bức bối đến kinh sợ.

Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết.

Khắp đất trời ai oán tiếng khóc bi thương, tang y ảm đạm từ trong thành ra ngoài, cắm cờ tung bay trong màn sương khói của hương nhan. Khắp nơi bắt buộc chịu lễ tang, kẻ nào không chịu hay có ý khinh rẻ sẽ bị lôi ra hành quyết.

Giữa lúc Hoàng Diệp và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ ào ạt tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không bao giờ cạn nước. Nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai của một con người đau đớn.

Đối với người trong quan tài khảm vàng kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Hoàng Diệp có buồn vui gì.

Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế An triều, ngoài ra không hề có một ấn tượng sâu đậm nào khác.

Hoàng Diệp hơi chút rùng mình, nàng chỉ thuận theo lễ nghi phức tạp quỳ xuống phía sau Đích phúc tấn Ý Lan và hai vị Trắc phúc tấn là Bảo Trúc tỷ tỷ của nàng và Dung Hoa, tất cả đều vận đồ tang, cùng có hoa lê đái vũ, đau thương chẳng thể ngưng.

Bỗng nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một tỳ nữ kêu lên: “Chủ tử nương nương ngất rồi!”

Hoàng Diệp đang quỳ phía trước lập tức dùng đầu gối tiến lên, đỡ lấy Ba Lâm Cơ Hoàng thị đã ngất xỉu đi.

Bảo Trúc cũng lên theo, hoảng hốt nói: “Chủ tử nương nương quỳ suốt một đêm, lại còn mang thai đã ngoài bảy tháng, thai khí đã lớn, hẳn là mệt mỏi quá độ. Mau đi bẩm báo với Minh Trực thân vương và Di Thái Đại Quý Phi ngay lập tức!"

Kì thật, từ ngày hôm ấy đến nay đã tầm hơn hai tháng, Mi Trinh cũng được thả ra chịu tang. Nàng nhìn Đích phúc tấn xỉu liền thầm cười khoái chí, nhưng miệng vẫn nức nở một cách giả tạo.

Lâm Tịnh Nhu vừa quỳ, vừa cúi đầu, vừa dập người. Dù sao cũngaf phu quân của cô mẫu nàng ta, phải đối xử kính trọng, xem như thay phần của bà ấy.

Hoàng đế băng hà là quốc sự, là cơ hội để các nước láng giềng có cơ hội xâm phá, uy hiếp nhân dân Đại An.

Thời khắc chịu tang ước chừng bốn mươi chín ngày, khóc thương cho đến kiệt quệ sức lực.

Thời khắc giữa trưa đã điểm, mọi người nghĩ ngơi, đến sau canh Ngọ lại tập trung ra sân tiếp tục hành lễ.

Tiếng trống liên hồi đã dứt, tiếng kèn, tiếng tù và cũng không còn hơi âm. Vừa huyên náo tột cùng lại hoá im ắng ảm đạm, thê lương đến tột cùng...

Hoàng Diệp lui người trở về Minh thân vương phủ, lấy cớ chăm sóc cho Đích phúc tấn. Nàng nhẹ nhàng sai tỳ nữ hầu quạt, rửa mặt cho Ý Lan, rằng:

"Ngươi đi ra sau đun một ấm nước, rồi bỏ thêm vài lát gừng, pha nước ấm để lau mặt cho Đích phúc tấn, không lau bằng nước lạnh!"

Tỳ nữ dạ ran, nhanh chóng lui ra. Cái bụng của nàng ấy cũng đã quá to, sợ sơ suất chuyện gì sẽ không hay lắm.

Đợi một lúc lâu sau, nàng mới thuận miệng hỏi tỳ nữ thân cận của Ý Lan vài tiếng:

"Hằng ngày chủ tử của ngươi có dùng thuốc an thai được Dung Hoa Trắc phúc tấn tặng không?"

Tỳ nữ cúi đầu, đáp: "Dạ có! Chủ tử nương nương ngày nào cũng dùng thuốc đúng giờ giấc, rất cẩn trọng chăm sóc cho bản thân!"

