Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 78: Hồi kinh




Edit: Ớt Hiểm

Ngày chín tháng Giêng, Dận Chân và Dận Tường rời kinh đã hơn hai tháng rốt cuộc cũng về tới địa phận kinh thành, theo lẽ thường, khi khâm sai hồi kinh thì phải có mặt đầy đủ văn võ bá quan nghênh đón, nhưng khi hai người họ bước chân lên bến tàu thì thấy chỉ có vài vị quan thất phẩm đang chờ, chứ đừng nói chi tới nghi thức đón khâm sai, hỏi ra mới biết có rất nhiều quan viên không hẹn mà cùng cáo bệnh, không thể đến đón tiếp hai vị khâm sai đại thần.

Dận Tường cười hắt ra một tiếng rồi nói với Dận Chân: “Đệ thấy cả đám bọn họ chẳng phải bệnh hoạn gì, chẳng qua lòng dạ không thoải mái mà thôi.” Xưa giờ Hắn nghĩ gì nói đó, không giấu diếm trong lòng, đã vậy nhiệm vụ lần này cũng chẳng dễ dàng gì, quan thương liên thủ chống đối lại họ, tuy cuối cùng nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nhưng huynh đệ bọn hắn cũng nổi điên không ít.

“Cứ kệ đi.” Dận Chân phóng lên ngựa, thản nhiên nói: “Sau lưng đám quan thương buôn muối đó là trùng trùng điệp điệp các mối quan hệ, lần này ở Giang Tây, chúng ta ép đám quan thương quyên bạc cũng đã đụng đến lợi ích của bọn chúng, trong lòng chúng khó chịu là chuyện bình thường. Đi thôi, chúng ta còn phải vào cung báo cáo với Hoàng A Mã nữa.”

“Trong mắt đám quan thương này cũng chỉ có bạc mà thôi, rồi sẽ có ngày bọn chúng phải ói ra hết cả vốn lẫn lời!” Dận Tường thầm mắng rồi thúc ngựa đuổi theo Dận Chân, cùng phóng như bay về hướng Tử Cấm Thành, phía sau bọn họ còn có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi.

Nội trong chỉ hơn một tháng ngắn ngủi mà họ đã gom đủ hai trăm vạn bạc, thành quả này được Khang Hi không ngừng tán thưởng, giữ hai người họ ở lại trong cung thiết yến nói chuyện rất lâu, đến lúc trời gần tối mới cho hồi phủ.

Ở Tịnh Tư cư, sau khi ăn tối, Lăng Nhã đọc sách được một lát thì thấy buồn ngủ, nàng liền gọi Mặc Ngọc vào giúp nàng thay y phục tháo trang sức, Mặc Ngọc nghe vậy thì cười hì hì: “Chủ tử, lúc trước ngày nào người cũng nhắc tới Bối lặc gia, vậy mà giờ lại quên hôm nay là ngày Bối lặc gia hồi kinh sao, nô tỳ nghe nói hiện tại Bối lặc gia đã ra khỏi cung rồi, không chừng lát nữa sẽ tới đây đó, nếu giờ tháo hết trang sức thay áo ngủ thì sao mà nghênh đón được ạ?”

Lăng Nhã mỉm cười rất nhẹ, ngồi xuống trước gương đồng rồi tự mình tháo đôi khuyên tai hoa lan bằng điền ngọc xuống, nói: “Ngươi yên tâm, hôm nay chắc chắn Bối lặc gia không tới đây.”

“Tại sao chứ?” Mặc Ngọc thắc mắc, xưa nay Bối lặc gia luôn yêu thương chủ tử, giờ đi xa lâu như vậy, sao lúc về lại không tới thăm chủ tử trước tiên được chứ?

Đúng lúc này, Lý Vệ bưng một chén tổ yến vừa mới chưng xong tiến vào, tổ yến có công dụng dưỡng nhan, mỗi ngày trước khi đi ngủ Lăng Nhã đều dùng một chén. Lý Vệ nghe được đoạn đối thoại của các nàng thì đặt chén tổ yến xuống, búng lên trán Mặc Ngọc một cái rồi nói: “Ngươi đó, theo chủ tử lâu như vậy mà cũng chẳng có chút tiến bộ nào.”

