Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 70: Lòng người quỷ mị (thượng)




Edit: Ớt Hiểm

Dung Viễn cũng không biết sau lưng mình có một cái đuôi, tự dưng hắn thấy hơi lo lắng cho Lăng Nhã nên muốn đến Tịnh Tư cư xem thử, vừa mới đặt chân tới cửa đã nhìn thấy Thủy Tú vội vội vàng vàng chạy từ trong phòng ra, Tiểu Lộ Tử đang quét sân nhìn thấy nàng cũng quăng đại cây chổi qua một bên bước nhanh tới hỏi: “Sao rồi? Đỡ… đỡ… hơn không?”

Thủy Tú Lắc đầu bối rối: “Vẫn vậy, chắc chúng ta phải mời pháp sư tới giúp chủ tử trừ tà thôi, chứ cứ vậy hoài coi bộ không ổn!”

“Pháp… pháp sư làm được… được sao? Nhưng mà… mời pháp sư… sư ở đâu?” Tiểu Lộ Tử lòng như lửa đốt, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là ta… ta tới đạo quán hoặc miếu… miếu thờ hỏi thử xem?”

“Cũng được.” Thủy Tú gật đầu nhưng vẫn còn sốt ruột: “Vậy ngươi thay y phục rồi đi nhanh đi, tinh thần chủ tử ngày càng kém, ta lo cứ đà này thì chủ tử sẽ không chịu đựng được bao lâu.”

Tiểu Lộ Tử ‘ừ’ một tiếng rồi xoay người rời đi, không ngờ sau lưng mình đã có một người đứng sẵn tự bao giờ, nhất thời không trụ lại kịp, đụng sầm một cái.

“Từ Thái… thái y ngài đến hồi nào vậy? Sao không lên… lên tiếng, sao rồi, ta đụng… đụng trúng ngài có đau hay không?” Tiểu Lộ Tử che cái mũi ửng đỏ lại, hỏi. Bọn họ biết Từ Thái y và chủ tử nhà mình quan hệ không phải bình thường, nên cũng không quá khách sáo.

“Ta không sao.” Dung Viễn vốn chẳng quan tâm tới đau đớn ngoài da, cái hắn qua tâm chính là an nguy của Lăng Nhã, liền hỏi: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói chuyện, có nhắc tới pháp sư trừ tà gì đó, có phải Lăng phúc tấn xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử nhìn nhau, thở dài trả lời: “Từ Thái y không biết đó thôi, bắt đầu từ mấy ngày trước, chủ tử bị ma quỷ ở đâu tới phiền nhiễu, đêm nào cũng quấy rầy, khiến chủ tử không ngủ được, tinh thần mỗi ngày một kém hơn, trước đây còn ngủ được một lát vào ban ngày, nhưng giờ chỉ cần nhắm mắt lại là thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng tóc dài mặt đầy máu tới đòi mạng của chủ tử, nô tỳ không biết chủ tử bị bóng đè hay là trúng tà nữa, nên đang tính mời một pháp sư tới đấy xem thử có cần trừ tà hay không.”

“Vậy các ngươi có gặp con quỷ đó chưa?” Dung Viễn nhíu chặt hai hàng mày lại, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử đồng loạt lắc đầu: “Chúng ta chưa gặp bao giờ, nhưng có một đêm Mặc Ngọc hầu hạ chủ tử thì lại gặp, nàng ta sợ tới mức hồn tiêu phách tán.” 

Dung Viễn vẫn còn nhớ rõ Lăng Nhã vốn không tin quỷ thần, nhưng bây giờ nàng lại luôn miệng nói mình gặp quỷ, không lẽ trên đời này có quỷ thật sao? Sau khi suy nghĩ, Dung Viễn nói: “Ta vào nhìn Lăng phúc tấn một chút, còn việc mời pháp sư thì… cứ đợi ta xem tình hình thế nào đã, chắc là…”

Chắc là gì, tạm thời hắn không nói được, nhưng hắn cảm thấy nơi này đang có gì đó bất thường.