"Vậy thì tốt!"

Hoàng Diệp hạ giọng, trầm ngâm nhìn tỳ nữ kia lau mặt cho Ý Lan.

Nàng ngồi với Ý Lan đến hết canh Ngọ, lại vội vàng chạy ra bên ngoài, bắt đầu một buổi thảm thiết khóc than thương xót cho tiên đế.

Tiếng nức nở ai oán như xé toạt cả màng nhĩ, trăm ngàn người rên la khiến nàng đầu óc choáng váng, ngợp thở vô cùng.

Lệ Hằng quỳ gối đằng sau Hoàng Diệp, lại ra giọng mỉa mai: "Nếu như Hoàng Diệp cách cách cảm thấy không khoẻ, có thể về nghỉ ngơi! Đừng có ở đây ra sức lấy lòng này nọ, làm ảnh hưởng đến người khác tận tâm tận lực than khóc cho hoàng thượng!"

Hoàng Diệp ngay từ đầu đã không thèm để ý và đôi co, nhưng tức nước vỡ bờ, nàng vừa dập đầu vừa nói:

"Lệ Hằng cách cách nói như vậy là không đúng đắn. Nói như vậy chẳng lẽ tất cả mọi người phủ phục ở đây đều là nịnh nọt lấy lòng hay sao?"

Lệ Hằng nói: "Ta không có ý đó! Mà cũng chẳng biết ai thật lòng ai giả tạo! Cung quy là thế nhưng có mấy ai không luồn lách được? Suy cho cùng cũng chỉ là thiên nhán nhất sự... Tùy tiện nói một câu như vậy, không có ý gì khác!"

Hoàng Diệp giả vờ lau đi hai hàng nước mắt, miễn cưỡng nói: "Tùy tiện như thế thì rất là hồ đồ! Vậy Lệ Hằng cách cách là người giả tạo nên suy bụng ta ra bụng người chăng?"

Nàng ta nghe nói vậy thì không thể cãi lại, chỉ trầm giọng: "Ngươi đừng có giả vờ mồm miệng sắc bén với ta! Ta cao quý hơn người khác, không phải tầm thường!"

Hoàng Diệp đứng dậy như bao người, miệng vẫn hững hờ nói: "Vậy sao? Sau này Minh Trực sẽ để ý đến cô nhiều hơn đó!"

Tiếng tù và inh ỏi làm náo loạn, mây đen che kín vần vũ nãy giờ, đã bắt đầu rơi xuống những hạt mưa lạnh giá.

Mọi người lại vào nghỉ ngơi, cứ thế lại ra hành lễ. Sân đình đa phi thẳng tắp, cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu.

Suốt bốn mươi chín ngày như vậy, trễ nãi triều chính, người người tổn hao sức lực dữ dội.

Đến lúc được cho là hết quốc tang, thái giám thân cận của Trùng Toả tiên đế trịnh trọng đem ra một chiếc hộp mật, được giải thích rằng là chiếc hộp quyết định ai sẽ là tân đế kế vị, nắm quyền lực Đại An rộng lớn trong tầm tay trong tương lai.

Minh Trực tham vọng nhìn về phía trước, giữa long đình hàn trăm ngàn người mòn mỏi với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.

Dung Hoa mỉm cười, cúi đầu xuống không quan tâm. Việc hiện tại nàng đã biết rõ, không cần phải như lũ nữ nhân kia chỉ biết hy vọng phu quân mình làm nên đại sự quan trọng.

Bảo Trúc lúc này cũng đã đuối sức, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi ngày mới vào Tử Long Thành của Hoàng Diệp.

Hoàng Diệp che đi cái nắng hanh khô chiếu rọi vào mặt, chỉ thầm ước ao.

"Giá như chúng ta được sống trong đây nhỉ? Cuộc sống trong này có lẽ tốt hơn vương phủ!"

"Muội đừng vạ miệng!"