Mặc Ngọc che cái trán ửng đỏ lại, trừng mắt liếc Lý Vệ, nói: “Ta không biết chẳng lẽ ngươi biết?”

“Dĩ nhiên là ta biết.” Lý Vệ đắc ý hất mắt nhìn Mặc Ngọc rồi đi tới sau lưng Lăng Nhã, cẩn thận giúp nàng tháo mấy cái hoa trâm xuống, tay làm miệng nói: “Nô tài nghe đâu trong thành quả gom bạc lần này, Niên Canh Nghiêu cũng góp không ít sức, hắn ta vốn là thủ hạ của Tứ gia, sau này mới được điều đến Hàng Châu nhận chức Tham tướng. Lần này Tứ gia đi Giang Tây, những tên quan thương buôn muối kia chỉ xem Tứ gia là một tên khâm sai vô căn vô cơ, cho nên bọn chúng cấu kết với quan viên thành một phe, nhất định không chịu quyên bạc, nhờ có Niên Tham tướng điều binh hỗ trợ mới đưa bọn hắn đi vào khuôn phép, có điều làm vậy cũng đã đắc tội với Tướng quân Hàng Châu, nên người còn chưa về tới kinh thành thì tấu chương của Tướng quân đã nằm trên án thư của Hoàng thượng, tuy nhiên, Hoàng thượng đã trấn áp xuống rồi, lần này Bối lặc gia hồi kinh, hắn cũng đi theo.” Dận Chân hồi kinh, những gì họ làm ở Giang Tây cũng đã lan truyền tới kinh thành, có người vỗ ray vui mừng, cũng có người hận nghiến răng nghiến lợi.

“Niên Canh Nghiêu?” Ban đầu Mặc Ngọc chỉ cảm thấy cái tên này rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó, sau khi ráng nhớ thật kỹ thì lập tức thốt lên: “Vị này chẳng phải là ca ca của Niên phúc tấn sao?”

Lăng Nhã ngắm mấy sợi tóc đen mun rũ xuống trước ngực, nói: “Ca ca của Niên phúc tấn lập công lớn như vậy, ngươi nghĩ đêm nay Bối lặc gia sẽ tới đâu?”

“Thì tới chỗ của Niên phúc tấn.” Mặc Ngọc bĩu môi miễn cưỡng nói ra đáp án này.

“Nếu đã biết rồi thì còn không mau giúp ta tháo trang sức? Huống chi, Bối lặc gia đã về rồi thì sợ gì không gặp được chứ?” Lăng Nhã lắc đầu rồi nhét cây lược ngà voi vào tay Mặc Ngọc, sau đó da đầu mới có cảm giác được chải chuốt tê rần, mắt nàng nhìn ra ngoài màn mưa sau song sửa sổ, nàng thật sự... thật sự rất muốn gặp Dận Chân!

Sau một đêm mưa rả rích, sáng sớm, Ôn Như Ngôn tới chỗ nàng, lúc hai người chuẩn bị cùng nhau đi tới thỉnh an đích phúc tấn thì Lăng Nhã phát hiện ra hai vệt xanh đen dưới mắt Ôn Như Ngôn, nàng bảo Mặc Ngọc lấy hộp phấn tới, tự mình giúp Ôn Như Ngôn trang điểm che đi quầng thâm.

“Tỷ tỷ, tỷ tính yên tĩnh như vậy cả đời, uổng phí đi thanh xuân tươi đẹp của mình sao?” Mỗi lần gặp nhau, Lăng Nhã đều thấy Ôn Như Ngôn ăn mặc trang điểm mộc mạc, nàng không khỏi thở dài, luận về dung mạo hay khí chất, Ôn Như Ngôn nhất định không thua mấy người Diệp Tú, chỉ vì nàng không hề quan tâm tới vẻ ân sủng bên ngoài, nên tới tận hôm nay cũng chỉ là một cách cách, Dận Chân cũng chẳng có ấn tượng gì lớn đối với nàng. Lãm Nguyện cư nhiều cách cách như vậy, tâm tư phong phú, đấu đá lẫn nhau, dù Lăng Nhã vẫn thường xuyên đưa vài thứ tới, nhưng cuộc sống hàng ngày của Ôn Như Ngôn cũng không tốt cho lắm. Vì thế sự, Lăng Nhã từng khuyên nàng, không chỉ một lần, nhưng lần nào Ôn Như Ngôn cũng chỉ cười mà không đáp, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.