Vì chống lại thời tiết lạnh giá, vừa mới bước vào phòng thì lập tức có một luồng hơi ấm xông vào mặt, lẫn trong đó còn có thoang thoảng mùi của An Tức hương, chậu ngân thán thượng hạng đang đỏ rực, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, kèm theo mấy tia lửa, còn mùi An Tức hương là từ lư hương thiếp vàng đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ tỏa tra.

“Sao huynh lại qua đây?” Lăng Nhã tựa nửa người trên trường kỷ, thấy Dung Viễn tiến vào thì hơi ngạc nhiên. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Nhã, Dung Viễn vẫn giật mình, chỉ nửa tháng không gặp thôi mà giống như nàng đã biến thành người khác, cơ thể gầy guộc, hai mắt vô hồn không có cảm xúc nào khác ngoài sự sợ hãi, làn da tái nhợt đến đau lòng, rõ ràng là đã lâu rồi không chợp mắt, Mặc Ngọc đang giúp nàng uống từng muỗng từng muỗng canh sâm.

“Hoàng thượng lệnh cho ta phụ trách chăm sóc thai tượng của hai vị phúc tấn, trước khi các nàng lâm bồn, mỗi ngày ta đều phải tới đây thỉnh mạch.” Hắn đặt hòm thuốc đang đeo trên người xuống, giọng nói có chút trách móc: “Nếu ta không tới cũng không biết muội ra nông nỗi này, đang yên đang lành sao lại bị ma hành quỷ ám gì chứ?”

“Ta cũng không biết nữa.” Thần sắc Lăng Nhã ảo não, hệt như đôi bông mã não trên tai, không một chút bụi trần, không một tia ánh sáng: “Ta vốn không tin trên đời này có quỷ thần, nhưng bây giờ ta thật sự hoang mang, không lẽ trên đời này có quỷ thật, nếu không thì tạo sao ta vừa nhắm mắt là lại thấy gương mặt máu me đầm đìa kia, dù cố gắng chợp mắt, chỉ được một chút thì cũng sẽ gặp ác mộng mà giật mình dậy.”

“Oan hồn quấy nhiễu sao? Gần đây trong phủ có người nào chết hay không? Mà người đó lại có liên quan đến muội?” Dung Viễn hỏi.

Lăng Nhã lắc đầu, dường như ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức, Mặc Ngọc đặt chén canh sâm còn hơn một nửa xuống, sợ hãi nói: “Nếu nói ngươi chết gần đây nhất, thì chỉ có Thế tử Hoằng Huy, nhưng nô tỳ thấy là nữ quỷ, một nữ quỷ mắt chảy máu le lưỡi thật dài, giống hệt với mặt quỷ mà nô tỳ gặp hôm xem diễn ở Thanh Âm các luôn. Tiểu Vệ Tử nói đây là người chết trong phủ trước đây.”

“Sao? Trước đó ngươi cũng từng gặp rồi sao, nếu vậy thì hãy kể lại tường tận cho ta nghe đi.” Sau khi nghe Mặc Ngọc kể lại toàn bộ, Dung Viễn lại bảo Lăng Nhã miêu tả chi tiết hình dáng ma quỷ mà nàng đã nhìn thấy, từ đó phát hiện ra có chỗ không khớp, tuy đều là nữ quỷ, nhưng lúc thì mặt đầy máu lúc thì le lưỡi dài, không hoàn toàn giống nhau.

Hắn vẫn còn nghi ngờ và lo lắng về việc Lăng Nhã gặp quỷ này, sống bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy quỷ, sao giờ nói thấy là thấy, còn Y Lan nữa, tuy hiện tại nàng ta không có mặt ở đây để hỏi cho kỹ, nhưng dựa vào lời kể của Mặc Ngọc, Y Lan chỉ thấy một bóng trắng phớt qua.

A, hắn bỗng nhớ tới một chuyện mà Mặc Ngọc đã vô tình nhắc tới, hay là… Hắn vội hỏi tiếp: “Ngươi nói trước khi gặp quỷ, ngươi từng ngửi thấy một mùi hương rất thơm đúng không?”