Bảo Trúc nhẹ giọng nhắc nhở, Hoàng Diệp mỉm cười đáp lại.

"Vậy tỷ tỷ không muốn phu quân của chúng ta kế vị hoàng đế sao?"

"Ta không cần vinh hoa hưởng lạc, chỉ mong một đời an nhàn bên người đầu ấp tay gối với mình thôi!"

Nàng nghĩ như vậy, thâm tâm cũng nghĩ như vậy. Nhưng báy giờ lại khác, nàng cũng muốn phu quân sẽ được vinh hiển, quyền cao chức trọng, chễm chệ ngồi trên ngai vàng xưng đế.

Thái giám mở hộp mật ra, không ngoài dự đoán, bên trong không phải là Liêu thân vương như hằng ngày tiên đế khen ngợi hết lời. Mảnh giấy ghi rất rõ ba chữ "Minh thân vương" khiến nhiều người bàng hoàng, sửng sốt.

Minh thân vương cười anh tú, từng bước từng bước tiến lên ngự đài phía trước mặt, anh dũng, oai phong đến lạ thường.

Nàng đứng bên cạnh thân mẫu Di Thái Đại Quý Phi, khấu tạ long ân, chính thức lên ngôi Hoàng đế, chờ ngày sắc phong.

"Nhi thần đa tạ Phụ vương! Nhi thần sẽ làm tròn chức trách của một vị đế vương, giúp cho Đại An sớm ngày hưng thịnh, nhân dân đồng bào ấm no hạnh phúc!"

Trăm ngàn người phía dưới phủ phục dưới đất, hô to rõ.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Minh Trực oai phong lẫm liệt, đứng dưới cái nắng chiếu thẳng, kiên trực, kiêu hãnh như một con rồng kiêu hãnh bay cao trong chín tầng mây xanh.

Sau quốc tang thấm đẫm nước mắt là quốc sự tân đế kế vị tràn ngập niềm vui.

Khoảng vài ngày sau khi bệnh tình đã đỡ hẳn, Ý Lan cho gọi Hoàng Diệp và Bảo Trúc đến gặp riêng một chút.

Hoàng Diệp và Bảo Trúc cúi người hành lễ:

"Thỉnh an chủ tử nương nương! Chủ tử nương nương đã khoẻ hẳn chưa ạ?"

Ý Lan xoa bụng cười: "Chủ tử nương nương? Cách xưng hô này chỉ có hoàng hậu mới được nhận, hoàng thượng còn chưa sắc phong, xưng hô như vậy có phải hơi quá sớm không?”

Hoàng Diệp không chút kiêu ngạo, không chút xiểm nịnh nói:

“Chủ tử nương nương minh giám. Hoàng thượng đã đăng cơ trước long hồn tiên đế, dù chưa chính thức sắc phong hoàng hậu, nhưng chủ tử nương nương là người cùng hoàng thượng kết tóc! Đương nhiên danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu. Lúc này vẫn gọi là Phúc tấn thì có chút không thích hợp, gọi thẳng hai tiếng Hoàng hậu thì lại chưa có ý chỉ, muội đành gọi trước mấy tiếng chủ tử nương nương.”

Ý Lan bấm bụng mà mỉm cười hoà nhã, cho hai nàng an toạ liền dặn: "Hai muội chỉ cần gọi ta hai tiếng tỷ tỷ được rồi! Cần gì cư xử nương nương này nương nương nọ, nghe thật là không có tình cảm đoàn kết thân thiết!"

Ý Lan miễn cưỡng, chỉ lo lắng thở dài: “Nói vậy, nếu ta vẫn gọi Bảo Trúc muội muội là trắc phúc tấn cũng có chút ủy khuất cho muội ấy mà.”

Bảo Trúc cúi nhẹ đầu: “Các phúc tấn và cách cách thụ phong phi tần đều do chủ tử nương thống lĩnh lục cung mà quyết định phong thưởng. Muội thân hiện tại đúng thật vẫn là trắc phúc tấn, chủ tử nương nương không hề ủy khuất muội muội đâu!”