“Muội biết tỷ tỷ có tự trọng, không muốn trở thành công cụ để người nhà mưu cầu vinh hoa phú quý, nhưng không vì bọn họ thì tỷ tỷ cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình chứ.” Nàng khuyên nhủ hết nước hết cái, hi vọng Ôn Như Ngôn có thể thay đổi quyết định của mình.

“Ân sủng là thứ không đáng tin, huống hồ chi trong lòng Bối lặc gia sớm đã có người.” Ôn Như Ngôn võ vỗ một bên búi tóc, nhẹ nhàng nói.

“Người ở trong lòng Bối lặc gia cũng đã trở thành người của người khác rồi, dù bây giờ chưa quên, nhưng rồi cũng có một ngày sẽ buông bỏ được; tỷ tỷ nói ân sủng không đáng tin, vậy còn con nối dòng thì sao? Không lẽ tỷ tỷ không muốn có một hài tử của mình, nhìn nó lớn lên, lập thất sinh con.” Tuy rằng đích phúc tấn đối xử với nàng rất tốt, nhưng trong lòng Lăng Nhã vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng nàng ta như tin Ôn Như Ngôn, thật lòng nàng không muốn thấy Ôn Như Ngôn cứ vậy mà trải qua cả quãng đời còn lại.

Ôn Như Ngôn chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Nhã, rồi bỗng cười ‘phì’ một tiếng, vừa cười vừa nói: “Nhìn muội sốt ruột chưa kìa, được rồi được rồi, không chọc muội nữa.”

Lăng Nhã khó hiểu vô cùng, đang định hỏi thì Tố Vân đem một bộ y phục vào, nói: “Cô nương, Chế Y phòng vừa đem y phục của người tới.”

“Để xuống đó đi.” Ôn Như Ngôn ngưng cười, nói với Lăng Nhã: “Muội nói chuyện có lý như vậy, lẽ nào ta lại không nghe chứ, từ nửa tháng trước ta đã đem cuộn gấm tím mà muội cho ta tới Chế Y phòng rồi, đáng lẽ ra đã may xong từ hôm qua, nhưng bọn họ phải tập trung làm gấp y phục mà Niên phúc tấn muốn, nên để đến tận bây giờ, sáng sớm hôm nay ta bảo Tố Vân tới hỏi thì bọn họ nói còn vài đường may nữa là xong, Tố Vân liền ở đó đợi khi nào làm xong thì đem thẳng tới đây luôn, cuối cùng cũng kịp rồi.”

“Tốt quá, thì ra lúc nãy tỷ tỷ cố tình trêu chọc muội sao? Hừ!” bây giờ Lăng Nhã mới phản ứng lại, giả vờ nổi giận quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn Ôn Như Ngôn nữa, nhưng thật ra trong lòng nàng đang vui mừng hơn bất cứ ai. Dận Chân chưa bao giờ thuộc về một mình nàng, nếu cuộc đời buộc nàng phải chia sẻ phu quân với người khác, nàng thà tình nguyện người đó là Ôn Như Ngôn.

Ôn Như Ngôn vừa cười cừa xoay bả vai Lăng Nhã lại, nói: “Được rồi được rồi, muội muội tốt, là ta sai, là ta không tốt, muội đại nhân đại lượng đừng giận ta nữa có được không? Cũng sắp tới giờ thỉnh an Bối lặc gia và đích phúc tấn rồi, ta còn chưa thay y phục nữa nè!”

“Thôi được, muội tạm tha cho tỷ lần này, nhưng không có lần sau đâu nha!” Dù mặt vẫn còn xụ xuống, nhưng ánh mắt của Lăng Nhã lại vui vẻ vô cùng.