“Dạ phải, không biết là từ đâu tỏa ra, mùi rất dễ chịu.” Câu trả lời của Mặc Ngọc khiến thần sắc của Dung Viễn càng trở nên thận trọng, hắn lấy trong hòm thuốc của mình ra mấy cái bình sứ nhỏ, lấy từ mỗi bình một ít bột phấn rồi trộn lẫn với nhau, sau đó rắc hỗn hợp đó vào lòng bàn tay của Mặc Ngọc: “Ngươi hãy nhớ lại thật kỹ xem, mùi hương hôm đó và mùi hương này có giống nhau hay không?”

Lăng Nhã và Dung Viễn làm bạn bên nhau hơn mười năm nên nàng rất hiểu hắn, nhìn hắn như vậy chắc là đã nghĩ được chuyện gì, vội vàng nói Thủy Nguyệt đỡ mình ngồi dậy, tập trung nhìn về phía hai người họ.

Tuy Mặc Ngọc không hiểu nguyên nhân nhưng thấy Dung Viễn rất nghiêm túc nên không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng mường tượng lại mùi hương ngày hôm đó, so sánh với mùi bột phấn đang ở trong lòng bàn tay, mùi hương nàng ngửi được trước đây đã qua nhiều ngày, giống như phù dung sớm nở tối tàn nên thật sự có chút mơ hồ không rõ ràng, nàng trầm ngâm hồi lâu mới nói một cách không chắc chắn: “Hình như hơi giống nhau, nhưng nô tỳ không dám khẳng định.”

Thần sắc của Dung Viễn càng nghiêm hơn, mắt nhìn chăm chú vào mớ bột phấn trong tay Mặc Ngọc, sau đó chuyển qua làn khói đang lượn lờ bay ra từ khe hở của lư hương, rất lâu sau mới thở dài lẩm bẩm: “Hơi giống là đủ rồi, không ngờ, không ngờ trên đời thật sự có thứ này.”

“Từ Thái y, mùi hương mà Mặc Ngọc ngửi được có liên quan tới chuyện ta gặp quỷ mấy ngày gần đây sao?” Lăng Nhã không phải là người chậm hiểu, thấy Dung Viễn như vậy thì mơ hồ đoán được, chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài mà mọi người đang thấy.

Dung Viễn không trả lời câu hỏi của Lăng Nhã mà quay qua nói với Mặc Ngọc và Thủy Nguyệt: “Các ngươi mau mở cửa chính và toàn bộ cửa sổ ra đi, sau đó dập tắt hương trong lư hương kia luôn.”

“Vậy…” Hai người Mặc Ngọc chần chờ không làm ngay, hiện tại ngoài trời rất lạnh, thân mình chủ tử lại đang yếu, nếu để gió thổi vào thì bệnh tình sẽ trầm trọng hơn, với lại hương này giúp chủ tử an thần dễ ngủ, sao lại dập tắt nó?

“Làm theo lời của Từ Thái y đi.” Lăng Nhã xoa xoa trán cố lấy lại chút tinh thần, nàng tin rằng Dung Viễn làm vậy nhất định là có lí do.

Hai người Mặc Ngọc ‘dạ’ một tiếng rồi làm theo, khi mở cánh cửa sổ ở hướng đông, nàng nghe được một tiếng động ở bên ngoài, Mặc Ngọc tò mò ló đầu ra nhìn thì không phát hiện được gì hết, chẳng lẽ mình nghe nhầm?

Trong lúc đang cảm thấy khó hiểu thì giọng Lăng Nhã vang lên ở sau lưng: “Mặc Ngọc, ngươi tìm vì vậy?”

“Dạ không có gì.” Mặc Ngọc vừa trả lời vừa dùng gậy tre chống cánh cửa lên, xong xuôi thì xoay người trở vào, nàng không hề biết, ở dưới bệ cửa sổ, Tình Dung đang bịt chặt miệng ngồi thụp xuống, mà dưới chân nàng ta lại là một cành cây khô vừa bị đạp gãy.